Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Tuy rằng không được ăn bánh trôi do Thẩm Hi Hòa làm nhưng lại nhận được một vò rượu Đồ Tô do Thẩm Hi Hòa

phái người đem đến 3trong ngày mồng Một. Năm mới có tục uống rượu Đô Tô, một loại rượu ủ từ dược liệu, có tác

dụng trừ tà giải độc, kéo dài tuổ1i thọ.

Khi uống rượu còn phải tuân theo phép tắc để người nhỏ tuổi nhất trong nhà uống trước, rằng “Trẻ nhỏ thêm tu9ổi

mới, uống trước chúc mừng, người già càng già thêm, thế nên uống rượu sau.”

Người ta còn chuẩn bị đồ ngọt, kẹo m3ạch nha các loại để khi có trẻ con đến chơi nhà thì cho bọn chúng một ít.

Nào là dán tranh Môn thần, treo cầu đối x8uân, thay bùa đào, cắm cờ phướn, náo nhiệt vô cùng. Thẩm Hi Hòa ăn

bánh trôi ở Đào gia rồi quay về quận chúa phủ. Ngày mồng Một nhà nhà cùng nhóm lửa đốt pháo trúc, những ống

trúc rỗng nổ lốp bốp trong ngọn lửa hồng nghe thật vui tai. Cần giữ cho lửa cháy từ sáng sớm đến tối muộn, có khi

chảy liên tục mấy ngày liền, rồi còn cho hương liệu vào trong lửa để mùi hương thoang thoảng lan khắp trạch viện.

Vì tập tục này mà toàn bộ hương liệu của Độc Hoạt Lâu đã bị vơ vét sạch từ trước Tết.

Thẩm Hi Hòa rảnh rỗi bên cùng bọn Trân Châu làm một chiếc đèn khúc cây khổng lồ, sau đó người hầu trong quận

chúa phủ cùng vây quanh chiếc đèn vừa mua vừa hát, tưng bừng náo nhiệt. Múa là trào lưu đương thời, không chỉ

vương công quý tộc mà cả dân thường cũng thích.

Thuở bé, vì sức khỏe không được tốt nên Thẩm Hi Hòa không học múa được, chỉ có thể học cổ cầm, nàng đánh đàn

cho bọn họ múa theo điệu nhạc, mọi người cùng nhau chung vui đón mừng năm mới, không phần sang hèn, ai nấy

đều cười nói vui vẻ.

Bộ Sơ Lâm không bám dính Thẩm Hi Hòa mà đi chúc Tết.

Ngày mồng Một, trong Kinh nhà nào cũng bày tiệc rượu, mọi người sang nhà hàng xóm láng giềng, bà con bè bạn

chúc Tết lẫn nhau, đến nhà ai là chè chén ở nhà ấy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa không khỏi lấy làm may mắn rằng hôm nay là đại triều hội, bằng không thế nào Tiêu

Hoa Ung cũng sẽ mượn cớ này để đến quận chúa phủ. Tưng bừng cả buổi, đến tối, Thẩm Hi Hòa cho người làm dê

nướng nguyên con, cả phủ quây quần trong sân, mỗi người vài địa. Sau khi ăn uống no say, Tử Ngọc bèn đề nghị

mọi người cùng chơi đoán đồ vật.

Thẩm Hi Hòa không muốn tham gia nên về phòng trước, nàng ngồi trong phòng nhìn mọi người nô đùa í ới trong

sân, tận hưởng khoảng thời gian thư thái hiếm có này.

“Quận chúa, Vương Thị trung lại bị đình chỉ chức vụ để ở nhà kiểm điểm nữa rồi.” Thẩm Hi Hòa đang vẽ tranh thì

Mạc Viễn tiến vào bẩm báo.

“Đầu năm đầu tháng, ông ta phạm lỗi gì để đến nỗi bệ hạ phải nổi giận ngay hôm nay chứ?” Thẩm Hi Hòa kinh

ngạc.

Mồng Một Tết là một ngày cực kỳ quan trọng, cho dù có phạm lỗi nghiêm trọng, đáng bị đình chỉ chức vụ thì Hữu

Ninh để cũng sẽ nể tình Tt nhất mà tạm thời bỏ qua, mấy ngày sau mới phạt. “Nghe nói là do sử giá hai nước xích

mích ngay giữa Thái Cực điện.” Tình huống cụ thể thể nào thì Mạc Viễn chưa nắm được.

Thẩm Hi Hòa gác bút, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Nhất định là có người chơi chiêu.”

Đại triều hội quan trọng đến mức nào? Trong dịp này, văn võ bá quan trong triều, sứ giả các châu cùng với sứ thần

các châu tự trị và các nước láng giềng cùng đến chúc mừng.

Vương Chính là Môn hạ tỉnh thị trung, phụ trách an bài các sử giá, sử thần, hai bên nổ ra xung đột ắt không phải vì

một nguyên nhân tầm thường nào đó. Nhưng Vương Chính là một lão cáo già, xử sự khôn khéo, sao lại dễ dàng sơ

suất được?

“Quận chúa, liệu có phải là do Thái tử điện hạ không?” Hồng Ngọc nhớ lại lần trước Vương Chỉnh bị đình chỉ chức

vụ cũng là do Thái tử điện hạ gây ra.

“Trong triều không chỉ có mình Thái tử có thể làm được việc này, có điều người có hiềm nghi lớn nhất trong việc ra

tay với Vương Thị trung vào thời điểm này chính là Thái tử điện hạ.” Thẩm Hi Hòa cũng thầm nghi ngờ Tiêu Hoa

Ung đã lén giở trò.

