Trước cuộc họp buổi sáng, Tả Nhan trò chuyện cùng Ngô Duyệt Lâm cho đến khi Du An Lý trở về từ bộ phận hành chính.
Khi có tiếng bước chân từ phía sau cánh cửa bước vào, Tả Nhan lập tức giấu cửa sổ WeChat, tìm tài liệu lát nữa cần dùng bắt đầu in.
Ánh mắt của Du An Lý quét qua mọi người một vòng, lập tức đi thẳng vào văn phòng của mình.
Tả Nhan liếc nhìn bóng lưng cô, sau đó nhấp vào cửa sổ WeChat, kiểm tra tin nhắn Ngô Duyệt Lâm gửi.
“Hiện tại cậu thế nào?”
Thời gian họp đang đến gần, Tả Nhan không trả lời, đi lấy tài liệu đã in trước, bắt đầu phân loại và đóng ghim, chuẩn bị sổ ghi và bút, cho máy tính ngủ đông, cầm điện thoại đi đến phòng họp.
Mọi người đã rất quen họp buổi sáng hàng ngày, mặc dù phần lớn chỉ là cuộc họp thông thường, không có gì đặc biệt, nhưng sau vài lần “bị tập kích”, nhóm người này đã thành thật hơn một chút, không còn trắng trợn táo bạo làm việc riêng nữa.
Kỹ năng nhất tâm nhị dụng của Tả Nhan trong cuộc họp đã rất thuần thục, vừa ghi lại những điểm chính, vừa nhớ lại tin nhắn Ngô Duyệt Lâm gửi tới.
Kỳ thực, Ngô Duyệt Lâm hỏi rất uyển chuyển, nhưng kết hợp với những tin nhắn trước đó mà cô gửi đi, Tả Nhan không khó nhìn thấy những gì cô thực sự muốn hỏi.
Rốt cuộc, trên chuyến tàu điện ngầm ngày hôm đó, Ngô Duyệt Lâm không chỉ nhìn thấy nàng, mà còn cả Du An Lý.
Lúc đó, nàng và Du An Lý dựa rất gần, thân mật đến nỗi người xa lạ nhìn vào đều sẽ lưu tâm, huống chi là Ngô Duyệt Lâm.
- -- Cô là người đầu tiên biết mối quan hệ thực sự giữa nàng và Du An Lý.
Du An Lý nghĩ gì về Ngô Duyệt Lâm, Tả Nhan thực sự không biết, bởi vì không giống thái độ không thích rõ ràng với Lý Minh Minh, cô vẫn không có nhiều phản ứng với Ngô Duyệt Lâm.
Nhưng cái người Du An Lý này, không có phản ứng chính là phản ứng lớn nhất.
Tả Nhan cũng thử thăm dò suy nghĩ của Du An Lý sau Tết Nguyên Đán kia, tưởng tượng xem nếu mình là Du An Lý bị người xâm phạm quyền riêng tư sẽ cảm thấy tâm tình như thế nào, lại có thái độ với loại cảm kích giả này ra sao.
Sau đó nàng đều toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì nàng chợt nhận ra, với tính cách cùng cách làm của Du An Lý, hoàn toàn có rất nhiều biện pháp làm Ngô Duyệt Lâm "câm miệng".
Đây là uy hiếp tiềm tàng, mà Du An Lý là người ghét không thể kiểm soát cục diện nhất, cho nên nàng biết hảo cảm của cô đối với Ngô Duyệt Lâm không tốt hơn Lý Minh Minh bao nhiêu.
Ngay lúc đó, Tả Nhan thay mặt cho "tiểu tỷ muội" của mình vắt ra một thân mồ hôi lạnh.
Trước khi Tết Nguyên Đán thực sự đến, chuyện Tả Nhan quan tâm nhất không còn là bữa tiệc tụ họp trước mặt mà là làm sao kiếm tiền mua quà cho sáu người.
Nàng không phải là người có quan niệm quản lý tài chính, đống tiền lẻ vứt trong ngăn kéo là "tích cóp" duy nhất của nàng, nếu không hàng tháng nàng cũng không đến mức dựa vào số tiền tiêu vặt ít ỏi này.
Nhưng tính khí hấp tấp của Tả Nhan không cho phép nàng từ bỏ việc đã làm được một nửa, nghĩ liền làm, làm ngay lập tức, hơn nữa phải đến trình độ hài lòng, bất kể ở giữa quá trình có lăn lộn bao nhiêu, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Đáng tiếc là lần này nàng thực sự gặp phải vấn đề.
Không chỉ có thiết quyền của thực tế giáng cho nàng một đòn nặng nề, mà cả "rốt cuộc Du An Lý thích cái gì" vẫn luôn ám theo nàng, cơ hồ chiếm toàn bộ thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ.
Nhìn thấy Tết Nguyên Đán đang đến gần, Tả Nhan chỉ có thể tạm gác lại quà của Du An Lý, quyết định chuẩn bị quà cho cha mẹ và Ngô Duyệt Lâm trước, còn Lý Minh Minh thì cứ tùy tiện tống cổ gửi đi, dù sao cũng chỉ là thuận tiện.
Tả Nhan cân nhắc không biết có nên tìm công việc bán thời gian để làm hay không. Công việc nào có thể giải quyết lương trong ngày là tốt nhất.
Đương nhiên nàng biết rằng có rất nhiều vụ lừa đảo sinh viên làm công việc bán thời gian, nhưng vấn đề trước mặt thực sự không phải cái này, mà là làm thế nào thoát khỏi quản thúc của Du An Lý, lén lút làm chuyện này.
Tả Nhan thừa dịp buổi tối Du An Lý đi tắm, nhịn đau bỏ "tư liệu học tập", bắt đầu lên mạng tra công việc bán thời gian cuối tuần ở địa phương.
Sau một lúc tìm kiếm, nàng không tìm thấy người nào đáng tin cậy. Tất cả đều thuộc về giám đốc Vương gì đó, còn phải trả phí đào tạo, lừa gạt ngốc tử sao? Loại lừa đảo này ai tin a?
Tả Nhan đã âm thầm đóng cửa trang web tìm việc làm, dư quang nhắm tới quảng cáo bật lên ở góc dưới bên phải sắp bị gạc bỏ, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại.
“--- Nền tảng thương mại điện tử kiếm hàng trăm tệ mỗi ngày, trả tiền trong ngày.”
Theo lý mà nói, có rất nhiều trò lừa đảo như vậy.
Nhưng hiện tại nàng đang thiếu tiền.
Thế nên ôm tâm thái “Dù sao thử một chút, không được thì chạy, ta thông minh như vậy ai lừa gạt được ta?”, nàng đã tham gia vào hội nơi đăng quảng cáo, lặn lội xem một chút.
Khi nhìn thấy dòng "Phí gia nhập 30 tệ", Tả Nhan định rời hội thuận tiện tố cáo, nhưng bỗng nhiên tới trước đó có mua đồ, tiền vẫn còn trong tài khoản, vừa vặn còn 30 tệ.
Tả Nhan đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn là đáng xấu hổ trả phí gia nhập hội.
Nàng đã sẵn sàng bị mắc mưu, nhưng không nghĩ tới người phụ trách trực tiếp gửi cho nàng một vài đơn đặt hàng, hỏi nàng: "Còn nhiều tiểu hào hay không? Nhiều lại cho cô mấy cái nữa. Giáo trình đều ở trong hội, làm xong tìm tôi giải quyết tiền lương."
Tả Nhan "...?"
Đây là mèo mù vồ chuột chết sao?
Đăng ký tiểu hào là vấn đề đơn giản, Tả Nhan hao chút thời gian cuối cùng tạo tài khoản, nhận tất cả các đơn đặt hàng trước khi Du An Lý quay lại, sau đó tắt máy tính.
Mấy ngày tới, Tả Nhan vừa làm cách đơn như đánh du kích, vừa thăm dò hình thức hoạt động của hội này.
Tuy không phải là lừa đảo thuần túy nhưng cũng rất đen tối, thương gia gửi đơn cho hội, người phụ trách hội và quản lý bên dưới chia nhau phần lớn lợi nhuận, chỉ để lại những thành viên phía dưới một chút, cho nên càng nhiều người, người ra sức làm việc càng nhiều, người phụ trách và quản lý càng thu được nhiều lợi nhuận.
Hiện tại Tả Nhan là người bị bóc lột nhiều nhất.
Nhưng mỗi ngày nàng phải đi học, tan học thì Du An Lý đến đón, cuối tuần còn làm bài tập dưới mí mắt của Du An Lý, căn bản không còn cách nào khác có thể kiếm ra tiền, chỉ có thể chịu đựng khó chịu vùi đầu làm việc mấy ngày.
Dù mỗi ngày không có nhiều thời gian, cũng không làm nhiều đơn hàng nhưng nàng vẫn có vài trăm tệ tích lũy, cũng đủ mua quà.
Tả Nhan lập tức dùng tài khoản của mình lên mạng mua quà, chờ khi chuyển phát nhanh đến, Tết Nguyên Đán cũng tới đúng hạn.
Liên hoan được an bài vào trưa ngày thứ hai của kỳ nghỉ, bởi vì buổi tối Ngô Duyệt Lâm phải quay lại trường bổ túc sớm, cô đã "thương lượng" với người nhà rất lâu mới được đồng ý.
Tả Nhan nghe được liền cảm thấy may mắn, có đôi khi hạnh phúc phụ thuộc vào thứ này a.
Mạnh Niên Hoa xác thật rất đáng sợ, nhưng cha của Ngô Duyệt Lâm còn có thể đáng sợ hơn sao?
Nghĩ đến đây, Tả Nhan đánh cuộc gọi quốc tế với mẹ, xác nhận tất cả mọi thứ bên đó đều ổn, khi tình hình được khống chế liền về nước, lúc này nàng mới có chút yên tâm.
Trước khi cúp điện thoại, Tả Nhan có tâm cơ nói chuyện đồng học đến nhà làm khách, quả nhiên Mạnh Niên Hoa mở miệng nói: "Mẹ để ba con cho Du lão sư chi phí sinh hoạt nhiều một chút, trước tiên còn dùng tiền dự phòng đi.”
Tả Nhan gật đầu liên tục, cười tủm tỉm cúp điện thoại.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Tả Nhan không cần Du An Lý gọi dậy, nàng dậy thật sớm, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa hôm nay đã chờ đợi từ lâu.
Vốn dĩ nàng muốn tổ chức bữa tiệc nướng BBQ trong sân, nhưng ý tưởng được sinh ra đã bị Du An Lý vô tình phủ nhận: "Em xem thời điểm Tết Nguyên Đán ngoài trời bao nhiêu độ, em muốn nướng BBQ hay là muốn nướng đầu óc?"
Tả Nhan bĩu môi, cuối cùng vẫn chọn ăn lẩu.
Không còn cách nào, vào mùa đông, một nhóm người ăn lẩu thập cẩm chính là thích hợp nhất, rốt cuộc so sánh với mặt khác đều đơn giản hơn, bỏ vào nấu chính là có thể ăn.
Tả Nhan không quên bữa cơm này ăn tại nhà riêng, mà không phải ở nhà hàng, ăn xong liền có thể tính tiền chạy lấy người.
Ở nhà có nghĩa là sau đó tự mình thu thập tàn cục, còn thêm Du An Lý.
Người khác ăn xong liền rời đi, Du An Lý bận rộn trong ngoài còn phải dọn dẹp, dù Tả Nhan nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, dứt khoát đồng ý lựa chọn ăn lẩu, ngay cả nước cốt cùng nguyên liệu cũng được mua ở nhà hàng lẩu, để Du An Lý chạy ra chợ mấy lần.
Ăn tết phải có không khí tết.
Hôm qua Tả Nhan lấp đầy bóng bay đầy màu sắc rực rỡ trong nhà, mỗi một cái đều là nành cùng Du An Lý tự tay làm ra, mặc dù Du An Lý ngoài miệng nói nàng phiền phức, nhưng cũng không thực sự để nàng một mình làm những việc này.
Chậc chậc chậc, nữ nhân khẩu thị tâm phí.
Tả Nhan đắc ý dạt dào nghĩ, nhảy nhót chạy vào bếp xác nhận đồ uống nàng mua có còn ở đây không.
Ăn tết nơi vui nhất chính là uống đồ uống có ga mà thường ngày không uống được.
Nàng mua một lượt ba chai Coca lớn, một chai hai lít, còn đặt hai chiếc pizza, chờ buổi trưa giao tới.
Tả Nhan một mình bận rộn trong bếp, gần mười giờ rưỡi, Du An Lý mới tạm gác công việc xuống, từ lầu hai đi xuống xem.
Cô không có ý định hỗ trợ, chỉ đơn thuần đến xem người ra động tĩnh lớn như vậy rốt cuộc đang làm cái gì.
Còn chưa vào bếp, cô đã nhìn thấy người mặc tạp dề hoạt hình lạ mắt ôm một chai Coca hai lít, đang từng ngụm từng ngụm uống trộm coca.
Du An Lý, "..."
Cô khoanh tay ở trước ngực, dựa vào cửa nhìn một hồi, chờ cuối cùn người bên trong chịu đặt chai Coca xuống, cô mới nói: "Em định chờ lát nữa mời đồng học uống cái này sao?"
Tả Nhan còn chưa nuốt vào một ngụm Coca, thiếu chút nữa đã phun ra khỏi miệng.
Nàng hậm hực vặn nắp lại, nhét chai Coca rõ ràng đã vơi đi một chút vào góc giấu đi.
Du An Lý đã chứng kiến toàn bộ "sự việc" vẫn mang sắc mặt bình tĩnh, cũng không nhúc nhích tựa vào cửa bếp, Tả Nhan giả bộ không có chuyện gì xảy ra, đi ngang qua cô nói: "Em đi gọi điện thoại hỏi khi nào bọn họ đến.”
Du An Lý đưa tay lên túm lấy sau cổ áo nàng, nước chảy mây trôi kéo nàng vào cửa.
