“Thiên Viên à.” Hoa Phú Hải ngắt lời hắn, “Nàng nhận ra ta.”

“Sao… sao có thể thể được?” Thiên Viên hoảng hốt.

Chủ tử của hắn bắt đầu cải trang từ năm tám tuổi, về sau còn tìm nhân tài trong chốn dân gian để nghiên cứu về lĩnh vực này, một khi chủ tử đã muốn giấu thì đến cả những ai hầu hạ từ khi còn nhỏ cũng khó lòng nhận ra sơ hở.

“Ta cũng không biết cái gì đã khiến nàng cảnh giác.” Hoa Phủ Hải rất tò mò chuyện này, ánh mắt thoáng hiện nét cười, “Nếu không phát hiện ra, nàng đường đường là ái nữ của Tây Bắc vương, việc gì phải lễ độ với một thương nhân như ta cơ chứ?”

“Điện hạ, ý ngài là quận chúa đã biết…” Thiên Viên càng kinh hãi hơn nữa.

Hoa Phú Hải mỉm cười lắc đầu: “Không, nàng chỉ biết ta là Tủ Y Sứ đêm qua mà thôi.”

Dường như sực nghĩ đến chuyện gì, Hoa Phú Hải cười tươi hơn nữa:

“Nếu nàng nhìn thấy được ta, biết được thân phận thật của ta thì đã không thận trọng đến vậy, người đừng quên thái độ của nàng đối với lão Ngũ và lão Cửu là thế nào.”

Vì nhìn không thấu, vì biết hắn có thể ngụy trang thành Tủ Y Sứ, cận thần của thiên tử, nên nàng mới dè dặt thể.

Nếu biết được ngọn nguồn, chỉ e vị quận chúa này sẽ chẳng buồn để mắt đến đối phương, dù người đó có là hoàng thái tử hay thân vương đi chăng nữa.

“Thẩm Nhạc Sơn tính tình nghiêm nghị, con trai cũng cứng nhắc, không ngờ con gái lại thú vị thế này.” Hoa Phú Hải tỏ ra hứng thú.

Thẩm Hi Hòa không biết có người khen nàng thú vị, xong việc ở đây rồi, nàng lập tức thu dọn, sáng sớm hôm sau bèn xuất phát từ Lạc Dương, đi thẳng đến kinh thành. Vì sức khỏe Thẩm Hi Hòa quá kém nên bọn họ đi đường cực chậm, mãi đến đêm mới ra khỏi thành Lạc Dương, đêm nay đành hạ trại giữa núi rừng hoang vắng.

Mặc Ngọc săn được thỏ rừng, đang ngồi nướng, Thẩm Hi Hòa hướng dẫn nàng ta ướp thật nhiều hương liệu và mật ong, mỡ chảy xèo xèo thơm nức mũi, chẳng mấy chốc đã có người theo mùi tìm đến.

Nghe có tiếng vó ngựa, Thẩm Hi Hòa và Mặc Ngọc nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh đầy cảnh giác, người tới là một đôi chủ tớ.

Người đàn ông có khuôn mặt ưa nhìn, mặc một bộ trường bào màu xanh da trời không thêu hoa văn gì, thân hình có vẻ hơi gầy.

Lúc nhảy xuống ngựa, hắn còn loạng choạng, sau đó ngại ngùng bước tới vái chào Thẩm Hi Hòa: “Chẳng hay hai vị nữ lang có đồng ý để chủ tớ chúng ta được nghỉ ngơi ở bên cạnh không?”

Dường như sợ hai người Thẩm Hi Hòa hiểu lầm, hắn vội vàng lấy văn điệp ra: “Tiểu sinh là Quách Đạo Dịch, là sĩ tử đi thi, hoàn toàn không phải hạng người gian ác.” Mặc Ngọc nhìn Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa lạnh lùng từ chối: “Nam nữ khác biệt, mong công tử đi cho.”

Thiếu niên lang không chịu đi mà nằn nì thuyết phục: “Mong nữ lang châm chước một lần, đêm đã khuya rồi, chúng ta nghỉ chung một chỗ cũng có thể thấy can đảm hơn…”

“Ta không cần can đảm hơn gì hết.” Thẩm Hi Hòa ngắt lời hắn.

“Nhưng tiểu tiểu sinh cần.” Thiếu niên lang rụt rè nói, dứt lời, hắn dáo dác nhìn màn đêm dày đặc xung quanh.

“Liên quan gì đến ta?” Qua lớp mạng che mặt bằng lụa mỏng, Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nhìn thiếu niên lang kia.

Mặc Ngọc rút kiếm ra.

Thiếu niên lang giật mình lùi lại, sợ đến cứng họng, đành dắt ngựa ra xa, hình như người hầu của hắn cũng nhát gan, hắn lấy lương khô ra, chủ tớ dựa vào gốc cây, thỉnh thoảng lại trông về hướng bên này.

“Quận chúa, có cần đuổi bọn họ đi không?” Mặc Ngọc khẽ hỏi.

“Không cần.” Thẩm Hi Hòa nhìn chằm chằm lớp da thỏ bắt đầu rộp lên,

“Ăn được rồi đấy.” Mặc Ngọc lập tức dùng dao sạch cắt đùi thỏ ra, đặt lên khay gỗ lấy từ trong xe ngựa, thái lát mỏng rồi đưa cho Thẩm Hi Hòa, phần còn lại thì nàng ta và người đánh xe chia nhau. Nam nữ khác biệt, Tạ Uẩn Hoài không tiện đồng hành cùng bọn họ nên đã lên đường đến kinh thành trước.

Mùi thơm sực nức lan ra, dường như thiếu niên lang không chống cự nổi sức quyến rũ của thức ăn ngon, hắn do dự hồi lâu rồi cầm theo một chiếc hộp gỗ đi tới, dè dặt hỏi: “Nữ lang, ta có thể dùng hộp bánh dày hoa này đổi một ít thịt nướng của nữ lang được không?”

Hắn mở hộp ra, bên trong là những chiếc bánh dày hơi trong suốt, phần nhân thịt được làm rất khéo, trông như đóa hoa đào ẩn hiện, cực kỳ tinh xảo và đẹp đẽ. Thẩm Hi Hòa quan sát hộp bánh dày hoa tinh xảo ấy, nàng cũng biết làm món này nhưng đây là lần đầu người tự cao như Thẩm Hi Hòa thấy có người làm bánh dày khéo tay không kém gì mình.

“Mặc Ngọc.” Nàng khẽ gọi một tiếng.

Mặc Ngọc hiểu ý, bèn chia cho Quách Đạo Dịch nửa con thỏ rồi cầm lấy hộp bánh dày hoa trong tay hắn, nàng ta ăn trước một cái, thấy không có mùi lạ, cũng không có độc, khi ấy mới đưa ba cái còn lại cho Thẩm Hi Hòa.

Được chia thịt thỏ, Quách Đạo Dịch hớn hở ra mặt, ngồi phịch xuống cánh đồng lửa cách Thẩm Hi Hòa không xa.

Thấy vậy, Thẩm Hi Hòa chau mày, hắn ngồi xuống đúng lúc nàng dùng tăm bạc xắn một miếng bánh nhỏ cho vào miệng, độ mềm vừa phải, ngọt mà không ngấy, tâm trạng tốt hằn lên, nên nàng cũng không so đo với hắn.

Tỳ vị nàng kém, những thứ khó tiêu thế này chỉ có thể ăn một chút rồi thôi, nên ăn không hết một cái, còn lại để cho Mặc Ngọc và hộ vệ.

“Món thỏ nướng của nữ lang cho vào miệng thấy thơm nức, mùi hương thẩm tận ruột gan; chỗ nhiều thịt thì non mềm thơm ngon, chỗ ít thịt lại giòn tan; xương sườn dai dai giòn giòn hết sức đặc sắc, càng ăn càng ngon.” Quách Đạo Dịch vô cùng thỏa mãn, ăn xong còn hỏi, “Chẳng hay nữ lang có thể cho ta công thức được không? Ta nguyện lấy vàng ra đời.”

Thẩm Hi Hòa cực kỳ ghét những kẻ không biết điều như thế này, vừa định lên tiếng thì một cơn gió chợt thổi qua.

Nàng ngửi được mùi mộc hương tươi mát xen lẫn với hương kỳ nam nhàn nhạt thoang thoảng từ phía Quách Đạo Dịch.

Ánh mắt Thẩm Hi Hòa chợt đổi, nàng ngẩng đầu đánh giá thiếu niên lang này.

Hắn có gương mặt thanh tú, giọng nói và dáng vẻ đậm chất thư sinh yếu đuối.

Nếu không có mùi hương này, từ đầu chí cuối Thẩm Hi Hòa chưa hề nghi ngờ cái người tình cờ gặp gỡ dọc đường này đây.

Hết đóng vai Tủ Y Sứ đến phủ thương, giờ hắn lại giá làm thư sinh, còn cố tình tiếp cận nàng. Thẩm Hi Hòa làm như chưa nhận ra, chỉ lạnh nhạt từ chối: “Trông ta giống người thiếu vàng lắm à?” Hắn vẫn tiếp tục đóng vai thư sinh yếu đuối, nghe vậy thì buồn bã cúi đầu, như thể không ngờ vị nữ lang này lại thẳng thừng từ chối hắn một cách lạnh lùng như vậy. Thẩm Hi Hòa lườm hắn, không muốn để ý đến mục đích của người này nữa, nàng có thể cảm nhận được, chí ít thì hắn không có địch ý hay ác ý gì với mình. Mặc cho hắn giả vờ giả vịt, nàng bảo Mặc Ngọc theo hầu hạ mình rửa mặt sơ qua rồi lên xe ngựa, mở tấm chắn đồng ra cho thông khí, sau đó yên bình đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, đội chủ tớ kia đã đi trước.

Thẩm Hi Hòa không bận tâm, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết được mục đích của hắn.

Sau một ngày đường, bọn họ dùng chân tại một thôn nhỏ, vừa vào trong thôn thì thấy Quách Đạo Dịch đang đi về phía này, vừa đi vừa cười nói với hai thôn dân. Thấy xe ngựa của Thầm Hi Hòa, hắn cười rạng rõ, bước tới trước như thể quen thân lắm: “Nữ lang, chúng ta lại gặp nhau rồi, khéo thật.”

Thẩm Hi Hòa đeo mạng che mặt, để Mặc Ngọc đỡ mình xuống xe ngựa, đi thẳng qua trước mặt hắn, hương kỳ nam đậm hơn trước nhiều. Nàng bình thản nói với hắn: “Không khéo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play