Các binh sĩ hàng đầu đặt trường mâu ngang phía trước, hàng thứ 2 đặt chếch lên một chút, vì quân số chỉ có một trung đội tăng cường, tức là hơn 40 người, nên chỉ có thể lập được 2 hàng trường mâu tức 30 người, hàng thứ 3 là binh sĩ cầm đao.
Lại nói thêm, vì thiếu súng cho nên Hồng Đĩnh chỉ trang bị được cho mỗi đại đội tối đa là một trung đội dùng súng, một trung đội hỗn hợp cả súng và vũ khí lạnh phối hợp, một trung đội thuần vũ khí lạnh.
Vì đêm qua mới chế tạo thành công lựu đạn cho nên đơn vị trường mâu được phối thêm 3 quả lựu đạn, lại nói bởi khuyết thiếu thời gian huấn luyện, cho nên Hồng Đĩnh điều luôn từ đơn vị cận vệ một người biết sử dụng thứ này sang.
Số lượng lựu đạn có hạn, với lại dự tính cổng phụ sẽ ít có giao tranh nên thứ vũ khí này được phân phối rất hạn chế, không được như bên quân cận vệ ném đến nổ sướng tai.
Thế nhưng tuy số lượng ít ỏi thứ vũ khí này vẫn một lần nữa phát huy sức mạnh khủng khiếp của mình.
Khi quân phỉ tiến tới cách hàng trường mâu tầm 10 bước thì lựu đạn được ném. Lập tức một cảnh tượng người ngã ngựa đổ diễn ra, đội hình xung phong dày đặc của quân phỉ nhanh chóng xuất hiện sự rối loạn.
Quả thật cuộc tấn công của lũ phỉ khiến đại đội trưởng Trần trung cũng phải toát mồ hôi hột.
Gần trăm người tập trung dày đặc trên một chính diện không hơn mười mét quả thật là vô cùng khủng bố, nếu như không phải có lựu đạn xua tan đội hình lũ phỉ, thì khi khối quân phỉ này va chạm với đội trường mâu, rất có thể sẽ khiến cho đội trường mâu bị tan rã.
Điều đó là chắc chắn, bởi vì binh trường mâu chỉ có hai hàng, quả thật quá mỏng chưa đủ để tạo thành đội hình phalax đầy uy lực. Nếu bị công kích thẳng vào trung tâm, một khi đâm xuyên đươc sẽ tạo ra hậu quả vô cùng tai hại.
Đây chính là chiến thuật tâm đắc nhất của đám phỉ Cưu Ngô này, tập trung hầu hết binh sĩ ở một chính diện cực nhỏ, húc thẳng vào trung tâm đội hình đối phương khiến chúng tan vỡ, chiến thuật này được vị sư gia có đọc sách của quân Cửu Ngô nghĩ ra, mà nhờ vận dụng nó chúng đã đánh bại rất nhiều kẻ thù đồng đạo, thậm chí là quan binh cũng không ít lần bị nếm trái đắng.
Tuy 3 quả lựu đạn phát nổ thế nhưng số người chết không nhiều lắm, bởi bọn này đứng quá sát nhau, vì vậy khi mà lựu đạn nổ kẻ này che cho kẻ kia dẫn đến thương vong không nhiều, thế nhưng nó cũng đã khiến cho đội hình lũ phỉ thưa thớt đi, sóng sung kích của mỗi quả lựu đạn mấy cân thuốc không phải đơn giản.
Chớp lấy thời cơ, Trần Trung liền ra lệnh cho trung đội trường mâu tổng tấn công, hai hàng trường mâu lao lên phía trước hàng đâu đam mạnh về phía trước, đâm xong lập tức rút ra, lui về, hàng thứ hai tiến lên cũng làm động tác giống y như vậy.
Hai hàng trường mâu như lưỡi hái, liên tiếp thu gặt tính mệnh quân địch, lũ phỉ vô cùng bất ngờ cùng với không cam lòng, người người liên tiếp ngã xuống. Trường mâu binh liên tiếp tiến lên như một trục trường mâu cuộn tròn, thu hoạch tính mạng chúng. Cứ sau 4 lượt đâm, tiểu đội binh cầm đao lại tiến lên chém giết một chập xong lui về phía sau trường mâu binh.
Hành động giết người vô cùng bài bản này khiến cho Ngô nhị thiếu ở phía trên tường nhìn xuống chỉ biết trợn mắt há mồm. Con mẹ nó đây rút cuộc là cái đội quân gì vậy.
Lúc này đã đi qua hơn 3 lượt tiến rồi lại dừng, quân phỉ để lại hơn 40 cái xác và không ngừng lùi về phía sau, bọn chúng bắt đầu sợ hãi thật sự rồi, đây cơ bản không phải đánh nhau mà là một trường đồ sát mà, sự phản kháng của chúng hoàn toàn không mấy hữu hiệu, đao và rìu chém vào trường mâu đầu bọc sắt chỉ để lại một vết mờ cùng với trường mâu chệch hướng thôi, những chiếc trường mâu ở hướng khác vẫn cứ đâm vào cơ thể chúng như thường.
Đương nhiên đội trường mâu binh này cũng có xuất hiện thương vong, đó là do một số tên tuyệt vọng ném binh khí của mình vào đội trường mâu, lính trường mâu đứng khá sát vào nhau nên rất khó để có thể tránh.
Tuy nhiên khi có người đầu tiên bị thương do loại hình này, thì đại đội trưởng đã lập tức điều trung đội súng đã nhồi đạn xong tiến lên và bắt đầu một vòng bắn mới.
Quân phỉ triệt để hoảng sợ.
Bỗng nhiên lúc này một âm thanh chói tai vang lên”
“két, két”
Cánh cửa phụ nặng nề đang dần được đóng lại.
Vốn dĩ vẫn đề phòng quân trường mâu đuổi theo, các binh lính phỉ quân chầm chậm rút lui lại đột nhiên trở nên tán loạn, hoàn toàn không quan tâm tới binh lính trường mâu ép tới phía sau nữa.
Họ Ngô kia, tên khốn khiếp đáng chết nghìn đao kia, ông đây thay mặt mười tám đời tổ tông ngươi...”
“đ- má thằng súc sinh”
"Ngươi sinh con không có...”
Đột nhiên tiếng mắng chửi độc ác bộc phát, khiến các binh lính trường mâu từng bước ép tới có chút kinh ngạc, cánh cổng phụ đang dần đóng lại.
Ngô nhị thiếu đứng trên nóc nhà thấy trận chiến ngoài thành, sau khi thấy chém giết như vậy, cuối cũng đã hiểu ra Nếu dựa vào binh mã của mình ra ngoài thành dã chiến, thì vẫn nên quên đi, không cần chủ ý này.
Quân đội nào cũng thế thôi, tinh binh nhất chính là thân binh gia tướng cùng với quân bản bộ, thường dẫn mấy trăm thân binh xông về phía thế lực với trận địa hàng nghìn người và hàng vạn người, trong tay một số vị tướng nổi tiếng của triều đình cũng có thân vệ như vậy, Ngô nhị thiếu xuất thân dòng dõi thư hương, quan hệ rộng với quan lại trong triều đã có lần thấy đội thân binh như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ của hơn trăm người bên ngoài, lại còn tinh nhuệ hơn thân vệ hắn đã từng gặp, trận này đánh thế nào đây?
Mau đóng cổng thành lại, chớ để đối phương đuổi theo sau xông vào trong, về phần những binh lính ngoài thành, các binh lính này đáng mấy tiền? tùy ý bắt dân thường trai tráng là được, thế nào cũng có.
Quân tiên phong của phỉ quân vừa nãy còn liều mạng xông lên. Đột nhiên quay sang mắng chửi trong thành, không khí chém giết ở cả chiến trường đột nhiên trở nên lãnh đạm.
Lại nói, ngoài thành còn lại tổng cộng cùng gần năm mươi người, các quân phỉ còn lại đều là thi thể.
Xông lên không được phá trận cũng không xong, phía sau đã bị mất lối về, lính cầm súng đối phương chuẩn bị thêm một vòng bắn mới.
Nhìn nhau một cái những tên lính này đồng loạt vứt vũ khí xuống đất, nhất tề quỳ xuống, miệng kêu loạn “tha mạng” với cả “đầu hàng”.
Trần Trung nhìn đang dẫn binh tiến lên cổng, lầm bẩm chửi một câu. Thầm nghĩ bên ông đây vừa nổi khí thế lên, bên ngươi lại hàng rồi. Đối phương đã đầu hàng rồi, cũng không thể xuống tay giết người, bên trên nói là không để sót một tên, chứ không nói có giết kẻ đầu hàng hay không?
Lập tức trung đội súng và binh lính hàng sau cùng cầm đao lên trước trói người, ngoài những hỏa thương binh đi trói người ra, những binh lính còn lại cũng đều cẩn thận tiền tới gần. Nếu binh lính phỉ quân quỳ trên đất có hành động gì khác thường, bên này sẽ lập tức ra tay giết chết.
Nhưng đám hàng binh của phỉ quân cũng không lỗ mãng như vậy, mặc dù là kẻ liều mạng, nhưng không muốn chết nhăn răng như vậy mà xông lên.
Cũng có mấy chục hỏa thương binh quan sát đầu thành, chỉ cần có người thò đầu ra, lập tức bắn hạ chúng, nhưng bên cổng thành lại không có động tĩnh gì, chắc là sau khi lấp xong lỗ ở cổng thành, binh mã trong thành đã rời khỏi khu vực đó, Trần Trung dẫn đội thấy trận chiến sắp kết thúc, không khỏi thở phào.
Thật ra trận đánh này nếu như do một vị tướng có kinh nghiệm chỉ huy thì kết cục sẽ không đơn giản như vậy.
Bên phía quân phỉ có áp đảo về quân số, nếu như kiên quyết xông lên thì rất có thể sẽ phá tan đội trường mâu cùng với đánh giáp lá cà với đội súng, nếu như thế thì thương vong không nói, chỉ riêng quân địch chạy thoát khẳng định là sẽ không ít, chứ không phải như bây giờ tất cả đều bị vây trong cái túi của chính chúng xây dựng.
Lại nói, tên Ngô nhị thiếu này quả thật là luôn cho mình là đúng, thế nhưng thật sự lại chả biết cái gì, tiền viện chỉ có hơn trăm người không chống đỡ nổi đáng lẽ ra là lúc hắn cần đem thêm người đến tiếp viện, và lập vị trí chiến đấu cản địch, chứ không phải phán đoán, rồi đem người bỏ chạy, trong lính phỉ có rất nhiều cung và súng thế nhưng trong trận đột phá cửa phụ lại hoàn toàn không được sử dụng, để cho quân Hồng Đĩnh thoải mái bố trí đội súng không kiêng nể gì bắn giết quân phỉ.
Giờ đây cơ hội cuối cùng là tiến lên liều mạng chém giết và chạy trốn được người nào hay người nấy, thì hắn lại ra lệnh rút về đóng cửa, nhưng quan trọng là cửa chính tiền viện đã bị phá rồi a.
Quân cận vệ của Hồng Đĩnh đang mãnh liệt tràn vào, đám phỉ giờ đây đã là cá nằm trên thớt, chờ đợi chúng là một trường đồ sát thảm khốc.
Lúc này Hồng Đĩnh đang cùng với đội xung kích SS tiến lên, đó là sự kết hợp hoàn hảo của các thứ vũ khí, cứ 5 người một tổ, chia ra mọi ngõ ngách đi giết bại binh. Một lính cầm súng hỏa mai, quân cận vệ cầm súng gắn lưỡi lê, một binh sĩ cầm giáo dài, một người có tấm chắn nhỏ,
Đội hình cứ như vậy tỏa đi khắp nơi, đâu đâu cũng thấy xác người, không để ý đến quân địch đã đầu hàng, dù là phản kháng hay là đầu hàng thì đều được bồi cho một đao, muốn đội quân này trở nên thiết huyết, Hồng Đĩnh định dùng máu của kẻ thù để bồi dưỡng cho chúng.
Điều này tuy rằng tàn khốc thế nhưng là cách nhanh nhất rèn luyện một đội quân. Thêm nữa, trong trang này toàn là lũ phỉ, giết một tên thì bớt một tên, Hồng Đĩnh không quan tâm lắm.
Thứ nhất thời này chưa có luật nhân quyền dành cho tù binh.
Thứ hai giải quyết vấn đề tù binh cũng là một chuyện khá là phiền toái. Đầu tiên bắt xong thả chúng là điều không thể vì ai biết chúng sẽ quay lại nghề cũ làm hại nhân dân hay không, tiếp theo là việc sắp xếp cho chúng khá mệt, ăn uống cấp dưỡng của chúng cùng với sắp xếp lao động khổ sai đối với chúng quả thật là khá lằng nhằng.
Mà Hồng Đĩnh lại không giỏi khoản này, hắn chỉ muốn luyện ra một quân đoàn hổ lản rồi vào nam đánh Pháp, chuyện còn lại hắn không quan tâm.
Còn nếu như chiêu mộ lũ phỉ này vào quân đội, điều này khá là khả quan vì lũ phỉ này đều có kinh nghiệm chiến đấu rất tốt, thế nhưng nếu cố tình nhồi nhét vào rất có thê sẽ khiến đội quân này náo loạn.
Rất khó để có thể chấp nhận những kẻ vừa rồi hãn là kẻ thù chém giết với mình, nay lại là đồng đội bên cạnh. Vì những lí do trên cho nên là cứ cho mỗi đứa một nhát cho xong truyện.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc, ngoại trừ những kẻ là phụ nữ cùng với đám tạp dịch còn lại đều bị chặt đầu.
Hai tên cận vệ kéo Ngô Khảm cùng với tên Nhị thiếu xềnh xệch như hai con chó hom hem đến trước mặt Hồng Đĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT