Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Dù bị Thôi Tấn Bách ôm chặt trong lòng, Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh như cũ.

Thôi Tấn Bách không dám làm gì bất lợi cho nàng! “Quận chúa muốn biết thật à?” Thôi Tấn Bách hơi cúi đầu, kề sát bên tai nàng mà nói bằng giọng điệu dịu dàng nhưng cũng rất đỗi mập mờ.

“Ngươi không tò mò ta làm thế nào nhìn thấy được thân phận của ngươi sao?” Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ để mình rơi vào thể yếu. Hắn tò mò, hết sức tò mò.

Bao năm nay, tay nghề cải trang của hắn đã nhuần nhuyễn vô cùng, đến cả người thân cũng không thể nhận ra, chỉ riêng vị quận chúa này là đoạn đầu trúng đó. “Quận chúa nhìn thấy được lòng người.” Thôi Tấn Bách hờ hững đáp, “Nhưng ta lại không muốn giao dịch với quận chúa.”

Hắn ngừng một chốc rồi nhích lại gần hơn, chỉ tí xíu nữa thôi là chạm môi lên vành tai mịn màng của Thẩm Hi Hòa: “Bởi lẽ ta chỉ thành thật với thế tử tương lai của mình mà thôi, nếu quận chúa nguyện ý thì… Á..”

Thôi Tấn Bách còn chưa nói hết lời cợt nhả, thắt lưng chợt tê rần, Thẩm Hi Hòa thoát khỏi vòng tay hắn trong nháy mắt.

Mặc Ngọc cầm kiểm phi thân qua, Thôi Tần Bách bèn xốc tung góc khăn trải bàn, làm đồ đạc trên bàn văng tung tóe về phía Mặc Ngọc, nàng ta vội gạt hết sang bên, nhưng khi ấy nào còn thấy bóng dáng Thôi Tần Bách đầu nữa?

Mặc Ngọc toan đuổi theo nhưng bị Thẩm Hi Hòa gọi lại: “Không cần đuổi theo.”

Những người còn lại sau một phen sửng sốt cũng đã bình tĩnh lại.

Thẩm Hi Hòa sở cổ tay, nàng có đeo một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc nạm vàng, thực chất là ba khối ngọc được gắn lại với nhau bằng mối nối bằng vàng, mối nối được chạm trổ tinh xảo, bên trong trống rỗng, chứa những cây kim li ti, Thẩm Vân An đã tìm thợ giỏi chế tạo món đồ này để nàng có vũ khí phòng thân.

Có điều Thẩm Vân An chỉ tẩm thuốc tê lên kim châm, chứ nếu dùng thuốc độc thì tốt rồi…

“Một khi ra khỏi phòng ta, với gương mặt ấy, bộ quân phục ấy, hắn chính là Đại Lý Tự thiếu khanh, chẳng lẽ chúng ta dám truy sát mệnh quan triều đình giữa ban ngày ban mặt?” Thẩm Hi Hòa quét mắt nhìn cả bọn, “Chuẩn bị đi, chúng ta vào thành ngay lập tức.”

Lẽ ra họ đã vào thành từ sớm, lại bị người này trì hoãn thật lâu.

Ngược dòng thời gian, thật ra Thôi Tấn Bách đã trúng nhuyễn cốt hương của Thẩm Hi Hòa, chẳng qua là gắng gượng chịu đựng mà thôi, bằng không Thẩm Hi Hòa sao có thể dễ dàng đánh lên thành công được?

May mà loại nhuyễn cốt hương này không quá nghiêm trọng, chỉ cần thoát khỏi nơi đó, hít thở sâu nhiều lần là xong, nhưng nhát kim châm do Thẩm Hi Hòa bắn ra lại làm tay chân hắn dần dần khó cử động, vất vả lắm mới đến được Đại Lý Tự, hắn đi thẳng vào điện của mình, đến gian phòng riêng dùng để xử lý công vụ.

