Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Bọn Tử Ngọc ai nấy cũng đỏ vành mắt, bọn họ nhớ lại vô số lần Thẩm Hi Hòa đứng trên thành lâu nhìn theo các nữ quyển nhà quan lại ở Tây Bắc cưỡi ngựa dạo chơi, để lại đằng sau một đám mây cát vàng mù mịt, nghĩ đến đó, lòng lại dậy sóng.

Bích Ngọc tất tả chạy ra khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ Mạc Viễn:

“Huynh đưa Linh Lung đi ngay đi, nhớ thả mấy con rắn độc vào trong lu nữa.”

Nàng ta hận hết thảy mọi người trong Khang vương phủ, nếu Tiêu thị không lẳng lơ trơ trẽn như thế thì vương phi đầu có sinh non? Quận chúa đầu bị suy nhược? Đâu phải chịu đựng cơn đau đớn hôm nay?

“Quận chúa đã đỡ chưa?” Mạc Viễn là đàn ông nên không thể vào trong, nhưng hắn cũng biết chuyện Thẩm Hi Hòa.

“Không còn đáng ngại” Bích Ngọc trả lời, sau đó cáo từ.

Thẩm Hi Hòa tỉnh dậy khá muộn, đợi đến khi món cháo dược thiện do Tử Ngọc dày công chuẩn bị được bưng đến trước mặt thì đã khuya.

Giữa đêm khuya thanh vắng, Thẩm Hi Hòa thong thả ăn cháo, cùng lúc ấy, một tiếng thét thê thảm đột ngột vang vọng trong Khang vương phủ.

Tiếng thét vang lên trong phòng lão phu nhân, Khang vương phủ lập tức đèn đuốc sáng trưng, đến cả mấy phủ lân cận cũng bị quấy nhiễu, không khỏi sai người hầu sang hỏi thăm. Khang vương dẫn vương phi và con gái chạy đến viện của lão vương phi thì thấy nha hoàn cảnh cửa và lão vương phi đã ngất đi vì sợ, cạnh đó là một chiếc lu trồng mà phát khiếp, một cái đầu bê bết máu thò ra khỏi lu.

Đến lúc này thì cả Khang vương phủ loạn hết cả lên, Khang vương ra lệnh cho thị vệ khiêng chiếc lu đi, nào ngờ lu thình lình vỡ toang, mấy con rắn độc văng ra, trong lúc hỗn loạn, trưởng tử của Khang vương bị rắn cắn một nhát.

Khang vương lập tức cho người đi bảo quan, đến khi bình tĩnh lại, ông ta mới nhận ra người bị hành hạ đến biến dạng trong lu chính là Linh Lung! Lúc này, Kinh triệu doãn đã đích thân dẫn người đến, rồi thì Đại Lý Tự khanh ở cùng một con phố với Khang vương phủ cũng nghe tin mà tới.

Khang vương muốn giấu chuyện này thì đã muộn.

Thẩm Hi Hòa say giấc nồng suốt một đêm, sáng hôm sau thấy tinh thần phấn chấn, thoải mái chưa từng có.

Sáng hôm ấy là dịp hiếm hoi Thẩm Hi Hòa dùng bữa với canh thịt và bánh bột, làm Tử Ngọc mừng phát khóc.

Nàng ta khổ công học nấu nướng vì quận chúa, nhưng quận chúa xưa nay không ăn được nhiều, làm nàng ta không có nhiều dịp trổ tài.

Thấy Thẩm Hi Hòa thèm ăn hơn trước, bọn nha hoàn phấn khởi lắm. Tạ Uẩn Hoài đến bắt mạch cho nàng từ sớm.

“Mạch của quận chúa đã mạnh mẽ hơn trước một chút, thay đổi không quá lớn nhưng là dấu hiệu tốt đẹp ” Tạ Uẩn Hoài thở phào nhẹ nhõm quá lớn, nhưng là dấu hiệu tốt đẹp. Tạ Uẩn Hoài thở phào nhẹ nhõm, may mà Thẩm Hi Hòa không có việc gì, làm hắn lo lắng cả đêm. Thẩm Hi Hòa cũng thấy được quầng thâm dưới mí mắt hắn: “Làm phiền Tề đại phu rồi.” “Quận chúa…”

“Quận chúa, Đại Lý Tự thiếu khanh cầu kiến.” Tạ Uẩn Hoài toan nói gì đó, Bích Ngọc bỗng bước vào bẩm báo.

“Đại Lý Tự thiếu khanh?” Thẩm Hi Hòa lấy làm lạ.

Hữu Ninh để có phải người đến đón nàng thì cũng phải người thuộc Lễ bộ chứ, Đại Lý Tự quản hình ngục, nàng còn chưa vào thành, sao có thể dính dáng đến việc kiện tụng được?

“Mời vào đi.”

Thẩm Hi Hòa có việc quan trọng, Tạ Uẩn Hoài tất sẽ tránh đi.

Khoan nói đến những mặt khác, riêng nhân tài thì triều đại này cứ gọi là xuất hiện lớp lớp, người tuổi trẻ tài cao nhiều vô số kể.

Đại Lý Tự thiếu khanh, hàm chính tử phẩm, nằm giữ thực quyền, người trước mặt nàng chỉ chừng hai mươi, mặc một bộ quân bào đỏ thẫm, bên hông giặt túi đựng ngữ phù thêu chỉ bạc, đi giày quan, thân hình cao ráo, mặt mày tuấn tú, trông có vẻ nghiêm nghị, phong độ ngời ngời.

Đại Lý Tự thiếu khanh Thối Tấn Bách là con trưởng của chi thứ ba Thổi giá, được xưng tụng thần đồng, mới mười sáu tuổi đã nổi danh khắp Kinh thành.

Tần Hoài cắt tóc, ân đoạn nghĩa tuyệt với gia tộc, chuyện còn lại là Thôi Tấn Bách trung tam nguyên cập đệ.

Năm nay hắn mới hai mươi hai, ấy vậy mà đã làm quan được sáu năm.

Sau khi rời khỏi Hàn Lâm Viện, thoạt đầu hắn vào Lại bộ, vụ án Yên Chi chính do hắn phát hiện ra, năm nay mới được điều sang Đại Lý Tự.

Tuổi trẻ đã là trọng thần, được thiên tử trọng dụng, lại xuất thân danh môn, chẳng hiểu sao đến giờ hắn vẫn chưa thành hôn, có thể nói là một người con rể trong mơ của bao chủ mẫu nhà quyền quý.

“Hạ quan Thôi Tấn Bách bái kiến quận chúa.” Thôi Tấn Bách làm lễ.

Lưng hắn rất thẳng, dáng người cân đối, từng động tác đều toát lên vẻ tao nhã của công tử thể gia, khiến người ta nhìn mà mê mẩn.

Thẩm Hi Hòa được hưởng đãi ngộ ngang với quốc công, Thôi Tấn Bách đến tìm nàng với tư cách là Đại Lý Tự thiếu khanh, dĩ nhiên phải làm đại lễ.

“Thôi thiếu khanh đa lễ.” Thẩm Hi Hòa khoát tay, đợi Thôi Tấn Bách đứng dậy bèn hỏi, “Chẳng hay Thôi thiếu khanh mới sáng sớm đã đến đây là có việc gì?”

“Bẩm quận chúa.” Thôi Tấn Bách tỏ vẻ mình tới vì việc công, “Đêm qua, có người lợi dụng xe đổ nước gạo để đưa một chiếc lu vào trong Khang vương phủ, trong lu có một người đã chịu cực hình, sau khi được Kinh triệu doãn và Đại Lý Tự xác minh, người này chính là nô bộc bỏ trốn ở huyện Lâm Tượng của quận chúa – Linh Lung.” Hồ?” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên, “Đứa nô tỳ này của ta bỏ trốn mấy tháng nay không thấy đâu, ta vừa đến ngoại ô Kinh thành thì nó lại bị người ta đưa vào Khang vương phủ, mà sao người đó lại muốn đưa đến Khang vương phủ nhỉ?”

