"Mau mau, họ lên phòng rồi kìa."

"Nhanh" An Hạ đứng bật dậy, cùng Chu Tinh Tuệ theo chân họ đi lên khu vực phòng riêng của barclub, chụp lại những khoảnh khắc giáo sư cùng cô em kia đi vào phòng.

Cả hai nấp ở vách tường, chìa chiếc điện thoại ra chụp lạch tạch lạch tạch.

"Cậu có chắc phi vụ này được không vậy?" Chu Tinh Tuệ cũng mong có thể dễ dàng lấy được tấm bằng, nhưng theo riêng cô thấy chuyện này có phần không được ổn.

"Không buộc giáo sư cho đi cửa sau cũng ít ra buộc ông ấy phải nhã dạng đề cho chúng ta chứ, đống hình này nhất định phải có tác dụng" Ôm điện thoại trong ngực quả quyết, dù không buộc ông ta chấm điểm thoả thì cô cũng phải uy hiếp lão nhã dạng đề.

Aa, từ khi giả dạng chị, An Hạ biến thành một con người vừa nói dối mà vừa mưu mô đi.

"Vậy đủ chưa, hay cần phải chụp lúc họ đi ra nữa?" Chu Tinh Tuệ hỏi, An Hạ lắc lắc đầu "Chỉ vậy được rồi, ở đợi họ tới khi nào cơ?"

"Vậy thì chúng ta bây giờ đi về sao?" Tinh Tuệ nheo mày đầu tiếc nuối, lâu lâu mới ăn mặc đẹp đi vào đây, đã lâu lắm rồi hai người họ mới được cùng nhau đi bar như này mà về thì quá uổng phí.

"Ừ, cậu muốn ở hả?" An Hạ ngạc nhiên tròn mắt, Chu Tinh Tuệ gật đầu rất nhanh "Đúng rồi, phải ở trẫy hội một chút chứ."

"..." An Hạ chớp chớp mắt, Chu Tinh Tuệ không để cô chần chừ, nắm lấy tay cô kéo đi "Nhanh nào."

An Hạ đi theo bước chân Chu Tinh Tuệ đi đến chỗ thang máy, ấn nút thang máy và chờ đợi, Chu Tinh Tuệ hào hứng nghĩ đến lát nữa sẽ được bung xoã phía dưới.

Trông ngóng nhìn số đếm tầng trên thang máy đang hạ từ tầng hai mươi mấy xuống, đến tầng số mười của hai người, thang máy phát ra âm.

Ding ding.

Chu Tinh Tuệ vui mừng nâng ra nụ cười, cánh cửa thang máy mở ra, đoàn người phía trong đi ra, An Hạ và Tinh Tuệ bước vào thang máy đã trống.

Ấn nút xuống tầng quầy bar là tầng năm, cửa thang máy đóng lại phát ra âm ding ding lần nữa.

An Hạ và Tinh Tuệ vốn chẳng nghĩ gì nhiều, đến khi thang máy bắt đầu di chuyển, An Hạ mới cảm thấy điểm lạ, cách thang máy di chuyển giống như đi lên hơn là đi xuống.

Cô nâng đầu nhìn bảng nhảy số, sợ là bản thân nhìn lầm kéo xuống cặp mắt kính đen để nhìn rõ hơn, quả là số đếm đi lên.

"Sao nó lại đi lên vậy?" An Hạ ngốc nghếch hỏi, Chu Tinh Tuệ liếc mắt về bảng đếm, vô cùng bình thường đáp "À, mấy người trên tầng hoàng gia ấy mà."

"Hả?" Đây là lần đầu An Hạ đến nơi này, cô hoàn toàn không rõ những thứ này, Chu Tinh Tuệ lười biếng giải thích ngắn.

"Tầng hoàng gia mà ấn nút thang máy thì thang máy nào đang hoạt động gần nhất sẽ chuyển lên đó nhanh nhất ấy."

"Họ không có thang máy riêng sao?" Cô ngạc nhiên hỏi, nếu đã vô cùng sang trọng và tiết kiệm mọi thời gian thì thang máy riêng sẽ tiện hơn đi.

"Chắc có thể thang hoàng gia đang chạy rồi, nên thang này mới hoạt động, đại loại vậy" Tinh Tuệ giơ lên ngón tay lý giải.

An Hạ gật gù, vì cô chẳng đi đến nơi này lần nào, nên chẳng có mấy kinh nghiệm về nguyên tắc hoạt động ở đây, Chu Tinh Tuệ rành rổi như vậy, chắc đã sớm quen thuộc nơi này.

"Cậu rành nơi này quá nhỉ?"

An Hạ vừa đáp, Chu Tinh Tuệ nâng lên nụ cười khẽ, ngón tay thon dài đẩy lên cặp mắt kính đen một cách quý phái, giọng nói đột nhiên chuyển đổi nhanh từ vui vẻ sang trầm lạnh.

"Mình và cậu đã đến đây nhiều lần rồi, thường đến để xã stress, nếu là Bối Nghi đã chẳng hỏi ngốc như vậy" Chu Tinh Tuệ khẽ cười, cánh môi xinh đẹp khiêu gợi cong lên "Vốn cậu không phải Bối Nghi, phải không?"

Lời Chu Tinh Tuệ vừa dứt, thang máy phát ra hai âm ding ding, An Hạ theo phản xạ nhìn về phía bảng đếm thang máy dừng ở tầng ba mươi, không tiện trả lời Tinh Tuệ, môi nâng lên một nụ cười nhẹ, mắt nhìn đến cánh cửa đang dần mở ra.

Cánh cửa mở ra, đập vào mắt An Hạ là gương mặt tuấn mỹ của La Thành Dương, phía sau anh chính là thư ký Hồ và trợ lý Ngô.

An Hạ nhanh chóng đẩy lên mắt kính đen, nghiêng người xoay về phía Chu Tinh Tuệ, hai tay nắm lấy cánh tay của Tinh Tuệ, hướng lưng về phía họ.

Đoàn người kia đi vào, Chu Tinh Tuệ nhanh chóng nhận ra La Thành Dương, nhanh phối hợp với An Hạ, kéo cô đứng nhích qua một góc của thang máy.

Khi cánh cửa thang vừa mở ra, La Thành Dương nhìn thấy một cô gái trông quen thuộc, nhưng cô gái kia đeo kính mắt, còn nhanh chóng xoay mặt đi, anh không thể nhìn rõ mặt.

La Thành Dương bước vào thang máy, trợ lý Ngô nhanh chóng ấn nút thang máy xuống tầng C (Khu vực đỗ xe)

Cảm giác người con gái kia rất quen, vóc dáng vô cùng quen thuộc, hệt như đã quen biết ở đâu, La Thành Dương nghiêng mặt nhìn về phía sau.

Cô gái kia nắm chặt cánh tay người con gái bên cạnh, cơ thể xoay nghiêng còn gương mặt toàn bộ xoay vào phía trong, phản chiếu gương bên trong thấp thoáng nhìn thấy cánh mũi cùng đôi môi.

Làm sao lại khiến anh cảm giác giống vợ anh như thế?

La Thành Dương cứ ngoái đầu nhìn mãi, khiến cho trợ lý Ngô và thư ký Hồ chú ý, cũng xoay đầu nhìn An Hạ.

Trái tim An Hạ lụp bụp lộp bộp như muốn nổ, cắn cắn cánh môi, móng tay bấu bấu vào cánh tay Chu Tinh Tuệ cầu cứu.

Chu Tinh Tuệ cũng chẳng biết phải làm gì trong tình huống éo le lại còn chật hẹp trong thang máy như này, xoa xoa cánh tay An Hạ như một cách để trấn an.

Thang máy từ tầng ba mươi hạ xuống chưa bao giờ lại chậm như thế, An Hạ căng thẳng đến lông tơ lông tóc đều dựng đứng.

Cô nuốt nước bọt một cái, chiếc cổ trắng ngần yết hầu di chuyển, La Thành Dương thu toàn bộ dáng vẻ sợ sệt của cô vào mắt.

Mắt liếc đến chiếc váy cúp ngực, làm cho phần ngực đẩy đà bồng lên, trắng múp mượt mà đến quen thuộc làm sao.

Anh cứ nhìn đăm đăm, An Hạ miệng khô lưỡi cứng, cô không muốn bị nhìn thấy nữa nhất nhất xoay người đưa toàn bộ tấm lưng chắn lại.

Chỉ tiếc cô càng giấu diếm càng làm La Thành Dương cảm thấy quen mặt hơn, những sợi tóc gáy buông lơi nhẹ trên gáy, bã vai mảnh khảnh chớp lưng xinh đẹp.

Một suy nghĩ xẹt ngang đầu anh, La Thành Dương nhăn mày, nhanh vội xoay đầu đi, cô vừa rồi bảo ở nhà, cô không thể nào lại xuất hiện ở đây.

Có phải chăng dạo này anh cứ bị cô ảnh hưởng mà sinh ra ảo giác? Dạo này anh thích cô nhiều đến lạ, lúc nào cũng chỉ muốn mau mau tan làm về nhà dính lấy cô, anh vẫn còn một buổi xã giao nữa mới có thể về, chắc hẳn là do anh nhớ cô nên nhìn lầm đi.

La Thành Dương đánh bỏ suy nghĩ, thang máy đã xuống đến tầng mười, tuy đã dẹp bỏ suy nghĩ nhưng vẫn không thể dừng lại ánh mắt, ngoái đầu lần nữa nhìn về phía cô.

Nhìn xuống đôi tay xinh đẹp trống không của cô gái, anh mới thả lỏng đầu lông mày.

Nếu là vợ anh, chắc chắn đã có đeo nhẫn cưới, La Thành Dương thu lại ánh mắt, người kia chỉ là vóc dáng giống với cô thôi, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm đi, nếu là cô thì cô đã nói dối anh còn dám đi đến nơi này, anh không muốn như thế.

Tay đưa vào túi quần lấy ra điện thoại, môi nâng lên nụ cười cực kì cưng chiều nhìn chiếc điện thoại, có lẽ vì quá nhớ thiên hạ rồi, ấn vào dòng chữ "Vợ nhỏ" trong điện thoại gọi đi.

Đưa điện thoại lên kề vào tai nghe, An Hạ xoay đầu đi, mãi đầu chỉ cúi gầm xuống nhìn mũi giày cao gót của mình, hoàn toàn không biết đến hành động của anh.

Thang máy với bầu không khí yên tĩnh vô cùng, không có gì ngoài âm thanh hít thở.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi xách của An Hạ rung lên, bởi vì quá im lặng, âm thanh điện thoại rung liên tục trong túi xách có thể nghe rõ mồn một.

La Thành Dương vui vẻ gọi điện thoại, từ ánh mắt đến cánh môi đều yêu thương tươi cười, nghĩ đến cô vợ ở nhà chắc hẳn đang nằm lăn lóc như lời cô nói, đến khi anh nghe âm thanh điện thoại rung lên phát ra từ phía sau, nụ cười nhanh chóng bị dập tắt, ánh mắt yêu thương ngưng động, bàn tay anh hạ xuống điện thoại một cách chậm rãi, xoay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ có âm thanh rung rung liên tục của chiếc điện thoại trong bầu không gian yên tĩnh ngợp thở, An Hạ đứng im như bức tượng, mắt liếc lên tấm gương phản chiếu anh đang nhìn cô, trên tay anh còn cầm chiếc điện thoại.

Cô không thể nào lấy ra điện thoại được, càng không thể nào nghe máy, An Hạ nuốt nước bọt liên tục, mười ngón tay bấu vào cánh tay Chu Tinh Tuệ, La Thành Dương bấm tắt cuộc gọi, âm thanh điện thoại rung cũng ngay lập tức tắt.

Đôi mắt màu đen trừng lên, không dám tin tưởng vào tình huống hiện tại, mi tâm anh chau chặt, xoay đầu nhìn chằm chằm tấm lưng nhỏ bé kia, La Thành Dương lần nữa ấn cuộc gọi, khi điện thoại anh phát ra âm thanh chuông gọi đi cũng chính là lúc điện thoại trong túi xách của An Hạ, lần nữa rung lên.

Còn tiếp...!
(P/s thôi rồi chị ơi.)

_ThanhDii

URI_ TUỆ Y

khó thở quá



27/04

Nguyễn Giang

gòi xog chị rồi

ông Dương kiểu: ultr!!!!!!!!!



1

13/03

1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play