Vừa vào phòng, hai mắt hắn tối sầm, hắn khó nhọc đóng cửa phòng lại.

“Điện hạ!” Thôi Tấn Bách thật và Thiên Viên đang đợi trong phòng thấy vậy thì hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ Tiêu Hoa Ung.

“Điện hạ khó chịu chỗ nào? Ta đi mời Dư tiên sinh ngay đây.”

“Thuốc tế thôi, đừng lộ ra ngoài.” Tiêu Hoa Ung quát Thiên Viên, ngồi xuống giường trúc, “Cởi quan phục ra cho ta.”

Thuốc tế chỉ khiến thân thể Tiêu Hoa Ung mất đi tri giác chủ đầu óc vẫn tỉnh táo như thường.

Thôi Tấn Bách mặc quân phục vào xong, Tiêu Hoa Ung bèn dặn dò:

“Phụ hoàng vẫn đang đợi người hồi đáp, ngươi cứ bẩm tấu rằng Linh Lung là một thám được Khang vương phủ phải đến bên Chiêu Ninh quận chúa.” “Vâng.” Thôi Tấn Bách khom người làm lễ rồi lui ra, hắn cần tiến cung ngay để hồi đáp Hoàng thượng.

Sáng hôm nay, Hoàng thượng đã chính miệng hỏi một lần, còn lệnh cho hắn điều tra chuyện này.

Đợi Thôi Tần Bách lui ra rồi, Thiên Viên mới hỏi với vẻ lo âu: “Điện hạ, hay cử mới Dư tiên sinh đến một chuyển nhé, nhỡ loại thuốc tế này xung đột với độc tố trong người điện hạ thì sao?”

“Không sao.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười hờ hững, “Rốt cuộc vẫn còn là một tiểu cô nương chưa cập kê, lòng dạ hiền lành.” Loại vũ khí tinh xảo dùng trong lúc nguy cấp như thế nên được tẩm kịch độc mới phải.

Thiên Viên suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Chủ tử nằm liệt giường thế này mà còn cho rằng nàng ta là người hiền lành cơ à? Là đầu óc hắn có vấn đề hay là mắt chủ tử bị mù? Thiên Viên không dám nói câu này thành lời.

Hắn cảm nhận được phần nào, chủ tử mình có thái độ khác lạ với Chiêu Ninh quận chúa.

Vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy Tiêu Hoa Ung ngước nhìn trần nhà đăm đăm, mắt sáng long lanh: “Quả thật khiến người ta không thể nhìn thấu.”

Từ khi trời còn chưa sáng, hắn đã hay tin về vụ việc ở Khang vương phủ trước cả vị trên ngai vàng, hắn còn biết Linh Lung bị Bộ Sơ Lâm bắt giữ rồi đưa cho Thẩm Hi Hòa, về sau vẫn luôn nằm trong tay nàng.

Sở dĩ Hoàng thượng phải Thôi Tấn Bách điều tra cũng là do hắn bày mưu đặt kế thúc đẩy chuyện này, sau đó hắn đến đây đóng giả thành Thối Tấn Bách nhằm đường đường chính chính thăm dò tính tình, sở thích của Thẩm Hi Hòa từ miệng đám nha hoàn của nàng, đúng như Thẩm Hi Hòa đã đoản.

Dò la xong xuôi, hắn tin đám nha hoàn không nói dối, nhưng Thẩm Hi Hòa trong lời kể của bọn họ cùng với Thẩm Hi Hòa trong nhận thức của hắn lại như hai người khác biệt.

Cứ ngỡ trên đời này chỉ có mình hắn là mang theo lớp lớp mặt nạ, đến người thân cận được hắn tin cậy cũng không nhìn thấu. Không ngờ nay hắn lại gặp được một người như thế.

“Quả là ngày một tò mò, ngày một vui vẻ.” Tiêu Hoa Ung khẽ cười, nét mặt dịu dàng.

Thôi xong chủ tử của hắn tiêu rồi

Thiên Viên nhìn dáng vẻ đắm chìm trong ý xuân của Tiêu Hoa Ung mà mặt mày rầu rĩ.

“Điện hạ thật sự muốn… muốn cầu hôn Chiêu Ninh quận chúa à?”

“Cầu hôn ư?” Tiêu Hoa Ung chưa nghĩ xa đến chuyện thành thần, trước đó hắn nói về đồng tâm kết chỉ là để trêu chọc Thiên Viên mà thôi, có điều giờ nghe Thiên Viên nói vậy, hắn bắt đầu suy xét chuyện này.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cảm thấy ý kiến này không tồi tí nào: “Nếu ta thành hôn với nàng, rước nàng về Đông cung, hẳn hoàng thành sẽ náo nhiệt ra trò đây.” “Chỉ sợ bệ hạ sẽ không đồng ý..” Thiên Viên khẽ nhắc nhở.

Chủ tử đã trở về từ đạo quán, đương nhiên chuyện thành thân sẽ được đưa vào danh mục những việc quan trọng cần làm sau lễ đội mũ, thay vì bị ép kết duyên với người không hợp lý, Thiên Viên hi vọng chủ tử có thể thành thân với người mình thích.

Chiêu Ninh quận chúa kiều diễm như tiên nữ, có đốt đuốc tìm khắp thiên hạ e cũng chẳng ai sánh bằng, rất xứng đối với chủ tử nhà hắn.

Nhưng sau lưng Chiều Ninh quận chúa là binh quyền, Hoàng thượng có thể đồng ý hôn sự này không?

“Hôn sự của ta làm gì đến lượt ông ta ý kiến ý cò?” Nụ cười của Tiêu Hoa Ung tắt ngấm, cặp mắt sâu thẳm trở nên lạnh lẽo. Lúc này, đoàn xe của Thẩm Hi Hòa đã đi đến Minh Đức môn, một khi đi qua cánh cổng hùng vĩ này, xem như nàng đã thật sự vào Kinh.

“Đoàn xe trước mặt, xin nhường một chút, xin nhường một chút.”

Bọn họ đang dừng bước tại cổng thành để lính gác kiểm tra văn điệp, Thẩm Hi Hòa vén rèm xe lên, ngắm nhìn tấm biển trang nghiêm uy vũ của Minh Đức môn, đằng sau chợt vang lên tiếng hét lớn và tiếng ngựa phi nước đại.

Bách tính đứng sau đoàn xe của Thẩm Hi Hòa nhao nhao né tránh, động tác của họ giống như phản xạ, dường như đã quen với tình huống thế này.

Giữa Kinh thành phồn hoa, đám ăn chơi trác táng ăn vận xa xỉ du ngoạn ngắm cảnh xuân, rượu chè bê tha, vung tiền như rác, coi trời bằng vung là chuyện thường ngày.

Hộ vệ Thẩm Hi Hòa dẫn theo đều là quân tinh nhuệ của Tây Bắc, trong mắt bọn họ, Thẩm Hi Hòa mới là người cao quý nhất, chẳng lý nào Thẩm Hi Hòa lại phải nhường đường cho đám con nhà giàu này.

Có viên hộ vệ thấy đối phương không hề ghìm cương, dù thấy bọn họ đứng đó vẫn nghênh ngang xông đến, tựa như một tên quân địch tầm thường, hắn bèn tung người lên, vung quyền đánh ngã con ngựa, gã thiếu niên ngồi trên lưng ngựa cũng ngã chổng vó xuống đất, máu me be bét.

Đám lang quân, nữ lang đi sau gã thiếu niên vội vã chạy tới, có người quát lớn: “Ngươi thật to gan!”

“Ta còn có thể to gan hơn nữa kia, mấy người muốn xem thử không?” Thẩm Hi Hòa lăm lăm chiếc roi trong tay, đi vòng qua xe ngựa bước ra phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play