Thôi Tấn Bách cúi đầu: “Hạ quan đến đây cũng là muốn hỏi thăm về chuyện của Linh Lung, mong quận chúa thu xếp cho. Lão phu nhân của Khang vương phủ kinh hãi quá độ mà ngất đi, đến giờ chưa tỉnh, Đại công tử thì bị rắn độc trong lu cần phải, còn đang hôn mê, nếu có gì sơ sẩy, sẽ có hai người thiệt mạng.”

“Vậy sao?” Thẩm Hi Hòa nói với vẻ bình thản, “Bích Ngọc, em nói chuyện với Thôi thiếu khanh nhé.”

Thẩm Hi Hòa không muốn để ý đến vị Đại Lý Tự thiếu khanh này cho lắm, thuở thiếu thời bọn họ từng gặp gỡ vài lần trong những buổi tiệc tùng, có điều nam nữ khác biệt nên cùng lắm cũng chỉ chào nhau lúc trưởng bối hai bên gặp mặt.

Nhưng nàng cũng biết Thôi Tấn Bách là người cứng nhắc, tính tình nghiêm túc.

Thẩm Hi Hòa để Bích Ngọc ở lại, định đi lướt qua Thôi Tấn Bách nhưng rồi đột ngột dừng bước.

Xen lẫn trong hương hoa mai nồng đượm là hương kỳ nam rất nhạt, nàng chợt liếc Thôi Tần Bách.

Thôi Tấn Bách vẫn duy trì dáng vẻ lễ độ xa cách, hắn đứng nghiêm, hơi cúi đầu, vì thân hình quá cao nên Thẩm Hi Hòa không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ thấy được nửa mặt dưới với đường nét thanh thoát. Thôi Tần Bách làm quan từ năm mười sáu, trừ ngày nghỉ ra, ngày nào cũng phải đi làm, sao có thể chạy đến Hành Sơn, có lúc lại xuất hiện ở Lạc Dương được?

Là tình cờ ư?

Không, tuyệt đối không phải thể.

Cho dù trước kia Thẩm Hi Hòa không có khứu giác nhạy như bây giờ, cũng không biết Thôi Tấn Bách thích dùng hương gì, nhưng chắc chắn hắn không phải người thường dùng hương kỳ nam.

Thể gia thanh cao quý phái, những thể gia có lịch sử trăm năm tuy giàu có nhưng không xa hoa hưởng lạc, nhất là người tính tình ngay thẳng như Thôi Tấn Bách thì lại càng khắc chế bản thân, tuân thủ gia quy, thương mại mới phù hợp với tính cách và thân phận của hắn!

Giỏi lắm, chẳng những có thể trà trộn vào Tủ sứ, còn chen chân vào Đại Lý Tự, văn võ song toàn.

Kinh thành có nhân tài cỡ này, sao trước kia nàng không biết được nhỉ!

Thẩm Hi Hòa cười một tiếng đầy thâm ý, sau đó thong thả rời đi.

Về đến hậu viện, nàng lập tức gọi cho Mạc Viễn: “Huynh hỏi thăm xem Thôi Tấn Bách ở đâu?”

“Thôi…Thôi thiếu khanh ư?” Mạc Viễn ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn ra ngoài viện: “Chẳng phải hắn đang tra hỏi Bích Ngọc hay sao?”

“Hắn không phải Thôi Tần Bách, bây giờ huynh đi tìm người ngay đi, nhất định phải tìm bằng được cho ta!” Thẩm Hi Hòa ra lệnh.

Khi nào tìm được Thôi Tấn Bách rồi, nhất định nàng sẽ cho người này biết tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play