Trên nền trời đêm tối thì được treo một mặt trăng lập loè ánh yếu ớt chiếu xuống trái ngược bên dưới thì sáng rực bởi những màu sắc của đèn neon. Những dòng xe cộ nườm nượp cả ngày lúc này chỉ còn lác đác vài chiếc xe chở hàng hối hả thực hiện chuyến hàng cuối cùng trong ngày để về bên tổ ấm nhỏ của mình. Trên hàng vỉa hè lại vắng tanh không một bóng người đi lại dù biết rằng nơi đây có rất nhiều vết tích của con người đi lại.
Tại một bệnh viện đã chìm hẳn vào giấc ngủ say nồng, bên phòng trực ban ánh sáng được vặn lại nhỏ dần đi. Người trực ca không chiến thắng được cơn buồn ngủ của mình, mí trên mí dưới đánh nhau liên tục. Khi đã cố gắng mở căng mắt ra nhưng vẫn không được thì bọn họ liền gục người lên cái bàn lạnh lẽo mà chợt mắt một chút.
Đây là thời gian đã vào khuya, là thời điểm mọi thứ chìm vào giấc ngủ say thì lại có một người lại thanh tỉnh đến mức không thể nào thanh tỉnh hơn cả. Những lời liên tục phát ra the thé ở cây bút ghi âm, Mục Chấp ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía cả thành phố đều chìm vào giấc ngủ sâu dài. Trong đầu của anh lúc này luôn văng vẳng lời của Tô Nguyệt nói hồi chiều nay.
“Tuy không nghe được nhân định thích cậu từ miệng của An Tĩnh nhưng mà chiếc khăn len năm đó đã chứng minh điều đó. Cậu ấy đã dùng hai ngày ngắn ngủi để hoàn thành nó, tặng cho người mình thích. Chỉ tiếc là…”
“Nếu không phải vì Tiểu Tĩnh thì tôi chẳng buồn quan tâm lấy cậu làm gì cả. Chỉ là tôi không muốn cậu ấy tiếc nuối bất cứ điều gì cả. Tuy đó chỉ là một nhoáng qua của thanh xuân. Nhưng lại khiến người đó ghi đậm sâu vào ký ức của mình đến như vậy.”
“Mục Chấp, lúc này An Tĩnh cần đến cậu. Cậu phải hiểu điều đó.”
Nếu như bình thường thì có lẽ Mục Chấp sẽ đi nốc rượu cho đến nổi anh say chết mới thôi. Nhưng dạo này anh càng uống thì lại càng tỉnh đi và anh cũng thường xuyên mong muốn trong cơn say mình có thể nhìn thấy An Tĩnh mở mắt ra và mỉm cười, dù đó chỉ là một cơn mộng mị thôi. Mục Chấp anh cũng rất mãn nguyện lắm rồi.
Trong tay niết chặt lấy cây bút ghi âm, ánh mắt vô thần không tiêu cự lúc nãy đã loé lên một tia sáng yếu ớt. Tuy chỉ mong mảnh chóng tàn nhưng mà cũng là động lực lúc này của Mục Chấp. Trong đầu anh lúc này đã bắt đầu thông suốt rồi.
Yên tâm đi Tiểu Tĩnh, anh không để em lại một mình đâu. Hãy tin ở anh một lần, một lần này thôi…
Cơn ngủ ngắn không thể nào giải quyết được những tràn ác mộng kéo dài được, chỉ khi nào triệt để giải quyết nguồn căn thì may ra mới thoát được những chuỗi cơn mộng mị này được.
…
Một góc tối bên này.
Mục Niệm mặc một chiếc áo bành tô màu xám đã nhăm nhún lại, đứng hút thuốc một mình ở cạnh bờ sông. Ánh sáng lập loè lèo xèo của điếu thuốc nhanh đỏ rực rồi cũng nhanh tàn rụi đi. Đầu lưỡi cay xè mùi thuốc nhưng lại tiếp tục bỏ vào miệng thêm một điếu, bật lửa tách tách vài tiếng lại châm một điếu vào miệng nữa. Làn khói trắng xoà được phà thẳng vào màn đêm, mặt của Mục Niệm ngẩng thẳng nhìn về phía trước.
Cả một thành phồ phồn hoa đô hội lấp lánh những ánh sặc sỡ neon được thu vào một tầm mắt nhỏ hẹp. Những tia sáng này lại hắt lên mặt sông êm ả khiến cho chúng thật lấp lánh như có thứ gì đó phát sáng giữa dòng sông vậy. Một tay sõng soài đặt trên lan can kim loại lạnh lẽo, tay còn lại thì tựa chống để chống đỡ thân thể tràn đầy mệt mỏi. Đôi mắt sáng ngày nào đã bi vẩn đục bởi những ưu phiền chất chứa không thể nào giải bày, chỉ có thể mượn cơn gió lạnh lẽo cô đơn gởi vào chúng mang đi những phiền muộn. Mong chúng đi thật xa,đi mãi mãi không bao giờ quay lại nữa. Nhưng nào ngờ rằng nỗi buồn không vơi bớt đi mà tâm trạng cô độc, lạnh lẽo lại được nhân lên bội lần.
Lúc này anh những lời chất chứa trong rất nhiều dù có nói ra nhiều đến nhường nào không vơi bớt đi được, những phiền muộn khác nhanh chóng khoả lấp chỗ trống đã cố gắng giải toả bớt đi. Những phiền muộn này toàn liên quan đến An Tĩnh còn những thứ khác là thứ yếu cả. Kể cả việc Mục Niệm đã bày tỏ thái độ mình đối với An Tĩnh ngày đó thì liền bị em trai ruột của mình là Mục Chấp có thành kiến rất lớn. Việc anh muốn đến thăm An Tĩnh là một chuyện cực kỳ khó khăn do việc tần suất em trai mình túc trực có thể nói 24/7. chỉ có thể nhân lúc nó ra quán rượu mượn men để giải sầu thì anh mới có cơ hội để gặp được cô.
Cơn gió lạnh đột ngột phả vào tấc thịt khiến cho Mục Niệm thanh tỉnh lại ngay lập tức, dứt khỏi cơn mộng mị nãy giờ. Đưa tay xem đông hồ ở cổ tay thì Mục Niệm thấy cây kim giờ đã mệt mỏi lê mình chậm chạp đến số mười hai la mã, theo sau đó là chiếc kim phút nhanh chóng cũng đuổi sát. Mục Niệm thở dài ra một tiếng, lẳng lặng nhìn trời đêm trước mặt mình.
Vậy là một ngày tiếp tục qua rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT