Tiếng tít tít từ mày đo nhịp tim không ngừng vang lên từng tiếng in ỏi khiến cho mọi người trong phòng không ngừng lo lắng. Trần Uyển cùng với An Nhạc không ngừng sốt sắng đứng ngồi không yên khi mà bác sĩ bên trong đang kiểm tra bên trong.
Đã qua ba tháng rồi nên chuyện An Tĩnh tỉnh lại điều mơ mộng hão huyền đối với họ, cả hai người già này chỉ có thể biết nương dựa vào một chút hi vọng cỏn con sẽ có điều kì tích xảy ra. Như mọi hôm, Trần Uyển bà vẫn luôn vệ sinh thân thể cho con gái mình nhưng đột nhiên hôm nay An Tĩnh đột nhiên không ngừng co giật khiến cho bà ấy không khỏi lo lắng mà kêu bác sĩ.
Đã qua một tiếng kiểm tra rồi, bác sĩ vẫn chưa ra ngoài khiến cho bà ấy cực kỳ lo lắng, cả hai người đều đứng ngồi không yên cả. Cánh cửa phòng bệnh đã qua một tiếng đồng hồ đóng chặt, lúc này đã được mở ra. Một bác sĩ cầm lấy ống nghe mình ra, ánh mắt có chút kinh hỉ nhàn nhạt mà không dễ phát hiện được.
Trần Uyển ngay lập tức tiến trước mặt của bác sĩ, giọng nói sắc sảo trên tường đại chính trị ngày nào đó thì bây giờ lại vụng về hỏi được chữ mất chữ còn do lo lắng cho con gái mình.
“Bác… sĩ… con gái tôi bây giờ như thế nào?”
Ông nhìn hai vợ chông già này không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Hiện tượng vừa rồi của An Tĩnh cho thấy cô có thể tỉnh lại khi mà xung thần kinh đã hoạt động mạnh mẽ nhưng mà xác xuất cực kỳ thấp. Nếu như báo tin này lỡ như bệnh nhân không tỉnh lại thật thì ông cảm thấy cực kỳ có lỗi với hai người này. Lương tâm của bác sĩ ông không cho phép điều đó nên đứng lại nhìn thẳng vào vợ chồng Trần Uyển mà nói.
“Đây là hiện tượng phổ biến của bệnh nhân thôi, không có gì đáng ngại cả. Cả hai người vào chăm sóc bệnh nhân đi.”
Nghe lời của bác sĩ, cả hai đều trầm mặc không nói gì liền tiến vào bên trong. Khi cánh cửa từ từ khép lại khuất bóng hai người, ông bác sĩ đứng bên ngoài không khỏi lắc đầu.
Hi vọng thượng đế phù hộ cho con gái bọn họ nhanh chóng được tỉnh lại.
Khi mà nghe tin An Nhạc thông báo tình hình của An Tĩnh cho mình nghe, Mục Chấp lập tức từ trường mà chạy đến đây để xem xét. Do đi quá vội vàng nên anh chỉ có thể đủ thời gian chộp lấy túi xách mình mà đi không kịp cởi áo blouse trắng mà chạy xồng xộc thẳng tới bệnh viện.
Khi vừa tới nói, Mục Chấp nhanh chóng tiến vào bên trong thì thấy Trần Uyển đang cầm một quyển sách ngồi bên cạnh An Tĩnh vẫn đang nhắm mắt nhẹ nhàng đọc lấy. Bà cứ đọc hết trang này rồi lại đến trang khác, tưởng tượng đứa con gái mình cũng đang nghe thấy.
An Nhạc thấy Mục Chấp đã tới liền hướng anh ra ngoài để nói chuyện. Mục Chấp khẽ gật đầu, ánh mắt không ngừng lưu luyến nhìn về phía giường bệnh trắng tinh ấy. Cả hai người đàn ông nhẹ nhàng tiến ra bên ngoài mà không quên đóng cửa phòng lại, cùng nhau tiến đến một lan can của dãy nhà.
Đây không phải lần đầu tiên khi cả hai người đều đứng đây, ngắm về phía trước và chủ đề nói chuyện giữa bọn họ. An Nhạc sắc mặt có chút già nua đi hẳn mà tựa mình lên lan can, ông lấy ra một điếu thuốc rồi lại châm lên. Hơi thở phì phò ra từng ngụm khói trắng đắng ngắt. Sau đó lại là một tràn ho sặc sụa.
Mục Chấp tiến lại gần định ngăn lấy thì bị An Nhạc gạt tay đi, ông ấy gắng gượng một nụ cười nhìn về phía Mục Chấp.
“Đừng cản bác làm gì, hút một điếu để giải khuây mà thôi. Bác không chết vì một điếu thuốc đâu.”
Nghe vậy, Mục Chấp đành lẳng lặng thu tay mình về. Anh dựa mình vào lan can kim loại có chút lạnh buốt, khiến cho đầu óc ê ẩm của mình lúc này có chút thanh tỉnh hẳn đi. Một tầm mắt không chút tiêu cự nhìn xa về phía trước.
An Nhạc rít một ngụm thuốc dài rồi lại phì phèo từng ngụm khói trắng, ông ấy đưa bàn tay thô ráp của mình lên xoa khuôn mặt già theo năm tháng, có những đường nhăn nheo đang dần hiện rõ. Giọng nói khàn đặc lại tiếp tục vang lên.
“Bác nghĩ không còn hi vọng gì nhiều con bé nhà bác tỉnh lại nữa. Nhưng mà cả hai bác hi vọng rằng nếu như cả hai bác đều qua đời, phiền cháu có thể quán xuyến mọi chuyện. Còn con bé An Tĩnh thì cháu hãy để nó theo cùng bác.”
Mục Chấp nghe vậy không khỏi sững người lập tức nhưng rồi nhanh chóng đáp lời An Nhạc.
“Cháu đã hứa sẽ chăm sóc An Tĩnh suốt đời này thì cháu nhất định làm được. Còn chuyện của hai bác sau này thì hãy tính sau, lỡ như Tiểu Tĩnh cô ấy tỉnh lại thì sao?”
“Mong được như vậy.”
Dứt lời, cả hai người đàn ông đều không khỏi thở dài sườn sượt, đều lẳng lặng quay trở về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh của An Tĩnh.
Trần Uyển nhìn đồng hồ thì thấy không còn sơm nữa, bà cầm lấy điện thoại gọi điện cho chồng mình. Tuy cả hai người đều lạnh nhạt đến mức đòi ly thân nhưng việc nào ra việc nấy, chuyện con cái giữa hai người không thể bỏ mặt được.
“Ông về canh con bé giùm tôi. Tôi có chuyện cần đi ra ngoài gấp.”
“Được.”