Hoa thơm cỏ lạ khắp chốn, mùi dược liệu lượn lờ.

Thẩm Hi Hòa vốn thích chăm sóc hoa có, thấy trong vườn hoa cỏ xum xuê, lòng thầm vui vẻ, khóe mắt đầu mày đều vương nét cười.

Người tới không chỉ có mình nàng, mà còn có một người đàn ông cao lớn mập mạp, trông chừng đã ngoài ba mươi.

Hắn mặc một bộ y phục màu đỏ tía cổ tròn, tay hẹp, thêu hình Thao Thiết màu vàng kim chói mắt, đeo thắt lưng da nạm ngọc, chân đi ủng lục hợp.

Trên đầu hắn còn đội một chiếc khăn vấn đầu dệt từ tơ vàng đính đá quý, bên hông đeo một miếng ngọc bội bằng ngọc trắng ánh xanh hình nhành hoa, vốn là một miếng ngọc bội chạm rỗng tinh xảo mà trang nhã, tự dưng lại nạm đầy đá quý vào những chỗ chạm rồng, quả thật là…

Người này đứng đó hệt như một đống vàng biết đi, một khi có nắng rọi vào, ai cũng không dám nhìn vì quá chói mắt.

“Thâm cô nương, đây là Hoa Phú Hải, Hoa đào y.” Bạch Đầu Ông là một ông lão gầy gò, đầu tóc bạc phơ, lão giới thiệu, “Hoa đào y, đây là Thẩm cô nương từ Tô Châu đến.” Đào y là kính xưng dùng để chỉ cự phủ.

Hoa Phú Hải người cũng như tên, tiếng tăm lẫy lừng Hoa Hạ, nổi danh giàu có khắp bốn biển.

Hắn là người giàu có bậc nhất Đại Hưng, chẳng trách lại ăn mặc thế này.

“Thâm cô nương.”

“Hoa đào y.”

Hai người chào hỏi, đứng khá gần nhau, một mùi hương nhẹ nhàng trong trẻo phả vào trong mũi Thẩm Hi Hòa, khiến nàng cụp mắt. Mùi này là mùi của hương ý hòa, không chỉ nhẹ nhàng trong trẻo mà còn sang trọng cao quý, các mùi hương khác đều quá mộc mạc khi so sánh với nó.

Nhưng lẫn trong hương ý hòa, Thẩm Hi Hòa còn ngửi được mùi kỳ nam nhàn nhạt.

Hương kỳ nam phổ biến như vậy từ khi nào?

Thẩm Hi Hòa bình tĩnh nhìn Hoa Phú Hải chăm chú, bất chấp sự chói mắt của hắn.

Hắn có vóc người rất cao, Thẩm Hi Hòa chỉ đứng đến bả vai, cái bụng mỡ hơi phình ra hoàn toàn khác với vị Tủy Sứ đêm qua, trong tay cầm hai quả hạch đào, bàn tay trắng trẻo múp míp, tương xứng với cơ thể.

Bạch Đầu Ông nói: “Hẳn hai vị có mang theo bức tranh mà ta đã cho người trả lại, chi bằng cùng mở ra đi.”

Trân Châu và người hầu của Hoa Phú Hải cùng nhau mở tranh ra, trong tranh đều là Tiên Nhân Thao, thú vị ở chỗ dù không phải cùng một người vẽ ra, nét vẽ có hơi khác biệt, nhưng màu sắc, kích thước, hình dạng đều giống nhau như đúc.

Nếu chồng hai bức tranh lên nhau chắc đường nét sẽ trùng kha khá.

Tranh vừa mở ra, hai người bèn liếc nhìn nhau, Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ bình thản, ánh mắt Hoa Phú Hải thoáng hiện nét cười.

Ánh mắt hắn làm Thẩm Hi Hòa dám chắc Hoa Phú Hải chính là vị Tủ Y Sứ nàng gặp đêm qua.

Dù hình dạng đôi mắt không giống, vẻ sắc bén trong ánh mắt cũng không còn, nhưng con ngươi sâu thẳm tựa biển cả của hắn quá đặc biệt.

Đã có hương kỳ nam, lại có con người giống nhau, dù thần sắc, khí chất khác nhau một trời một vực nhưng trực giác của Thẩm Hi Hòa mách bảo rằng đây là cùng một người!

“Chỗ ta cũng có một bức tranh.” Bạch Đầu Ông mở bức tranh trong tay ra, cũng là Tiên Nhân Thao, có điều khác biệt khá nhiều so với hai bức trước, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cùng một vật, “Tranh hai vị đưa đến đều vẽ Tiên Nhân Thao, lão muốn thấy đồ thật, không biết đang ở đâu?”

Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua Hoa Phú Hải, không lên tiếng trước.

Hoa Phú Hải cũng đợi một lát mới nói: “Lão ông, cái cây này chắc chắn là do ta hái được từ trên vách đá cheo leo ở Hành Sơn, có điều rễ của nó rất sâu, ta vừa ngắt đi thì vách đá bị sạt lở, rồi thình lình có rắn độc lao ra tấn công, trong lúc né tránh, ta và Tiên Nhân Thao cùng rơi xuống sông, đến khi ta tỉnh lại thì nó đã biến mất tăm.”

Thẩm Hi Hòa nhướng mày, thì ra hôm ấy người từ trên trời rơi xuống là người này.

Bạch Đầu Ông khẽ gật đầu, nhìn Thẩm Hi Hòa: “Thẩm cô nương?”

Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu, Trân Châu mở chiếc hộp ngọc trong tay ra, bên trong chính là Tiên Nhân Thao.

Bạch Đầu Ông lập tức kích động đến nỗi đỏ bừng mặt, chạy tới trước hít hà, sau đó run rẩy đưa tay sờ từ trên xuống dưới, nói lắp bắp: “Là… là nó… Cuối cùng cũng gặp được rồi.”

Dứt lời, lão rơi nước mắt, Thẩm Hi Hòa và Hoa Phú Hải lặng thinh đứng đó, đợi lão khống chế cảm xúc.

Bạch Đầu Ông xoa đôi mắt đỏ ngầu vì khóc, tự tay đưa chiếc hộp trong tay lão bộc cho Thẩm Hi Hòa mà không nói gì. Thẩm Hi Hòa cầm lấy nhưng lại nói: “Lão ông, ta nhặt được cái cây này ở bờ sông, quả thật có thấy một người từ trên trời rơi xuống, sau đó mới thấy Tiên Nhân Thao.”

Không phải Thẩm Hi Hòa là người chính trực, có điều Hoa Phú Hải quá khó lường, nàng không muốn vì giành đồ vật mà khiến người này không vui, nàng chưa từng đối phó với một kẻ địch mà mình nhìn không thấu.

Tính đến nay, nàng từng cùng người này có duyên gặp mặt ba lần. Lần gặp thứ nhất chưa thấy mặt, hắn một mình trèo lên vách đá cheo leo để hái một loại cây quý trên đời hiếm gặp. Lần gặp thứ hai, rõ ràng là hắn cải trang thành một trong số các Tủ Y Sứ, cận thần của thiên tử.

Lần gặp thứ ba, hắn vẫn cải trang, trở thành Hoa Phú Hải giàu có nổi danh thiên hạ.

Ba thân phận này mâu thuẫn với nhau biết mấy, khó lòng tưởng tượng biết mấy? “Lão không để ý mấy chuyện này, lão đã nói rồi, ai mang Tiên Nhân Thao đến, lão sẽ lấy di vật tặng cho người đó.” Giọng Bạch Đầu Ông vẫn còn nghẹn ngào, “Ân oán giữa hai người thì tự hai người giải quyết.” “Hoa đào y?” Thẩm Hi Hòa nhìn Hoa Phú Hải. “Thâm cô nương, ta không cần bản ghi chép, cũng không cần lão ông chỉ dạy, thứ ta cần là Thoát Cốt Đan.” Hoa Phú Hải nói thẳng. Thẩm Hi Hòa nắm chặt chiếc hộp trong tay, không trả lời Hoa Phú Hải mà hỏi Bạch Đầu Ông: “Lão ông có thể bắt mạch cho tiểu nữ được không?”

Nếu còn cách khác chữa trị cho mình thì tặng Thoát Cốt Đan cho đối phương cũng không sao, dù gì cũng là thuốc chưa được kiểm chứng.

“Đi theo ta.” Bạch Đầu Ông dẫn họ vào phòng trong, nghiêm túc bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa.

Chỉ cần nhìn sắc mặt, lão đã biết lục phủ ngũ tạng của Thẩm Hi Hòa suy yếu thế nào, tim gan phổi thận không đầu không kém, là tưởng chết yểu, xem mạch cho Thẩm Hi Hòa xong, lão ngạc nhiên: “Nha đầu nhà người còn sống được đến giờ cũng là chuyện lạ.”

“Ngươi bẩm sinh bất túc, tim phổi vốn không khỏe mạnh bằng người bình thường, sau này lại sống trong nhung lụa, dẫn đến gan thận hư, lại thường ăn táo đỏ làm tổn thương tỳ.”

Bạch Đầu Ông lắc đầu, “Ngoại trừ ăn Thoát Cốt Đan, hàng ngày tẩm bổ từng chút một, bằng không thân thể của ngươi không tài nào hồi phục được.”

“Nếu không dùng Thoát Cốt Đan, ta còn sống được bao nhiêu năm?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

“Không quá dăm ba năm, nếu bị phong hàn, hoặc là thời tiết nóng nực, hoặc là kinh hãi quá độ, người có thể mất mạng chỉ trong một đêm.” Bạch Đầu Ông nghiêm mặt nói. Viên Thoát Cốt Đan này chính là đường sống duy nhất của nàng, nàng bèn hỏi: “Lão ông, viên Thoát Cốt Đan này.”

Bạch Đầu Ông cười: “Tiểu nha đầu, ta lấy mạng mình ra đảm bảo, cả trăm năm nữa cũng khó có được viên Thoát Cốt Đan thứ hai, phương thuốc của nó nằm trong cuốn sổ ghi chép ta đưa cho người, có ghi rõ cách bào chế.”

Thẩm Hi Hòa cầm lấy cuốn sổ, lật đến trang ghi chép phương thuốc bào chế Thoát Cốt Đan, thành phần dược liệu chỉ có chín loại, nhân sâm trăm năm, hà thủ ô trăm năm còn dễ tìm, nhưng mật rắn trăm tuổi và xương kiêu điêu trăm tuổi thì…

Rắn và kim điêu sống được trăm tuổi còn hiểm hơn cả người sống trăm tuổi nữa ấy chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play