“Chủ tử, ngài đã cứu quận chúa, sao quận chúa có thể.” Thiên Viên thắc mắc.

“Nàng đầu cần ta cứu?” Quách Đạo Dịch thản nhiên đứng dậy, nhìn Thiên Viên thu dọn đồ đạc, “Nàng lên đường một mình vì muốn lấy bản thân làm mồi nhử, lão Ngũ tuy thông minh nhưng lại không hiểu rõ tính cách vị quận chúa này…”

Quách Đạo Dịch ngừng một chốc rồi cười: “Có lẽ dù biết h9ắn cũng sẽ không buồn để ý. Hắn đã điên rồi, lão gia nhà ta còn chưa biết chính mình đã ép nhi tử mình phát điên đầu. Thú vị, thật là thú vị, mau về Kinh thôi, vở kịch sắp bắt đầu rồi, sao có thể thiếu ta được chứ?”

Thể là rạng sáng hôm sau, Thẩm Hi Hòa vừa ngủ dậy đã nghe nói chủ tớ Quách Đạo Dịch vì sợ rắn nên không dám ngủ lại mà lên đường ngay trong đêm.

Sợ rắn ư?

Mắng nàng là mỹ nhân rắn rết à?

Thẩm Hi Hòa cong khóe môi: “Hay lắm.”

Hành trình tiếp theo đó không có gì khó khăn trắc trở, Thẩm Hi Hòa mang linh miêu theo, chín ngày sau đến được Thương Châu, chỉ còn năm ngày đường nữa là đến kinh thành,

Linh miêu đã khỏi hẳn, Thẩm Hi Hòa cũng lấy xạ hương được ba lần, hôm ấy đi ngang qua một vùng rừng núi trập trùng, Thẩm Hi Hòa bèn thả nó về núi, nó lưu luyến không chịu đi, bước chân dè dặt.

“Đi đi, mày thuộc về nơi này.”

Thẩm Hi Hòa chỉ thích chăm hoa cỏ, không thích nuôi động vật, ngại ồn ào. Huống chi những con vật này vốn không phải sinh ra để bị nuôi nhốt trong nhà, nàng biết mấy năm gần đây, các quý nữ phu nhân trong kinh thích nuôi mèo, nhưng trong suy nghĩ của Thẩm Hi Hòa, làm vậy là Xóa bỏ bản năng của động vật.

Thẩm Hi Hòa không ngờ rời khỏi Thường Châu lại gặp lại con linh miệu này, nó lặn lội hai ngày hai đêm mà tới, dường như muốn được ở với nàng.

Mắt nó long lanh, không ngừng vờn quanh chân nàng, Thẩm Hi Hòa đuổi nhiều lần nhưng nó vẫn đi theo.

Đến lần cuối cùng, nó lại bị thương lần nữa, một chân bị cắt thật sâu, thấy được cả xương.

Dù là người lạnh nhạt như Thẩm Hi Hòa cũng phải mềm lòng trước sự cố chấp của nó: “Là mày muốn thể đẩy nhé, muốn đi theo ta thì cứ theo.”

Thẩm Hi Hòa dẫn theo linh miêu, thuận buồm xuôi gió đến được ngoại ô Kinh thành, gặp lại bọn Mạc Viễn. Thấy được Thẩm Hi Hòa, Mạc Viễn mới thôi thấp thỏm bồn chồn. “Quận chúa, quận chúa, con mèo này là mèo gì vậy?” Hồng Ngọc rất thích con vật nửa giống cáo, nửa giống mèo, lông thì như lông báo này.

Khổ nỗi nó rất kiêu ngạo, trừ Thẩm Hi Hòa ra, đến cả Mặc Ngọc cũng không dễ gì đụng chạm vào nó, đừng nói chi là sờ lông.

Hồng Ngọc chỉ có thể trơ mắt ngó.

“Nó là mèo hoang nhặt được trên đường đến đây.” Thẩm Hi Hòa lườm nó, “Sau đó ăn và không chịu đi, ta bèn mang về nuôi, cho các em giải khuây.”

“Quận chúa đã đặt tên cho nó chưa?” Bích Ngọc cũng thích những con vật có lông xù. “Đặt tên à?” Thẩm Hi Hòa vốn không nghĩ đến chuyện này, có điều đã đề cập đến rồi, Thẩm Hi Hòa vuốt ve cổ nó, “Nghe nói Thái tử điện hạ hồi Kinh rồi hả?”

“Vâng, gần tới lễ mừng thọ của Thái hậu nương nương, bệ hạ đã ra lệnh cho Phù Dung Viên chuẩn bị từ mấy tháng trước, Thái tử điện hạ cũng theo Thái hậu nương nương hồi Kinh, vả lại lễ đội mũ của Thái tử điện hạ cũng diễn ra ngay sau ngày mừng thọ của Thái hậu nương nương.”

Bích Ngọc đáp.

“À.” Thẩm Hi Hòa bình thản lên tiếng, mắt nhìn về phía linh miêu đang khoan khoái vì được nàng gãi lông cho, “Gọi nó là Đoản Mệnh đi.”

“Hả?” Hồng Ngọc và Bích Ngọc cùng giật mình kêu lên.

Xưa nay chưa thấy ai đặt tên cho vật nuôi kiểu đó cả.

Bọn họ cũng không muốn liên tưởng quá nhiều, sao quận chúa vừa hỏi thăm về Thái tử điện hạ xong lại lấy cái tên này cho mèo chứ?

Cái tên Đoản Mệnh này…

“Đoản Mệnh.” Thẩm Hi Hòa không bận tâm đến phản ứng của các tỳ nữ, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, linh miêu ngoan ngoãn đáp lại.

Từ đó, nó có tên là Đoản Mệnh.

Ngụ ý của cái tên này không phải là chuyện mà phận nô bộc như bọn họ nên nghi, Bích Ngọc nhanh nhẹn lảng sang chuyện khác: “Quận chúa, đã thu xếp xong hai cửa hàng rồi, bọn em cũng bố trí thỏa đáng theo lệnh quận chúa, quận chúa muốn kinh doanh thứ gì?”

Thẩm Hi Hòa bảo bọn họ đến Kinh trước là để làm nhiệm vụ, việc của họ là bố trí lại hai gian cửa hàng do mẫu thân Thẩm Hi Hòa để lại cho nàng, một trong hai cửa hàng nằm ở phường An Ấp, cái còn lại nằm ở phường Hoài Viên.

Phường An Ấp nằm phía trước chợ Đông, Hoài Viễn phường lại ở phía trước chợ Tây, đều là nơi thuận tiện buôn bán.

“Mở tiệm hương.” Thẩm Hi Hòa rất hài lòng về hiệu suất làm việc của bọn họ, “Bảo Mạc Viễn phải mấy người khôn khéo, giỏi ăn nói đến quận Nam Hải, liên lạc với các hộ làm hương liệu, quận Nhật Nam có chợ hương, quận Chu Nhai có vùng làm hương, cho bọn họ mỗi người một trăm lượng vàng, dù là hương liệu loại nào cũng thu mua lượng lớn về đây.”

“Một trăm lượng vàng ư?” Bích Ngọc là nha hoàn phụ trách trông coi tiền bạc của Thẩm Hi Hòa, ba trăm lượng vàng tuy nhiều nhưng đối với Thẩm Hi Hòa cũng không quá lớn, có điều ba trăm lượng vàng mua được biết bao nhiêu hương liệu cơ chứ! “Một trăm lượng vàng.” Thẩm Hi Hòa thản nhiên gật đầu.

“Vâng.” Bích Ngọc vâng dạ, sau đó lui ra ngoài thu xếp công việc, “Quận chúa, tiệm hương của chúng ta lấy tên gì đây?” Hồng Ngọc là người phụ trách trang hoàng cửa hàng. “Tên á?” Thẩm Hi Hòa không thích đặt tên, nhưng cũng không thích để người khác đặt tên cho những thứ thuộc về mình. Nàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Đoản Mệnh, khẽ nhướng mày: “Độc Hoạt*, Độc Hoạt Lâu.”

(*) Tên một loại cây dùng làm thuốc, độc hoạt cũng có nghĩa là sống một mình.

“Độc… Độc Hoạt?”

Hồng Ngọc choáng váng.

Nàng ta nhìn con mèo Đoản Mệnh đang nằm trên đùi Thẩm Hi Hòa, hết Đoản Mệnh lại đến Độc Hoạt, thật là…

“Quận chúa, Độc Hoạt nghe không được may mắn.” Hồng Ngọc chẳng hiểu sao quận chúa cứ thích mấy cái tên quái gở nữa.

“Khiển trăm hoa tàn úa, riêng ta sống một mình.” Cặp mắt đen lay láy của Thẩm Hi Hòa khẽ chớp, ánh mắt hoàn toàn bình thản, “Sao lại không may?”

“A.”

Nghe vậy, Hồng Ngọc lại thấy cái tên này thật khí thế, khí chất của quận chúa đã thay đổi, có sự sắc bén hệt như khi vương gia đánh trận trở về, nàng ta rất vui: “Rất dễ nghe, Độc Hoạt Lâu, tên thật hay.”

Bích Ngọc thu xếp xong mấy việc Thẩm Hi Hòa dặn, vừa quay về phòng thì nghe được câu này, nàng ta không khỏi trợn mắt nhìn Hồng Ngọc, không hiểu đầu óc cô nàng bị làm sao nữa. Bích Ngọc bước tới trước, khẽ hỏi: “Quận chúa, cái tên Độc Hoạt này quá đặc biệt, sau này thể nào người ta cũng hỏi vì sao?”

Đâu thể nào thuật lại nguyên văn lời quận chúa đã nói khi có người hỏi thăm chứ, làm vậy khác nào đắc tội tất cả mọi người?

“Nói nguyên văn thì sao nào?” Thẩm Hi Hòa chẳng buồn bận tâm.

Bích Ngọc chực mếu: “Quận chúa…” “Được rồi, không đùa em nữa.”

Biết Bích Ngọc nghĩ cho mình, Thẩm Hi Hòa cười nhẹ, “Độc hoạt dùng làm thuốc có thể cứu người, dùng điều chế hương có thể phối hợp các mùi hương” Bích Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Quận chúa, bao giờ thì đưa Linh Lung đến Khang vương phủ đây?”

Linh Lung bị đưa đến tay Mạc Viễn, đã chịu hình phạt theo căn dặn của Thẩm Hi Hòa, nhưng vẫn chưa chết.

“Tối nay đi.”

Trước đó, vì không muốn tình hình trở nên phức tạp, Thẩm Hi Hòa dặn bọn họ không vội đưa người qua, đọi khi nào nàng đến kinh, để Khang vương phủ biết nàng đã đến.

“Ngày mai vào Kinh, quận chúa muốn ở vương phủ hay là quận chúa phủ?” Bích Ngọc lại hỏi. Trong Kinh có vương phủ của Thẩm Nhạc Sơn, đồng thời còn có quận chúa phủ do Hữu Ninh để phá lệ ban cho Thẩm Hi Hòa.

Có điều trong vương phủ còn có một nàng thiếp do Hữu Ninh để khăng khăng ban cho Thẩm Nhạc Sơn, nàng ta là đích nữ của Khang vương phủ, đường muội của Hữu Ninh đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play