“UU quả là thấu hiểu lòng ta.” Thẩm Hi Hòa vừa dứt lời đã nghe tiếng Tiêu Hoa Ung từ nóc nhà vọng xuống. Lúc

này đám hộ vệ mới phát hiện ra hẳn, Thẩm Hi Hòa không trách bọn họ vô dụng, đến cả hoàng cung mà Tiêu Hoa

Ung còn ra vào như giữa chốn không người, huống hồ là quận chúa phủ nhỏ bé của nàng?

“Điện hạ sợ lạnh, đừng nghịch ngợm trẻ con thế nữa.” Thẩm Hi Hòa nói nhỏ. Tiêu Hoa Ung nhảy từ trên nóc nhà

xuống, nhanh chân rảo bước về phía Thẩm Hi Hòa: “Ta đến quận chúa phủ chúc Tết, UU không thiết đãi ta là

không được đâu nhé.”

Trong Kinh có tục chúc Tết, nhưng sống ở đời phải biết mình là ai, người bình thường nào dám đến phủ đệ nhà

quyền quý, chỉ đến thăm những nhà có địa vị không quá chênh lệch. Quận chúa phủ của Thẩm Hi Hòa chiếm trọn

một góc nằm giữa hai con phố, hàng xóm chẳng có mấy nhà, toàn bộ đều là tông thất, bọn họ biết Thẩm Hi Hòa

tính tình lạnh nhạt, vả lại quận chúa phủ đóng cửa im ỉm, chẳng ai mặt dày gõ cửa làm gì.

Tết nhất, quận chúa phủ tuy không mở cửa nhưng vẫn chuẩn bị rượu thịt tươm tất, dù gì trong phủ cũng có nhiều

người. Người tới là khách, vả lại đây là tập tục ngày Tết, Thẩm Hi Hòa không lý nào lại xua đuổi Tiêu Hoa Ung,

đành phải mời hẳn bữa cơm. “UU có muốn biết vì sao Vương Chính bị đình chỉ chức vụ không?” Cơm nước xong

xuôi, Tiêu Hoa Ung xán lại gần Thẩm Hi Hòa, cất tiếng hỏi. Thẩm Hi Hòa chẳng buồn ngước mắt: “Không muốn.”

Tiêu Hoa Ung vẫn tươi cười như cũ: “Nhưng ta muốn nói cho UU nghe.”

Vương Chính phụ trách an bài sứ giả, Tiêu Hoa Ung bèn giở chiêu trò để sử giả Đại Thực rời tiệc, lại để sứ giả Cao

Ly ngồi vào chỗ của sứ giả Đại Thực, đến khi sử giả Đại Thực quay lại liên xảy ra tranh chấp. Hai bên bất đồng

ngôn ngữ, người phiên dịch do Tiêu Hoa Ung sắp xếp lại cố tình chọn các từ ngữ khó nghe, làm mâu thuẫn leo

thang, Tiêu Hoa Ung cho người ngăn Vương Chính bên ngoài, đợi đến khi hai bên

suýt nữa rút đao ẩu đả mới để ông ta vào điện.

“Còn nơi nào điện hạ không dám ra tay nữa không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

Nào là phóng hỏa tông miếu, nào là gây mâu thuẫn tại đại triều hội – nơi các nước lân bang đến chầu, còn gì hắn

không dám nữa?

“Chẳng qua là xung đột vặt vãnh không ảnh hưởng đến đại cục.” Tiêu Hoa Ung chẳng để tâm, “Chỉ là để bệ hạ biết

ông ta không đảm đương nồi chức trách của vị trí thị trung mà thôi.”

“Điện hạ không cần làm thế.”

“Ta cần làm thế.” Thẩm Hi Hòa còn chưa dứt lời, Tiêu Hoa Ung đã cười nói, “Ta làm thế không chỉ vì Đào Ngự sử.”

Tiết Hoành sắp rút lui khỏi vị trí Trung thư lệnh, đúng lúc này Vương Chính lại phạm sai lầm, lại còn là sai lầm lớn

làm Hữu Ninh để mất mặt với các sứ thần, cho dù Hữu Ninh để có quên thì người khác cũng sẽ không quên, sau

này người ta sẽ khoét vào điểm yếu trí mạng này của Vương Chính.

Trong số sản vị thượng thư hiện tại, Lại bộ Thượng thư Tiết Hồi có năng lực thể nào thì Hữu Ninh để đã rõ, ông ta

làm đến chức vị này đã là hết sức, Hình bộ Thượng thư và Hộ bộ Thượng thư chỉ vừa mới nhậm chức, còn chưa

ngồi ẩm chỗ, Lễ bộ Thượng thư thì Tiêu Hoa Ung đã có an bài khác, Công bố Thượng thư đã lớn tuổi, sắp về hưu,

chỉ còn lại tinh bộ Thượng thư.

Những người này không phù hợp, Hữu Ninh đế chỉ có thể chọn ứng viên từ Đại Lý tự hay Ngự sử đài, các cơ quan

khác có sức cạnh tranh không đáng kể, mà xét theo kinh nghiệm thì Đào Chuyên Hiển xếp trên Đại Lý tự khanh Tiết

Trình.

“Còn nguyên nhân gì nữa à?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

“Đương nhiên là có.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ, “Ông ta khiến nàng không vui, tất nhiên ta phải giày vò ông ta một phen. Cảm giác lên

voi xuống chó rất vi diệu, đây chẳng qua chi là mờ đầu thôi.”

Thầm Hi Hòa dở khóc dở cười: “Điện hạ thù dai thật đấy.”

“Không, nếu ông ta bất kính với ta, ta còn có thể khoan dung độ lượng được.” Ánh mắt Tiểu Hoa Ung vô cùng dịu dàng, “Nhưng ông

ta dám bất kính với nàng, ta nhất định sẽ thù dai nhớ lâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play