Tả Nhan lắp bắp hỏi “Sao, sao vậy?”
Du An Lý cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ngữ khí bình đạm hỏi, “Hai ngày nay em có chút kỳ quái.”
Tả Nhan giả vờ trấn định hỏi, “Kỳ quái chỗ nào?"
Du An Lý lộ ra biểu tình nghi vấn, sau đó trả lời: "Lúc tôi tắm em không đánh lén."
Ai nha.
Còn không phải là bận rộn kiếm tiền sao?
Nghĩ đến đây, Tả Nhan đột nhiên cảnh giác, bắt đầu nhớ lại có phải mình để lộ sơ hở ở nơi nào không, lại bị Du An Lý bắt được.
Nhưng nàng đã hoàn toàn đề phòng, nắm bắt thời gian để làm, không có lần nào tắt máy tính sau khi Du An Lý ra khỏi phòng tắm. Theo lý thuyết đều rất thận trọng, không thể bị bắt được a?
Tả Nhan nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi sinh ra một ý nghĩ ---
Nữ nhân này, có thể là lừa mình nói ra.
Nàng chết cũng không nhận, nói thẳng, "Chị cho em nhiều nhiệm vụ như vậy, đều không thể làm xong, nào có tâm tư đi đánh lén chị a?"
Du An Lý nhìn nàng một lúc, không nói gì.
Tả Nhan thoáng yên tâm một chút, quả nhiên là không có chứng cứ, nếu không đã bắt đầu thu thập mình từ lâu rồi, nơi nào còn chờ tới hiện tại.
Nàng nghĩ, định đứng dậy, nhưng lại bị Du An Lý ấn vào cửa.
“Chị còn có chuyện gì a?”
Tả Nhan bĩu môi, trong lòng có chút sốt ruột, lại bị ép hỏi liền không thể chịu đựng được nữa.
Du An Lý không tiếp tục đề tài này, giơ tay rút tờ giấy trong bếp, lau khóe miệng cho nàng, thản nhiên nói: “Em uống Coca cũng có thể uống thành như vậy, miệng có lỗ sao?”
"Miệng em có lỗ hay không chị còn không rõ sao?”
Tả Nhan nhanh miệng nói.
Động tác Du An Lý dừng lại, khẽ cau mày.
Tả Nhan thầm mắng "Miệng tiện", hiện tại muốn chạy cũng muộn rồi.
“Gần đây những gì em học được càng ngày càng rộng nhỉ?”
Du An Lý xoa xoa môi nàng, ngón tay dùng chút lực, để lại dấu vết trên môi rồi nhanh chóng biến mất.
Tả Nhan nhìn thấy biểu tình của cô thì chân liền mềm nhũn, không phải sợ hãi, nhưng đã biết tiếp theo mình sẽ bị "giáo huấn" thành cái dạng gì.
Thấm chí thịt mông đã bắt đầu đau nhức.
Du An Lý liếc nhìn đồng hồ tròn treo trên tường đối diện, đột nhiên nắm cằm nàng, hôn lên môi nàng.
Trước khi đầu óc của Tả Nhan có thể phản ứng, cơ thể nàng đã theo thói quen nghênh đón cô, ngoan ngoãn mở miệng, tùy ý cô xâm chiếm.
Việc này làm hài lòng Du An Lý ở mức độ lớn, vì vậy nụ hôn có hương vị coca này trở nên có tính công kích hơn, tùy ý lại bá đạo, đến mức không che giấu hết thảy ý vị.
Hai chân Tả Nhan nhũn ra, bị cô ôm lấy eo chống đỡ mới không trượt xuống cửa.
Hai người đều đã hiểu rất rõ nhau, không cần quá nhiều thăm dò, đi thẳng vào chủ đề cũng có thể đủ cộng hưởng, nhận được phản hồi không tồi.
Tả Nhan ngẩng đầu lên, bị ấn vào cửa không thể nhúc nhích, thân thể dựa vào sức lực mới có thể đứng vững.
Sau khi hoàn toàn đắm chìm, Du An Lý rút ra không chút lưu luyến, thấp giọng nói: “Em tự làm đi.”
Tả Nhan có chút khó thở, đầu óc choáng váng, nghe vậy cũng không có một giây tự hỏi, nghe lời vén tạp dề lên, sờ vào đai lưng.
Du An Lý chỉ đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt dừng lại thật lâu làm Tả Nhan không khỏi cúi đầu, che giấu nhiệt độ trên mặt.
Vừa mới đi vào, cửa hành lang vang lên tiếng chuông cửa, xuyên qua căn phòng yên tĩnh cũng đánh thức Tả Nhan.
Du An Lý nhìn vẻ mặt đột nhiên hoảng loạn của nàng, nở nụ cười.
"Ồ, đồng học của em đến rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT