Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chuyện trò thêm vài câu, Hồng Đĩnh hướng về Mạnh Hổ vẫn đứng đợi bên cạnh nói:

- Hổ tử! Lưu lại một trung đội quét dọn chiến trường! Những người khác áp giải bọn tù binh trở về.

Về tới thôn trấn, Đỗ Quý dẫn theo tất cả các nhân viên ở lại giữ doanh trại nhiệt liệt hoan hô các chiến sĩ chiến thắng trở về. Sau khi xuống ngựa, Hồng Đĩnh dặn dò Đỗ Quý:

Đem tù binh an trí ở quảng trường, chờ Hổ tử thu dọn chiến trường xong, báo chiến quả lên.

Đỗ Quý lập tức tuân lệnh làm việc.

Rất nhanh, Đỗ Quý đã tới báo cáo chiến quả.

- Đại nhân, lần này chúng ta thu được bốn mươi bảy chiếc thuyền câu, chỉ là những thuyền câu này vừa nhỏ vừa cũ nát, không có giá trị gì; đồng thời còn thu được một số binh khí tệ lậu; tiêu diệt một ngàn một trăm năm mươi sáu tên thổ phỉ, bắt được một ngàn hai trăm ba mươi mốt tên tù binh.

Nghe thế, Hoàng Hải bỉu môi:

- Lần chiến đấu này thu hoạch chính của chúng ta là tù binh, nhưng bọn thổ phỉ thật đúng là quá bần cùng a.

Mạnh Hổ cười nói:

- Bọn họ không ngèo đói thì sẽ không đi đánh cướp.

- Tổn thất của chúng ta?

Hồng Đĩnh hỏi.

Đỗ Quý nuốt nước miếng, chần chờ một chút rồi mới lên tiếng:

Trận này đánh quá đẹp. Quân cận vệ một người bị thương rất nặng, 50 người thương nhẹ, các tiểu đoàn bộ binh khác bị thương 20 người,

- Lần này chúng ta chỉ thương vong gần trăm người, nhưng lại tiêu diệt hơn một ngàn thổ phỉ, đã là thắng lợi khổng lồ rồi. Nếu như không phải trang bị cùng huấn luyện của chúng ta tốt hơn bọn thổ phỉ rất nhiều, có lẽ hơn hai ngàn thổ phỉ cũng đủ để đánh kiệt sức toàn bộ chúng ta.

Hồng Đĩnh không có phản ứng gì, vũ khí áp đảo ngay từ giây phút đầu, huấn luyện gian khổ như vậy mà còn không đánh bại đám thổ phỉ thì đi tìm khối đậu hũ đập chết đi cho rồi.

Trận này thắng đẹp hoàn toàn là do pháo binh gây bất ngờ, áp đảo quá lớn, chứ nếu như không có pháo binh, sợ rằng không thương vong một phần ba không thể dứt điểm trận đánh đc.

Nghĩ đến đây hắn lại tưởng tượng ra tình cảnh chiến đấu ác liệt trong Nam hiện nay, giặc Pháp vs ưu thế về hỏa lực hầu như chiến đấu với tâm lí bắn gà tây, pháo bắn mảnh đạn văng, người ngã rạp như cắt cỏ. Khiến hắn càng thôi thúc chuẩn bị vào Nam chiến đấu. Tính thời gian, có lẽ chỉ còn 2 ngày nữa thôi là trận đại đồn Kì Hòa sẽ bắt đầu, không biết vs sự trợ giúp về cố vấn và vũ khí của hắn, quân triều đình có giữ nổi đại Đồn đến lúc hắn Nam Tiến hay không.

Hazz việc trong Nam cứ từ từ đã, bản tấu xin vào Nam chiến đấu đã được gửi đi rồi. Không biết Tự Đức có đồng ý phê duyệt hay không.

- Trừ những người đang canh gác và những người đang có phận sự, lệnh cho mọi người ra quảng trường tập hợp:

Hồng Đĩnh ra lệnh.

Đỗ Quý sửng sốt, nhưng lập tức lĩnh mệnh đi ngay.

Hồng Đĩnh đứng dậy đi ra ngoài phủ lãnh chủ, trước mặt thấy bốn khối quân, khối đầu tiên là hơn một trăm thân vệ quan văn, người đánh xe, thợ thủ công và thú y không có lực chiến đấu, khối này có vẻ nhỏ.

Khối thứ hai là hơn 400 trăm tên lính cận vệ, mặc dù bọn họ đã bị thương mấy chục người, nhưng nhìn như vẫn còn đông đủ.

Khối thứ ba là hơn ngàn tên tù binh thổ phỉ, những tù binh này toàn bộ bị trói, ngồi ở giữa quảng trường,

Mà kiểm soát những tù binh này, là khối thứ tư gần ngàn người nguyên là Vệ Quốc quân của Hồng Đĩnh.

Bọn họ tham gia chiến đấu tương đối trễ, trừ bị thương vong mấy chục người, số còn lại cũng không có mấy người bị thương.

Hồng Đĩnh quét mắt nhìn tất cả mọi người, cao giọng nói:

Lần chiến đấu này mọi người đều có biểu hiện rất tốt! Tất cả nhân viên ở lại giữ nhà tưởng thưởng mười đồng tiền lớn; tất cả nhân viên tham chiến tưởng thưởng nửa xâu tiên; gia thưởng chiến sĩ Vệ Quốc quân đầu tiên phát hiện tình huống thổ phỉ xâm nhập hai mươi quan tiền. Đại đội của Mạnh Hổ tập kích thổ phỉ đoạt được thuyền câu, gia thưởng đại đội trưởng hai mươi quan tiền, trung đội trưởng mười quan tiền, binh lính một quan tiền.

Kỵ binh đội ngăn chặn bọn thổ phỉ, gia thưởng mỗi người một quan tiền, Vệ Quốc quân tham gia chiến đấu, gia thưởng mỗi người trăm đồng tiền lớn. Những người đã chết, lập công trạng dựa theo điều lệ quân đế quốc để cấp tiền tử tuất. Lập công giết được một tên địch, được thưởng một quan tiền.

Hồng Đĩnh vừa tuyên bố xong, tất cả mọi người hoan hô vang dội,

Bọn họ chỉ chạy một trận, vung quân đao một cái, lại có được mấy quan tiền thưởng, thật là hạnh phúc. Một số may mắn chém chết được mấy tên thổ phỉ, bắt đầu tính toán là mình có thể nhận được bao nhiêu tiền.

Hạnh phúc nhất chính là tên may mắn phát hiện tình huống thổ phỉ xâm nhập, hai mươi quan nha! đó là một tài khoản lớn, có thể cho hắn ăn uống vui đùa ở thuyền hoa thanh lâu một năm.

Quân cận vệ mặc dù cũng hoan hô, tuy nhiên bọn hắn cũng không quá để ý, bọn họ là được ban thưởng đất đai, gia đình được Hồng Đĩnh nuôi trọn, nên không quan tâm chút tiền đó, vì thế vẫn giữ vững tâm tình bình tĩnh.

Bọn thổ phỉ ở trên đảo Hải Nam nói tiếng Hán, tuy nhiên do ở gần đế quốc Đại Nam nên cũng nghe hiểu được lời của Hồng Đĩnh.

Chúng rất quen thuộc với giá trị của kim tiền nên nghe chuyện tiền thưởng, trừ bọn đầu mục, tất cả bọn thổ phỉ đều chảy nước miếng. Phải biết rằng ở nơi bọn họ sống, một quan tiền cũng đủ một nhà năm miệng ăn uống hơn nửa năm.

Lê Nhĩ nhỏ giọng hỏi Kimura:

- Đại nhân liệu có thể nổi giận đem chúng ta đi giết không? Chúng ta chỉ thần phục mà không đầu hàng liệu có làm cho đại nhân nổi giận không?

- Tập quán của Đế quốc Đại Nam không giống trên đảo chúng ta. Đại nhân có thể không rõ lắm thần phục là chuyện gì, bất quá ta tin rằng, đại nhân nhất định sẽ đối đãi tốt với chúng ta. Tuy nhiên ta cũng không dám cam đoan sẽ có chuyện gì xảy ra. Cứ nhìn xem kế tiếp đại nhân có thể hay không làm trò.

Kimura nhẹ giọng nói.

- Diễn trò?

Lê Nhĩ tràn đầy ngạc nhiên nhìn lên đài đài điểm tướng.

Ta nói là đại nhân có thể sắp sửa diễn một vở kịch.

- Ngươi đối với tập quán của đế quốc Đại Nam có vẻ quen thuộc đấy, có phải đã sớm nghiên cứu những tình huống này rồi không?

Lê Nhĩ nghi ngờ hỏi, đột nhiên chợt hiểu ra nói nhỏ: “Ngươi nói đại nhân tự mình đóng kịch?”

- Cứ nhìn sẽ biết có phải là đóng kịch hay không. Nếu phải, chứng tỏ đại nhân là người có nhiều tâm kế, tính mệnh chúng ta chắc được đảm bảo. Nếu không phải, thì hắn là người rất kiêu ngạo, chúng ta có toàn mạng hay không cũng khó nói lắm.

Kimura thở dài nói.

Nghe thế vẻ mặt của Lê Nhĩ cũng rất khổ sở.

- Hy vọng đại nhân là người có tâm kế, còn nếu ngài là một chủ công cao ngạo, những thần hạ như chúng ta không biết sẽ xong đời khi nào.

Mumun Katou xen mồm hỏi:

- Tam thúc, các ngươi đang nói cái gì? Thế nào ta nghe không hiểu?

- Rồi ngươi sẽ biết. Ôi! Không biết ta mạo hiểm đem ngươi đi theo lần này có đúng không đây?

Kimura yêu thương nhìn Katou nói.

Nghe thế, chú bé Katou chỉ mới mười một, mười hai tuổi ánh mắt mê hoặc, nhìn chằm chằm không biết nghĩ gì.

Thấy đã xử phạt xong, Hồng Đĩnh không tuyên bố giải tán mà tiếp tục nói:

- Nguyễn Phúc Hồng Đĩnh, thân làm chủ soái, nhưng vứt bỏ chức trách, dùng thân phận binh lính nhảy vào chiến trường, làm cho quân cận vệ thiệt hại nặng, như thế là đã không làm tròn chức trách, tự ý hành động, nên phải bị xử phạt hai mươi roi, hiệu lực ngay.

Hồng Đĩnh nói xong lập tức cởi áo, lộ ra những vết sẹo ngang dọc trên thân thể, đi tới bên chiếc chiếc ghế dùng để xử phạt.

Mọi người đều thất kinh, Hoàng Hải cùng Mạnh Hổ định xông lên phía trước ngăn cản, bất quá bị Đỗ Quý chặn lại.

- Không nên làm cho đại nhân mất đi cái cơ hội thu phục lòng quân.

Nghe nói như thế, nhóm người Mạnh Hổ đều sửng sốt.

Hoàng Hải có chút chần chờ nói:

- Cho dù như vậy, cũng không cần đến hai mươi roi! Đại nhân làm thế nào chịu được!

Đỗ Quý lắc đầu:

- Hiện tại không nên đi khuyên can đại nhân, như vậy sẽ làm cho uy tín đại nhân giảm đi! Bởi vì chỉ cần chúng ta lên tiếng, mọi người sẽ cho là đại nhân đang diễn kịch.

Nghe nói thế mọi người im lặng không lên tiếng nữa.

Lê Nhĩ hướng Kimura cười nói:

- Xem ra tánh mạng chúng ta giữ được rồi, bất quá, hắn thật đúng là dám làm sao, chẳng lẽ hắn không biết hai mươi roi đủ để đem người đánh cho thành thịt vụn?

Kimura nhìn chằm chằm vào vết thương trên người Hồng Đĩnh, không đáp lại. Vị quý tộc này không phải là chưa trải qua máu lửa trên chiến trường. Hắn thầm nghĩ.

Hồng Đĩnh không có để ý việc mọi người cho rằng hiện tại mình đang diễn trò để thu phục lòng người. Hắn chỉ nghĩ tới việc cần phải trừng phạt mình vì đã quên mất chức trách khi chiến đấu.

Hồng Đĩnh có chút cảm thán, trước kia mình là sĩ quan tham mưu cấp sư đoàn. Mặc dù cũng rất muốn xung phong đánh trận, nhưng trong nước có ít sự kiện cần đến hắn ra trận, lại được chính trị viên khuyên can, mình còn có thể an phận thực hiện chức trách.

Bây giờ không có ai khuyên can, mình không ngờ lại bắt đầu trở lại thói quen xung phong ngày trước. nên biết, giờ đây số quân lính theo hắn đã lên đến hơn ngàn người, chỉ huy cấp trung đoàn rồi mà vẫn có thói quen xung phong như hồi đánh phỉ nắm trong tay chỉ có mấy trăm người. Nếu như ở quân đội ta,

Trung đoàn trưởng dẫn quân xung phong như vậy bị đá đi làm tiểu binh hết rồi còn đâu.

Nếu mình vẫn còn là một tiểu binh tính toán sáng tạo truyền kỳ, thì không có chuyện gì, nhưng hiện tại có rất nhiều người đi theo mình, nếu như bởi vì cái nguyên nhân này mà làm cho bọn họ chịu tổn thất, mình sẽ hối hận suốt đời. Thêm nữa, muốn hoành thành giấc mơ xây dựng một Đại Việt hùng cường, thì phải học cách trở thành một chỉ huy giỏi chứ k phải là một binh sĩ giỏi, tất nhiên muốn trở thành một chỉ huy giỏi thì trước hết hắn cần phải là một binh sĩ giỏi đã mà điều này hắn đã làm được rồi.

Lần này xử phạt mình, chính là nhắc nhở, phải nhớ kỹ chức trách của mình!

- Mau trói ta lại, thi hành xử phạt!

Hồng Đĩnh lạnh giọng nói, mấy người cận vệ đang đứng gần bên định rút lui, nhưng thấy Hồng Đĩnh trừng mắt, vội vàng tiến đến, đem hai tay Hồng Đĩnh trói lại.

Tên thân vệ hai tay cầm roi run rẫy không ngừng. Giơ lên hạ xuống mấy lần vẫn không đánh xuống được.

Cảm giác được tâm tình của tên lính cận vệ, Hồng Đĩnh lạnh giọng nói:

- Thi hành mệnh lệnh, nếu không, hủy bỏ thân phận cận vệ của ngươi!

Tên cận vệ giật mình, trong lòng tự biết, hủy bỏ thân phận thân vệ, chính là một lần nữa mình biến về vạch xuất phát, mình cho dù chết cũng không muốn trở thành dân đen lần nữa!

Cho dù đánh Đại nhân xong bị xử tử, mình cũng vẫn còn thân phận thân vệ; không đánh, liền biến thành dân đen, chả khác gì nô lệ, nếu như vậy, thì liều mạng thôi!

Tên cận vệ cắn răng giơ roi lên.

- Một, hai, ba... mười một, mười hai...

Vốn đang nghĩ: “Hồng Đĩnh diễn trò” bọn binh lính cùng bọn thổ phỉ tù binh nhìn Hồng Đĩnh đang chịu hình một cách thực sự, tấm lưng huyết nhục tung toé, mọi người bắt đầu thấy trong lòng run rẩy.

Hồng Đĩnh không kêu lên một tiếng, chỉ khi roi đánh lên người, gương mặt mới nhăn lên một cái mà thôi, nếu như không là như thế, nhìn ánh mắt của hắn tưởng như không có chuyện gì xảy ra.

- Đại nhân cũng quá độc ác, coi như là thu phục lòng người, cũng không cần chịu hình phạt nặng như thế!

Lê Nhỉ toát mồ hôi lạnh nói.

Kimura cười:

- Như vậy không tốt sao? Có một chủ công có thể đối xử với bản thân mình như thế, tin tưởng chủ công nhất định trở thành người hoàn thành đại sự.

- Ta sợ chủ công đối với thủ hạ cũng cứng rắn như thế, như vậy chắc chúng ta mệt rồi!

Lê Nhĩ nuốt nước miếng nói.

- Có như vậy không? Mặc dù là diễn trò, nhưng ngươi không thấy là hắn thưởng phạt cũng rất công bình hay sao?

- Chỉ cần thưởng phạt phân minh, như vậy dù cho chủ công có quá cứng rắn cũng sẽ không đến nổi nào.

Kimura nói.

- Hắc hắc, nếu như ban đầu nhà Mumun các ngươi có thể làm được điểm này, vậy thì hiện tại các ngươi cũng sẽ không cần dựa vào người khác làm chủ mình rồi.

Lê Nhĩ âm hiểm cười nói.

Nghe nói như thế, Kimura không có lên tiếng, chỉ là vừa dùng sức nắm chặt quả đấm, vừa ngăn đứa cháu cùng thủ hạ của mình lên tiếng.

Dù sao hiện tại cùng tồn tại dưới một mái hiên, hơn nữa không biết ý định của người mà mình đầu nhập thế nào, hai bên cũng nên chung sức hợp tác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play