Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Hắn bỗng dưng thẳng thắn như vậy làm Thẩm Hi Hòa rất khó chịu, bất giác lộ vẻ bài xích.

“Quận chúa, ta biết nàng là n3gười thông tuệ, thói đời vốn hà khắc với nữ tử, nàng như vậy mới tự tại được.” Tiêu

Hoa Ung thấp giọng nói, “Ta nói với nàng1 chuyện này vì không muốn lừa gạt năng, cho dù quận chúa xem ta là

đồng minh hay là phu quân đi nữa, ta nghĩ hắn quận chúa c9ũng hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau.”

Thẩm Hi Hòa không phủ nhận điều này, nhẹ nhàng gật đầu.

“V3ậy ta cũng thẳng thắn một chuyện.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung hết sức chân thành, “Hiện tại, ta có tình cảm với

quận chúa, về sau 8nếu có ngày ta thay lòng đổi dạ, ta cũng sẽ không giá và giả vịt. Bởi vậy, quận chúa không cần

suy nghĩ quá nhiều về những hành động, cử chỉ giờ phút này của ta, đây là tình cảm đơn phương của ta, quận chúa

không bắt buộc phải đáp lại.”

“Không bắt buộc phải đáp lại sao?” Thẩm Hi Hòa không tin.

Trên đời làm gì có ai nỗ lực mà không mong được đền đáp?

“Không bắt buộc.” Tiêu Hoa Ung nghiêm trang lặp lại, “quận chúa vì Tây Bắc mà bày mưu tính kế bởi trong lòng

quận chúa có Tây Bắc, quận chúa quan tâm đến thế tử bởi tình nghĩa huynh muội, Quận chúa cảm thấy nỗ lực của

mình là đáng giá, cũng vì vậy mà vui vẻ. Hiện tại, ta cũng nghĩ về quận chúa như thế.”

Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung như nhìn một con quái vật.

Ảnh mắt nàng luôn lạnh lùng, bình thản, hiểm khi có lúc cảm xúc dao động, kể cả lúc lâm nguy, nàng vẫn thong

dong, bình tĩnh như thường, giờ đột nhiên thấy được ánh mắt tràn đầy khó hiểu của nàng, Tiêu Hoa Ung chợt cảm

thấy thật đáng yêu.

Quả thật hắn rất muốn ôm chầm lấy nàng, hiềm nỗi sợ nàng chán ghét.

Tiêu Hoa Ung nói với vẻ trìu mến: “Quận chúa không thể hình dung ra niềm vui của ta, cũng không cần hoài nghi.”

“Nếu có ngày điện hạ cảm thấy không đáng giá thì sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

“Sống trên đời chẳng qua là đánh cược hết ván này đến văn khác. Không ai có thể thắng mãi không thua.” Tiêu Hoa

Ung tỏ ra phóng khoáng, “Nếu có một ngày mất cả chì lẫn chài, ta cũng không hối hận vì đã được ăn cả ngã về

không.”

“Không hổi, không sản, cũng không hận ư?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.

Nàng tựa hồ muốn được giải thích nghi hoặc chứ không phải là kỳ vọng hay thăm dò gì cả, người thông tuệ vô

song như Tiêu Hoa Ung cũng không hiểu vì sao nàng muốn nghiền ngẫm chuyện này nhưng hằn vẫn tươi cười

đáp lại: “Đã không hối, lấy đâu ra oán?”

Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu: “Ra là thế“.

“Ta đi đây.” Tiêu Hoa Ung đưa cho Thẩm Hi Hòa một tấm lệnh bài nhỏ, “Nếu có gì khó khăn…”

“Điện hạ, dù có khó khăn gì ta cũng có thể giải quyết được.” Tiêu Hoa Ung còn chưa dứt lời, Thẩm Hi Hòa đã lạnh

lùng từ chối.

Tiêu Hoa Ung nghe vậy thì bật cười: “Là ta lo nghĩ nhiều, quận chúa đừng để bụng, khi nào về, ta sẽ để Thiên Viên

đem tặng quận chúa vài món ăn.”

“Điện hạ bảo trọng.” Thẩm Hi Hòa cất lời tiễn khách.

Tiêu Hoa Ung vừa bực vừa buồn cười, hắn nhưng mong nàng sẽ hỏi hắn đi đâu, làm gì, tựa như những cặp phu thê

bình thường.

Thì ra hắn cũng chờ mong ở nàng rất nhiều.

Tiêu Hoa Ung ra khỏi quận chúa phủ, dưới bóng trăng thanh, hắn ngoài nhìn về phía khuê phòng Thẩm Hi Hòa,

cửa sổ đã đóng chặt, ánh nến đã tắt. Hắn cười, khẽ than: “Rồi sẽ có ngày nàng lưu luyến không nỡ xa rời ta, vì ta mà

chong đèn ngóng chờ suốt cả đêm dài, vì ta mà bồn chồn không yên.”

Tiêu Hoa Ung làm như đang ấp ủ chí hướng gì cao xa lắm, cuối cùng, bóng dáng hắn mất hút trong màn đêm.

Thẩm Hi Hòa tắt đèn, ngủ thẳng giấc đến tận lúc bình minh. Dùng bữa sáng xong, nàng mới chậm rãi ngẫm lại

những tin tức Tiêu Hoa Ung đã tiết lộ với mình trong chuyến thăm viếng đêm khuya của hắn.

Thứ nhất, hắn đang giả bệnh, tức là bản bệnh án chẩn mạch mà nàng lấy được rất có thể là giải

Thứ hai, hắn nói tình trạng mình thật sự không được tốt, nhưng đó chắc chắn không phải là suy nhược cơ thể, hắn

có thể giấu giếm triệt để đến vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc là Thái y viện nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hoặc

là bên cạnh hắn có cao thủ y thuật, có thể dễ dàng biển bệnh tình của hắn từ giá thành thật, lừa được toàn bộ Thái y

viện, mà cũng có thể là cả hai khả năng trên.

Thẩm Hi Hòa nghiêng về khả năng thứ ba, có vậy mới có thể che giấu được mọi ánh mắt thăm dò một cách hoàn

mỹ.

Thứ ba, quận chúa phủ được canh phòng cẩn mật, đến Tiêu Trường Doanh cũng chỉ có thể lên vào sau khi nàng đã

dẫn phần lớn thị vệ rời khỏi đây, thế mà Tiểu Hoa Ung có thể ra vào dễ dàng, cho thấy hằn chẳng những không yếu

ớt, lại còn có võ nghệ cao cường!

Vị Thái tử điện hạ này nhiều lần nằm ngoài dự liệu của nàng, khó lường hơn nàng nghĩ rất nhiều.

Nàng có cảm giác hắn chính là người đóng giả Hoa Phú Hải, hoặc là chủ nhân của người đó.

Nếu vậy, quả thật hắn cần dùng Thoát Cốt Đan giữ mạng, nói cách khác, thân thể hắn đang ẩn chứa mối họa ngầm.

Thẩm Hi Hòa càng lúc càng tò mò muốn biết chuyện gì đã phát sinh vào mười một năm trước, có điều những cung

nhân năm ấy đều đã bị diệt khẩu.

Đang mải nghĩ ngợi thì Tạ Uẩn Hoài tới, hôm nay lại đến ngày nàng cần uống Thoát Cốt Đan. Như thường lệ,

Thẩm Hi Hòa bình thản uống Thoát Cốt Đan, chịu đựng cảm giác bằng hóa giao hòa. Có lẽ nhờ tập mãi thành quen,

giờ đây Thẩm Hi Hòa đã có thể cảm nhận sự xung đột giữa hai luồng khí trong người.

Ngay giữa lúc nước sôi lửa bỏng, bên ngoài chợt có người gào thét: “Quận chúa, thể tử bị tập kích, sống chết không

rõ!”

Chỉ một câu nhưng cũng đủ khiến Thẩm Hi Hòa hoảng kinh hồn vía, nàng hộc ra một ngụm máu tươi, mắt trợn

tròn, sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Quận chúa!” Tạ Uẩn Hoài kinh hãi, vội nhét một viên thuốc vào miệng nàng, nhưng Thẩm Hi Hòa không còn hay

biết gì, không tự nuốt được, Tạ Uẩn Hoài khẽ quát Bích Ngọc, “Mau đỡ lấy nàng ấy!”

Tạ Uẩn Hoài lấy ngân châm ra châm cứu cho Thẩm Hi Hòa, mạch của nàng rối loạn, tình hình cực kỳ nguy cấp.

“Đun một nồi nước nóng!” Tạ Uẩn Hoài nghiệm mặt ra lệnh.

Thẩm Hi Hòa như chỉ mành treo chuông, bên ngoài, gã hộ vệ lớn tiếng gào thét lúc nãy đã tự sát sau khi bị Mạc

Viễn bắt giữ, gã ta có lệnh bài của Tây Bắc vương phủ trong tay, ăn mặc y hệt các hộ vệ lên đường cùng thể tử, lại

còn bị thương, thành ra mấy người Mạc Viễn không tra hỏi gã.

Tuy vậy, bọn họ cũng không để gã ta vào gặp Thẩm Hi Hòa ngay, vốn định đợi Thẩm Hi Hòa bình phục mới báo

nàng biết.

Không ngờ người này lại biết được Thẩm Hi Hòa đang trị bệnh, cố ý tới đây quấy nhiễu tinh thần nàng.

Sau một hồi cứu chữa, vất vả đến tận đêm khuya, Tạ Uẩn Hoài mới tạm thở phào, tay chân bủn rủn. “Tề đại phu,

quận chúa có sao không?” Bích Ngọc lo lắng tột độ.

“Tạm thời ổn định, nhưng còn phải xem ngày mai quận chúa có tỉnh lại hay không.” Sắc mặt Tạ Uẩn Hoài vẫn

nghiêm trọng.

Đám Bích Ngọc đỏ hồng khóe mắt, Tạ Uẩn Hoài sải bước ra khỏi khuê phòng Thẩm Hi Hòa, hỏi Mạc Viễn đang

canh gác bên ngoài: “Kẻ gào thét là ai vậy?”

“Ta đã thẩm tra, gã ta không phải là hộ vệ của Tây Bắc, có điều lệnh bài trên người đã là thật.” Nếu không thì Mạc

Viễn đã không bị lừa. “Gã đầu rồi?” Ánh mắt Tạ Uẩn Hoài lạnh bằng. “Cắn lưỡi tự sát rồi.” Bọn họ còn chưa kịp bắt

giữ, gã ta đã cắn lưỡi ngay sau khi gào.

Tạ Uẩn Hoài nói: “Đưa ta đi xem thi thể.”

Mạc Viễn dẫn Tạ Uẩn Hoài đến nhà khi đang đặt thi thể, Tạ Uẩn Hoài dùng dao mổ ngực và bụng thi thể ra, tìm được dấu vết: “Là rượu Kiếm Nam Xuân, người này từ trong cùng tới đây.”

Hắn quay sang nói với Mạc Viễn: “Ta đi ra ngoài một chuyến, hai canh giờ nữa sẽ về.”

Kiểm Nam Xuân là ngự tửu, chỉ trong cung mới có, lượng rượu mỗi năm đều có định mức, xuất kho hay nhập kho đều có ghi chép, chỉ cần bỏ công điều tra xem gã ta được ai ban cho Kiếm Nam Xuân là biết kẻ nào muốn hại Thẩm Hi Hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play