Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Xưa kia, Hữu Ninh để ngủ đông suốt tám năm mới thanh trừng hoạn quan, ẩn nhẫn mười chín năm chờ đến lúc ra

tay với thế gia, đợi thêm mười năm nữ3a mới bình định Đột Quyết, tiêu diệt Thổ Phồn có là gì?

Khát vọng lớn nhất của ông ta không phải là mở rộng lãnh thổ mà là tập trung bì1nh quyền vào trong tay mình, khi

nào nằm giữ được bình mã khắp thiên hạ, khi ấy ông ta mới nổi lửa chinh chiến,

“Ra là thế” Bộ Sơ Lâm g9iật mình, “Nếu không thể dẫn hắn ta vào cung, vậy phải đưa công chúa xuất cung à, công

chúa đang ở cữ làm sao xuất cũng được?”

“Bệ hạ v3à quý phi đều đang ở ngoài cung, nàng ta muốn xuất cung thì ai mà ngăn được?” Thẩm Hi Hòa nhếch

môi, “Nàng ta biết rõ hơn ai hết mình không hề 8có thai hai tháng, ngặt nỗi kêu oan chẳng thấu, nếu có người tiết lộ

với nàng ta về một loại thuốc gây ra triệu chứng mang thai giả, ngươi nói xem liệu nàng ta có thể xuất cũng đi tìm

để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân không?”

Dương Lăng công chúa bỗng dưng bị các thái y kết luận rằng nàng ta có thai hai tháng, còn bị ép uống thuốc phá

thai, phải nói là oan ức không sao kể xiết, trong lòng oán hận ngút trời.

Nếu nàng ta biết sở di thải y khám nhầm là do có người hãm hại, chắc chắn nàng ta sẽ đi tìm chứng cử giải oan cho

mình, bằng không sẽ không tài nào gột rửa ô danh lẳng lơ phóng đãng, sẽ bị Hữu Ninh để chán ghét.

“Tại hạ xin bội phục” Bộ Sơ Lâm chắp tay. Thẩm Hi Hòa mặc kệ nàng ta, liếc mắt ra hiệu cho Mạc Viễn đang đứng

gác bên ngoài.

Đúng lúc này, đám đông chợt hò reo ầm ĩ chưa từng có, Thẩm Hi Hòa nhìn xuống sân, thì ra là đội hoàng tử vừa

ghi bàn.

Trước đó, đội sứ thần đang chiếm thượng phong, nhưng sự phối hợp ăn ý giữa Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường

Doanh đã giúp đội nhà lật ngược thế cờ, khiến đối thủ bị ép không phản công nổi.

Hai người họ không hổ là huynh đệ ruột thịt, chỉ cần liếc mắt đã biết người kia đang nghĩ gì.

Thẩm Hi Hòa không để ý Tiểu Hoa Ung bước vào lều chẳng biết từ lúc nào. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, chẳng lòng

dạ đầu mà xem đấu mã cầu, chỉ dán mắt vào Thẩm Hi Hòa, khóe môi cong cong, dường như ngăm nàng bao nhiêu

cũng không đủ.

Nhìn đắm đuối hồi lâu, Tiêu Hoa Ung phát hiện dường như Thẩm Hi Hòa đang bị trận đấu thu hút. Hắn nhìn theo

hướng nhìn của Thẩm Hi Hòa, hết nhìn nàng lại nhìn xuống sân, lặp đi lặp lại vài lần thì khẳng định nàng đang dõi

theo huynh đệ Tiêu Trường Khanh, sắc mặt không khói sa sầm.

Tiêu Hoa Ung bực bội mấp máy môi, thấy Thiên Viên cũng đang xem say sưa, hắn cáu kỉnh hỏi: “Trận đấu có hay

không?”

“Hay tuyệt..” Thiên Viên trả lời theo phản xạ, sau đó cảm thấy có điểm bất thường, ngoái đầu lại thì thấy Tiêu Hoa

Ung đang cười với mình hết sức đáng sợ. Thiên Viên chẳng hiểu ra sao, nhác thấy Thẩm Hi Hòa cũng đang hào

hứng xem mã cầu, hắn lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nói chữa: “Thuộc hạ lâu ngày không xem nên mới thấy thú vị,

thật ra cũng thường thường thôi. Có lẽ ở Tây Bắc quận chúa chưa thấy trận mã cầu nào náo nhiệt thể này nên mới

xem mê mẩn giống thuộc hạ”

Thiên Viên tự thấy mình đã giải thích rất hoàn mỹ, hắn có thể làm chủ tử nguôi giận, không ngờ lại bị Tiêu Hoa

Ung mắng khẽ: “UU thích yên tĩnh, sao có thể giống hạng người quê mùa như ngươi? Nàng xem đến mê mẩn hồi

nào?”

“Thiên Viên:“…”

“Thuộc hạ sai rồi, không nên tự tiện đoán bừa về quận chúa” Thiên Viên cúi đầu nhận lỗi. Hắn thầm cầu nguyện

cho quận chúa đừng xem nữa mà hãy nhìn điện hạ, bằng không hẳn cũng không biết phải trấn an điện hạ thế nào.

Đương nhiên Thẩm Hi Hòa không nghe được lời cầu nguyện của Thiên Viên, thật ra nàng chỉ nhìn theo quả cầu, có

điều quả cầu luôn được huynh đệ Tiêu Trường Khanh kiểm soát, hầu như không rời tay bọn họ, Tiêu Hoa Ung

ghen không đúng chỗ mà thôi.

Đội hoàng tử lại ghi được một bàn, ngay cả Bộ Sơ Lâm cũng vui mừng reo hò, Thẩm Hi Hòa vẫn điềm tĩnh như

thường. Nàng cầm chung trà lên, lại cảm giác được điều gì bèn nhìn về phía Tiêu Hoa Ung, vừa lúc nhìn thẳng vào

cặp mắt tràn đầy u oán của hắn.

Thẩm Hi Hòa khẽ cau mày, nàng đã làm gì khiến hắn không vui cơ chứ?

Nàng nghĩ mãi không ra bèn thôi, hờ hững gật đầu chào hỏi rồi tiếp tục nhìn xuống sân đấu. Sắc mặt Tiêu Hoa Ung

càng lúng túng hơn: “Cô cũng muốn vào sân”

Có gì ghê gớm đầu nào? Chẳng phải chỉ là đánh mã cầu thôi sao? Hắn mà vào sân thì đám người này chỉ là múa rìu

qua mắt thợ

“Điện hạ đừng..” Thiên Viên sắp phát khóc rồi.

Thái tử điện hạ có thể vào sân thi đấu được không? Tất nhiên là không rồi, nếu người ta biết được thân thủ của hắn

cao cường thể nào thì chẳng phải lộ tẩy hết cả à?

Cho dù Tiêu Hoa Ung có kiểm cớ rời khỏi khán đài rồi đóng giả người khác cũng không ổn. Nếu hẳn bộc lộ tài

năng hơn người trên sân thi đấu làm bệ hạ chú ý rồi triệu hắn đến hỏi han thì khổn, Thiên Viên chỉ cần nghĩ đến

cảnh đó là đau cả đầu.

Nhằm khiến Tiêu Hoa Ung đổi ý, Thiên Viên vội lên tiếng trước khi Tiêu Hoa Ung kịp nói gì khác: “Hôm nay quận

chúa sẽ ra tay, điện hạ không định hỗ trợ quận chúa sao?”

Tiêu Hoa Ung thoáng dao động nhưng rồi kiềm chế được, hắn nhìn sang Thẩm Hi Hòa, biểu cảm cô đơn: “Nàng

không cần ta giúp” Thiền Viện đã thấy hi vọng lóe lên, vội nói: “Quận chúa không cần là vì có bản lĩnh, nhưng điện

hạ nguyện ý hỗ trợ cũng là có lòng”

Cuối cùng Tiêu Hoa Ung cũng lọt tai, không nói gì thêm.

Thiên Viên thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Hoa Ung ngồi một lát lại thấy nhàm chán, thấy trước mặt bày một khay trái cây, hẳn bèn bóc vỏ vài trái quýt

bày ra đĩa, sau đó đưa cho Thiên Viên, nhướng mày ra hiệu.

Thiên Viên nhận lấy, lập tức đưa đến chỗ Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa đang xem say sưa, thấy vậy thì nhìn sang

Tiêu Hoa Ung, hằn nhoẻn cười với nàng, ấm áp tựa gió xuân.

Thẩm Hi Hòa cười nhạt, khẽ gật đầu một cái, để đĩa quýt đấy.

“Ta… ta đi trước đây. Thấy cảnh này, Bộ Sơ Lâm sợ mình ngồi lại đây sẽ khiến Thái tử điện hạ chướng mắt, vì tính

mạng bản thân, vẫn nên chuồn sớm thì hơn.

Thẩm Hi Hòa không giữ nàng ta lại. Thỉnh thoảng, nàng sẽ dùng vài múi quýt do Tiêu Hoa Ung đưa tới.

Tiêu Hoa Ung hết đưa quýt lại đưa điểm tâm, nước trà, rồi thức ăn vặt mua ngoài phố, tóm lại là chẳng chút nghỉ

ngơi.

sự ân cần của hắn khiến mọi người chú ý, ai cũng thấy được Thái tử điện hạ trân trọng Chiêu Ninh quận chúa đến

nhường nào, một số quý nữ còn nhìn hắn đầy hâm mộ. Tuy nước da Tiêu Hoa Ung hơi nhợt nhạt nhưng phải nói là

tuấn tú vô cùng.

Bọn họ đã được người nhà răn dạy không được có ý gì với Thái tử vì hắn chẳng sống được bao lâu, nhưng được

một lang quân hào hoa phong nhã như hắn nhìn say đắm, bên nhau mặn nồng mấy năm cũng đủ để tưởng niệm cả

đời.

Tiêu Hoa Ung tươi cười thắm thiết với Thẩm Hi Hòa mà lỡ tay, làm cả khán đài ồ lên tiếc nuối.

Thấy vậy, Tiêu Hoa Ung hừ lạnh: “Mãi chưa chịu từ bỏ ý đồ”

Từ lúc nắm được thóp của Tiêu Trường Khanh và giao cho huynh đệ bọn họ, hai người biết điều hơn rất nhiều, Tiêu Trường Doanh

cũng không còn tìm đủ cách gặp mặt Thẩm Hi Hòa như trước, thành thử Tiêu Hoa Ung đỡ mất công nghĩ cách điệu Tiêu Trường

Doanh rời Kinh.

Tiêu Hoa Ung chợt nghĩ đến một chuyện: “Thiên Viên, người nói xem liệu các huynh đệ của cô có trông cho cô chết sớm đề ngấp

nghé UU không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play