Chương 7: Thi thể thiếu nữ

Editor: An Nhiên

Một cô bé xinh đẹp như hoa như ngọc, đang tuổi thanh xuân, bây giờ bị cắt rời thành khối vụn, thi thể xếp lộn xộn ở trong thùng.

Tô Vạn đi qua xem, lập tức mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống đất, run giọng nói với Lê Thốc: "Đây...đây là Thẩm Quỳnh!"

Lê Thốc không giao thiệp nhiều như Tô Vạn, cậu chỉ thấy cô bé này rất quen mặt, giờ nghe Tô Vạn nói cậu mới nhớ ra được cô bé này là ai.

"Không phải Thẩm Quỳnh đã theo cha đến thành phố khác sao? Vì cái gì lại thành ra như này?" Cô bé này từng học cùng trường, khi mới vào học đã gặp một hai lần ở sân thể dục trong giờ thể dục buổi sáng, nhưng về sau nghe nói, cô ấy đã chuyển nhà đi nơi khác cùng cha mình. Hiện tại xem ra, nơi bọn họ đến cũng không phải tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Trước đây cha mẹ của Thẩm Quỳnh và cha mẹ của Lê Thốc từng công tác trong cùng một đơn vị, vì vậy lúc còn bé hai người đã gặp nhau, rất nhiều mối liên hệ đã đi vào dĩ vãng, tuy có phần mờ nhạt nhưng vĩnh viễn không đứt đoạn, vì thế ngay tức khắc cậu nhìn thấy cô bé này đã có ấn tượng.

Lê Thốc nhíu mày, thấy thi thể của cô ở trước mặt mình, cậu cực kỳ khó chịu, nhưng cậu không biết phải làm thế nào. Dần dần, cảm xúc của Lê Thốc từ khiếp sợ, sợ hãi, bình tĩnh bắt đầu chuyển sang phẫn nộ.

So sánh với người luôn luôn suy nghĩ, luôn luôn không để cơn giận làm choáng váng đầu óc như Ngô Tà, tính cách của Lê Thốc nóng nảy hơn nhiều. Cậu đá một cước vào nắp quan tài, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Cậu nghĩ những người này thật quá mức biến thái, là hạng người gì mới có thể cắt rời người cậu quen ra rồi gửi lại cho cậu.

Với một học sinh trung học mà nói, tất cả những gì đã trải qua lúc trước đã đẩy áp lực lên cậu đến cực hạn. Cậu có thể tiếp tục kiên trì là bởi vì sau khi trải qua tất cả những điều này, cậu về đến nhà tắm rửa liền cảm thấy hết thảy đều phải là sự thực. Thế nhưng giờ đây, chuyện này dường như đã liên lụy đến người bên cạnh mình, áp lực đặt lên cậu trong nháy mắt làm cậu không thể khống chế được.

Cậu hít vào một hơi, mang đầu những người này lần lượt đặt trên nền nhà kho, sau đó lại lật những quan tài khác ra, mang những mảnh xác bên trong ra ngoài. Cậu bỗng nhiên không còn thấy sợ bất kỳ thứ gì, không hề sợ máu loãng đỏ tươi vấy lên quần áo mình, càng không sợ nhiệt độ lạnh như băng, chỉ có như vậy, cậu mới có thể ghép toàn bộ lại.

Tô Vạn và Dương Hảo vẫn không đến hỗ trợ, rõ ràng bọn cậu không có cảm giác như Lê Thốc.

Rất nhanh sau đó, Lê Thốc đã ghép lại mười ba khối thi thể trên mặt đất. Khi cậu ghép thi thể Thẩm Quỳnh hoàn chỉnh, cậu cởi áo mình đắp lên thi thể Thẩm Quỳnh, quỳ gối trước mặt cô bé, bắt đầu gào khóc. Đây không phải bi thương, là suy sụp.

Đột nhiên cậu có một tia hoảng hốt, cậu phát hiện thực sự là đã xem TV và tiểu thuyết quá nhiều, tới mức mắc bệnh lên được. Chính mình trước đó đã có cảm giác thích thú như thế nào khi khác biệt với người thường, cảm giác số mệnh mình đã biến đổi, tự bản thân cảm thấy tự hào, tự nghĩ rằng rốt cục mình đã có thể có lý do thoát khỏi cuộc sống bây giờ, thậm chí có thể coi rẻ những người khác. Trên thực tế, cậu nhận ra số mệnh hiện tại của mình đem lại cảm giác mà người thường căn bản không có cách nào chịu đựng được.

Khi Lê Thốc khóc xong, bình tĩnh lại, cậu thở dài, bắt đầu tính toán kế tiếp phải làm gì.

Ở trường hợp khác, thi thể không có danh tính, cậu có thể xử lý theo cách của mình, nhưng bây giờ những thi thể này có thân phận, cậu có nên báo cảnh sát không? Cậu có nên báo cho những người thân khác của Thẩm Quỳnh không? Bản thân cũng đâu thể tiếp tục cất giấu những thi thể này.

Không, không được, báo cảnh sát thì phải giải thích thế nào đây, còn có những gì đã trải qua trong sa mạc, có quá nhiều chuyện không thể nói, chí ít ở giai đoạn hiện giờ không thể báo cảnh sát.

Cậu tỉnh táo suy nghĩ một chút, nhớ tới rất nhiều chuyện mà người tên là Giải Vũ Thần kia đã nói với cậu, hắn nói bọn hắn gửi những thứ này cho cậu, chắc chắn là có mục đích, mục đích này nhất định ẩn giấu bên trong những vật phẩm này, cậu nhất định phải suy xét cho cẩn thận.

Lê Thốc kiểm tra các thi thể, đè lên bụng của thi thể và các bộ phận khác, muốn tìm ra trong thi thể có ẩn giấu vật gì hay không. Trong lòng cậu liên tục cầu mong nghìn vạn lần đừng có vật gì ở trong bụng, cậu thực sự không có dũng khí để tiếp tục mổ thi thể ra.

Trong bụng thi thể cũng không có thứ gì, nhưng Lê Thốc lại phát hiện điểm kỳ lạ của những thi thể này, mười ba khối thi thể ấy, trên thân mỗi người đều có một vết sẹo lớn chừng bàn tay, vết sẹo chỉ dùng lưỡi dao rất nhỏ, vô cùng sắc bén để vạch lên.

Vết sẹo đã kết vảy, mỗi vết sẹo dường như cũng không giống nhau. Bởi vì sau lưng của mình cũng bị rạch giống như tranh vẽ nên Lê Thốc mơ hồ nghĩ những vết sẹo này và vết sẹo sau lưng mình có mối quan hệ nhất định.

Cậu dùng di động chụp lại từng vết sẹo, dự định đi về tìm máy vi tính để xem có thể hợp lại thành một đồ hình lớn hay không, xem có thể nhìn ra manh mối nào không.

Vẫn còn mấy khối thi thể con trai tầm tuổi Thẩm Quỳnh, sinh mạng cũng kết thúc trong cái tuổi đẹp nhất. Cậu sửa sang lại thi thể một chút, phát hiện Tô Vạn cùng Dương Hảo đang thích ngồi ở một bên, hoàn toàn ngây ngốc cả.

Lê Thốc cũng không muốn quá khắt khe với bọn cậu, cả người dính nước đá đi tới trước mặt bọn họ: "Không muốn phải ở lại đây cũng được, chúng ta cần tủ đông, chúng mày biết chỗ nào mua tủ lạnh được không?"

Sửng sốt một hồi, Dương Hảo mới nói: "Tao biết một nhà máy bán tủ lạnh."

Lê Thốc nói: "Vậy mà lập tức đi mua cho tao ba bốn cái về đây, trời sắp tối rồi, chậm thì không mua được mất. Mày đi nhanh chút, mặc dù mua không được cũng nhất định phải trở về."

Dương Hảo nói: "Để tao suy nghĩ đã?"

Lê Thốc lắc đầu, nói: "Đại ca, tao cũng không muốn. Đừng không có nghĩa khí như thế, có được không?"

Dương Hảo đành cười khổ một tiếng, chạy nhanh như thỏ. Tô Vạn đặc biệt hâm mộ nhìn Dương Hảo, quay qua Lê Thốc nói: "Tao có thể giúp mày mua cái gì?"

Lê Thốc nói: "Thi thể tao đã giải quyết xong, tao cũng dỡ toàn bộ ra rồi, bây giờ mày giúp tao mở hết những cái thùng còn lại ra, được không? Tao mệt lắm rồi, tao phải nghỉ một lúc."

Tô Vạn nhìn những cái thùng này, sự sợ hãi đối với quan tài đã lây sang cả những cái thùng, cậu nói: "Như vậy đi, mày cứ đi tắm đi đã, thay quần áo, tao sẽ xoa bóp cho mày. Sau đó mày có thể làm tiếp."

Lê Thốc giơ ngón tay giữa lên với Tô Vạn, sau đó xoay người, cậu thực sự quá mệt mỏi, thực sự đi không nổi, trong góc nhà kho có một chiếc ghế nằm quản lý nhà kho trước đây để lại, cậu nằm lên ghế, nhắm hai mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play