Trở về nhà, An Hạ mở điện thoại ra, đọc loạt tin nhắn của Chu Tinh Tuệ không khỏi lo lắng, chờ đợi anh đi vào phòng tắm, thời cơ tốt nhất để có thể gọi điện thoại.

Đi ra ngoài ban công, gọi cho Chu Tinh Tuệ, đầu dây bắt máy An Hạ nhanh chóng vào vấn đề.

"Cậu nói vậy là sao? Sao lại không được gặp Du Nhược Y?"

Chu Tinh Tuệ gấp gáp giải thích "Chính là...!Kiểu cậu gặp cô ta xong sẽ bại lộ, cô ta là nhà ngoại cảm giỏi nhất cho đến hiện tại, cậu giả mạo như vậy gặp cô ta chắc chắn sẽ bị nhìn ra."

Lời Tinh Tuệ nói khiến An Hạ nhớ đến ánh mắt của Du Nhược Y, ánh mắt như muốn bốc ra lớp mặt nạ của An Hạ, lúc ở Du gia đó tâm trạng cô lúc nào cũng căng thẳng, thấp thỏm lo sợ.

Nhưng nếu cô ấy tài giỏi như vậy, nhìn đã có thể nhận ra vậy tại sao lại không vạch mặt cô.

"Cô ấy không có nghi ngờ mình."

"Không có nghi ngờ?" Chu Tinh Tuệ cảm thấy lạ, nhanh chóng bác bỏ "Không có chuyện đó đâu, hoặc là do cô ta không muốn vạch trần thôi."

"Dù sao cũng không sao rồi, cậu cũng đừng lo lắng nữa" An Hạ trấn an, Chu Tinh Tuệ mới thở phào "Vậy thì tốt."

"Vậy nha, mình cúp đây" An Hạ ngắt máy, nhìn ra ban công rộng lớn, phía dưới là khung cảnh cây cỏ vườn nhà, nhìn ra đại lộ ngoài kia có xe đang qua lại.

"Phía đông ba dặm."

Giọng nói đó rõ ràng là của Du Nhược Y, cô ấy bằng một cách nào đó có thể nói với cô, giống như cái mà người ta hay đồn đoán về thuật xuyên tâm vậy.

Dùng tâm trí để nói với cô, trên đời này quả thật có người có thể điều khiển tâm trí hay làm những thứ huyền ảo phi phàm như vậy sao?

Mở ra bản đồ trong điện thoại, định rõ vị trí của An Hạ, từ La gia đi về phía đông ba dặm, tương đương gần hai cây số.

Bản đồ hiển thị điểm đến là khu vực điểm bán hàng, một dãy cửa hàng tiện lợi nằm bên cạnh một tiệm bánh ngọt.

An Hạ không thường lui tới chỗ này, ý của vị tiểu thư kia là gì chứ? Đột nhiên nhắn nhủ với cô phía đông ba dặm, muốn cô đi đến đó sao? Nhưng điểm đến hiển thị trên bản đồ cũng chỉ là một cửa hàng tiện lợi, một cửa hàng bánh ngọt nhỏ.

An Hạ không hiểu được ý cô ấy, chỉ thở dài một hơi.

...!
Căn nhà ở ngoài ô xa xôi, Ngô Bối Nghi đứng trước một tấm gương lớn, tay chân cô đã hoàn toàn hồi phục nhưng gương mặt đến bây giờ vẫn băng bó.

Theo những gì cô hiểu được, rõ ràng cô đã có thể tháo băng trên gương mặt, nhưng người đàn ông kia không hề đề cập đến chuyện tháo băng.

Chân cũng đã gỡ bột và hoàn toàn hồi phục thì gương mặt làm sao lại băng bó lâu như thế?

Cô có thể cảm giác được làn da trên gương mặt chính mình rất bình thường, Ngô Bối Nghi đứng trước tấm gương trong nhà tắm.

Chậm chạp nâng lên bàn tay, cô nôn nóng muốn tháo gỡ lớp băng gạt ra, sũy nghĩ chỉ chần chừ vài giây, bàn tay nâng lên động tác tháo ra băng gạt.

Từng lớp băng quấn được gỡ xuống, vần trán dần dần xuất hiện, đôi mày thanh tao, tháo gỡ tiếp tục xuất hiện làn da gò má xinh đẹp yêu kiều, cánh mũi cao cao đến một cách xa lạ, đôi môi cùng chiếc càm xuất hiện cuối cùng.

Băng gạt trên tay Ngô Bối Nghi rơi xuống, một gương mặt hoàn hảo xuất hiện, Ngô Bối Nghi đình chỉ hoạt động, chằm chằm nhìn vào trong gương.

Tim cô không đập, bị ngừng lại một nhịp, đôi mắt cô mở to, cố gắng mở thật to để nhìn vào gương mặt người con gái xa lạ trong gương.

"..." Ngón tay cô chậm chạp, đầu ngón tay run rẩy nâng lên chạm vào mặt kính, giọng nói cũng run "Ai...!Đây là...!Ai?"

Gương mặt trong gương này, hoàn toàn không phải của Ngô Bối Nghi, nó giống như một lớp mặt nạ bằng da bằng thịt dính trên người cô, đôi môi trái tim nhỏ nhắn thay đổi bằng một cánh môi đào đầy đặng, xương mũi có phần cao hơn một chút, gương mặt trái xoa trở nên tròn tròn, đôi mày lái liễu biến thành một đường mày ngan.

Ngô Bối Nghi không dám tin tưởng vào đôi mắt của chính mình, bàn tay tê lạnh, run rẩy di chuyển từ tấm gương đến chính gương mặt mình.

Chạm vào gò má, chạm vào đôi môi xa lạ kia, cảm nhận được hơi ấm của bản thân nhưng gương mặt hoàn toàn lạ lẫm.

"Áaaa!"

Cô hét lên một tiếng lớn, tiếng gào thét đến thủng cả cuốn họng, bước chân lùi lại không dám nhìn vào gương kia nữa, hai bàn tay siết chặt chiếc váy ngủ trắng.

"Không! Không phải!"

Sau tiếng thét thảm thiết, người đàn ông mang áo blouse trắng hốt hoảng chạy vào, nhìn thấy băng gạt rơi trên đất, Ngô Bối Nghi ngồi bệch dưới đất ôm lấy đầu, cô không dám ngẩn đầu lên vì tấm gương lớn sẽ phản chiếu gương mặt xa lạ này.

Người đàn ông lo lắng chạy vào đỡ lấy Ngô Bối Nghi, gương mặt lo lắng đến hoảng của anh ta làm cho Bối Nghi cảm thấy ghê tởm, hai tay nhỏ túm chặt cánh tay anh, móng tay bấu vào áo anh, đôi mắt trừng to, đôi mày chau chặt vào nhau, khổ sở nhìn anh một cách tuyệt vọng.

"Anh đã làm gì tôi thế này?"

Tại sao không phải là gương mặt của cô, tại sao lại biến cô thành người khác như thế này, cô không thích gương mặt này, mau mau trả lại gương mặt như cũ cho cô.

"Anh...!Không phải như thế này..." Ngô Bối Nghi thảm thiết khóc lớn, đầu nhỏ lắc mạnh chối bỏ hiện thực "Không phải, đây chắc chắn...!Chỉ là một giấc mơ..."

Người đàn ông nhìn thấy nước mắt của cô, đặt biệt từ gương mặt mà anh yêu thương nhất trên đời này càng khiến anh đau lòng hơn, vội vàng ôm lấy cô vào lòng, bàn tay vỗ về tấm lưng nhỏ xoa dịu.

"Không có chuyện gì cả, em bình tĩnh lại."

Ngô Bối Nghi nức nở trong vòng tay của anh ta, từng cơn nấc nghẹn, đôi vai gầy không ngừng run lên, hai đôi tay cô cuộn chặt thành một quả đấm, cắn răng siết chặt cả cơ thể nhưng có gồng như thế nào, nước mắt vẫn cứ như mưa ồ ạt chảy ra.

"Anh...!Anh trả lại cho tôi...!Mặt tôi không phải như thế này."

Ngô Bối Nghi phẫn nộ, uẩn tức nức nở gào khóc.

Chả trách đã lâu như vậy anh ta vẫn không tháo băng cho cô, chân có băng bột cũng đã tháo và đi lại hoàn thiện, tay có gãy cũng đã lành, mà gương mặt mãi không được lộ diện.

Bởi vì anh đã biến đổi gương mặt của cô, biến thành một người hoàn toàn khác, vì sao anh lại làm như vậy?

Ngã từ đỉnh núi xuống biển, giữ được mạng sống của cô là may mắn, nhưng gương mặt của cô thì có bị gì mà anh lại phẩu thuật nó biến thành người khác như thế này? Cô không hiểu.

Vì sao anh lại làm như vậy? Trả lại gương mặt cho cô, với gương mặt xa lạ này, cô làm sao mà quay về đòi công đạo?

Cô dự định sau khi bình phục sẽ quay về đòi lại những gì thuộc về mình, Ngô gia, Ngô thị và cả La Thành Dương, nhưng với gương mặt này thì làm sao có thể? Như vậy...!Tất cả của cô hoàn toàn mất, nó mất hết vào tay An Hạ, không cam tâm, cô không cam tâm.

Bối Nghi khóc nấc, khóc đến nghẹn, đến khi ngất đi trong vòng tay hắn.

Còn tiếp...!
(P/s Đột nhiên tỉnh dậy thấy mặt mình biến thành người khác, eo, cũng đáng sợ đấy.)

_ThanhDii.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play