Muốn một người quen im lặng chủ động biểu đạt là một chặng đường dài.

Tả Nhan vẫn luôn biết Du An Lý không hề vô hại như vẻ bề ngoài, nhưng tới hôm nay nàng mới phát hiện bên trong rốt cuộc "lợi hại" như thế nào.

Hóa ra những gì nàng cho là "hiểu Du An Lý" kỳ thực chỉ là kiến ​​thức căn bản nhất.

Nếu Du An Lý vĩnh viễn không thể hiện ra mặt kia, có lẽ nàng cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ phát hiện ra.

——May là nàng đã phát hiện ra.

Khi Lý Minh Minh gọi tới, Tả Nhan đang chờ Du An Lý tắm xong.

Nàng nhìn thấy ghi chú cuộc gọi hiển thị trên điện thoại, lập tức liếc về phía phòng tắm, sau đó lặng lẽ mở cửa sổ sát đất của ban công, ra ngoài nhận cuộc gọi.

“Chuyện gì?” Tả Nhan thấp giọng hỏi.

Cho đến bây giờ thanh âm của nàng vẫn còn nói không ra hơi, nghe tới có chút thay đổi.

Nghe thấy thanh âm của nàng, Lý Minh Minh vội hỏi: “Cậu bị cảm mạo nghiêm trọng vậy sao?”

Tả Nhan sửng sốt, hai giây sau mới đáp: “Ừm, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Nàng hỏi lại, vừa nói vừa quay đầu nhìn lại cửa sổ kính, sợ bị Du An Lý bắt được.

Nàng thực sự không muốn nếm trải loại mùi vị lúc sáng một lần nữa.

Lý Minh Minh nghe tiếng gió bên kia rất lớn, hắn cao giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ muốn nói với cậu là tớ đã đi rồi, sáng mai anh trai tớ phải bay đến Canada.”

Tả Nhan cảm thấy đây thực sự là tin tốt, nếu có thể rời đi sớm một chút càng tốt hơn.

Nhưng nàng nói, "Đi nhanh như vậy a, phiếu trải nghiệm được tặng đến hai ngày hai đêm, tiếc thật."

Tả Nhan vừa tự mắng mình đạo đức giả vừa háo hức chờ Lý Minh Minh cúp máy.

Nhưng mà, người này từ trước đến nay chưa từng ăn ý với nàng, hắn liên tục huyên thuyên: "Tớ cũng thấy tiếc, nhưng mà anh trai tớ không có thời gian nữa, lần này không tới thì phiếu trải nghiệm sẽ hết hạn, tiếc thật a. Tớ cũng đã tặng cho Ngô Duyệt Lâm, không biết ba mẹ cậu ấy có đồng ý cho cậu ấy ra ngoài chơi hay không."

Tả Nhan thuận miệng nói, "Có chút hoài nghi, ba của cậu ấy là cái chày gỗ, người bình thường không thể hiểu được."

Lý Minh Minh hiếm khi phụ họa theo lời nói của nàng, "Tớ cũng nghĩ vậy."

Nhắc đến Ngô Duyệt Lâm, Tả Nhan liền nhớ tới chuyện tối hôm qua mình muốn hỏi Lý Minh Minh.

Nàng đang định nói, lỗ tai luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng liền giật giật, sau đó thấp giọng nói: “Tớ đi uống thuốc trước, nói sau.”

Lý Minh Minh không chút nghi ngờ, tiểu tâm bảo nàng cẩn thận lại bị cảm, lại nói sẽ gửi cho nàng bài tập lão sư giao, kêu nàng nhớ đọc tin tức trên mạng rồi cúp máy.

Tả Nhan lập tức cất điện thoại, bỏ vào áo choàng tắm rồi dựa vào hàng rào ngoài ban công, giả vờ ngắm phong cảnh.

Phía sau chân nàng chính là hồ suối nước nóng nhỏ lộ thiên, nước vẫn liên tục chảy cuồn cuồn, đầy khói lượn lờ, tràn ngập hơi nước.

Sau khi tắm xong, người kia mở cửa sổ sát đất, bước tới hỏi: “Sao em không mặc quần áo vào, nhiệt độ bên ngoài đang xuống thấp, sẽ bị cảm lạnh.”

Nhiệt độ trên núi ở ngoại ô thấp hơn trong thành phố, Tả Nhan mới tắm xong chỉ đi ra một lúc, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, lại đi ra như vậy chỉ sợ là sẽ cảm mạo.

Nàng quay đầu nhìn Du An Lý, cằm hướng về phía hồ suối nước nóng một chút, nói: “Có suối nước nóng sẽ không lạnh.”

Trên người Du An Lý cũng chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, thắt lưng trên người cô được buộc sang một bên, khiến Tả Nhan không thể không nhìn qua, suy nghĩ làm thế nào câu lấy, cởi ra.

“Em còn có tinh lực này a.”

Sau khi tắm xong, Du An Lý giống như đã trở lại bộ dáng thường ngày, ngữ khí đều đều, ý tứ trong lời nói khiến cho hai chân của Tả Nhan theo phản xạ khép lại lần nữa.

Thậm chí còn mơ hồ cảm thấy đau ở nơi nào đó.

“Ngày mai sẽ trở về, vậy không phải cần lập tức trải nghiệm sao?”

Tả Nhan vừa nói vừa tránh sang một bên, giống như muốn lặng lẽ chuồn đi.

Du An Lý không đến gần nàng, vén vạt áo choàng tắm lên, để lộ hai chân, giẫm lên mặt nước trong hồ suối nước nóng.

Tả Nhan liếc nhìn đôi chân trắng nõn, lập tức không thể nhúc nhích.

Du An Lý giống như không nhìn thấy ánh mắt của nàng, xắn áo choàng tắm lên đùi, ngồi xuống bên hồ, ngâm cả hai chân vào suối nước nóng.

“Rất thoải mái.” Cô đưa ra đánh giá.

Tả Nhan hoài nghi là cô cố tình, nhưng cũng không bắt được một chút chứng cứ, cho nên chỉ có thể chiếm tiện nghi trộm nhìn vài cái, sau đó kiên nhẫn chờ thời cơ tốt nhất.

Du An Lý cúi xuống liêu nước, sau khi tắm xong, trên người cô dính đầy hơi nước, sương trắng trong hồ bao phủ, mái tóc chưa khô của cô rơi ướt trên vai, dán vào sườn mặt cùng cái trán trắng nõn, lộ ra đôi tai có chút hồng nhạt.

Tả Nhan thấy biểu tình cô thoải mái, khẽ chạm vào lưng cô, ngồi xổm xuống, từ từ ôm lấy vai cô.

“Chúng ta có thể thực hiện ước định kia không?” Nàng ghé vào tai Du An Lý, thấp giọng nói.

Du An Lý ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chiếc vali trong góc nhà, thản nhiên nói: “Em mua nhiều như vậy, hiện tại mặc một lần cũng không hết đi?”

Vốn dĩ Tả Nhan có chút chột dạ, sợ cô đổi ý, hiện tại nghe vậy liền vội vàng nói: "Cũng không phải muốn hiện tại chị mặc hết tất cả, hai bộ là được rồi a!"

Du An Lý không trả lời, nhấc chân đung đưa trong hồ.

Tả Nhan nóng nảy, chỉ có thể lùi lại một bước nói: "Một bộ cũng được, chị đã hứa với em, không được phép đổi ý."

Du An Lý không nhìn nàng, chỉ hỏi, "Em thích bộ nào nhất?"

Tả Nhan không nghĩ tới vẫn còn có chuyện tốt như vậy, lập tức đứng dậy chạy vào nhà, từ trong vali tìm bộ nàng thích nhất, sau đó chạy lại cho cô xem.

“Cái này cái này.”

Du An Lý liếc nhìn hai kiện đồ ren trắng tinh trong suốt trên tay nàng, gật đầu nói: “Được, em thay đi.”

Tả Nhan vừa nghe một chữ xong, còn sắp vui vẻ đưa nội y cho cô, liền bị ba chữ sau đóng đinh tại chỗ.

“Hả?” Nàng còn tưởng mình nghe nhầm.

Du An Lý hất cằm ra hiệu cho nàng động tác nhanh một chút, “Đổi ở chỗ này đi.”

Kích động của Tả Nhan đột nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt.

"Chị! Chị nói không giữ lời!" Nàng tức giận nhảy dựng lên, suýt chút nữa trượt chân, cuốn quít đỡ lấy cái ghế bên cạnh.

Du An Lý kỳ quái nhìn nàng, hỏi: “Không phải tối qua đã nói rồi sao?”

“Nói cái gì!” Tả Nhan rất tức giận.

“Em mặc qua một lần, tôi sẽ mặc.” Du An Lý nhàn nhạt đáp.

Tả Nhan không mất nhiều thời gian đã tìm ra mấu chốt trong đống ký ức

Sau đó, nản lòng thoái chí phát hiện ra những gì Du An Lý nói đều là sự thật.

Nàng lập tức héo tàn, nhìn xuống đồ ren trắng trên tay mình.

Lúc trước mua yêu thích bao nhiêu thì hiện tại nhìn thấy chán ghét bấy nhiêu.

Đáng ghét!

Đầu củ cải đáng ghét!

Làm sao "kế hoạch hoàn mỹ" mà nàng tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay lại bị phá hỏng trong tay nữ nhân xấu xa này, nàng không phục!

"Chị đã hứa với em trước rồi, phải theo thứ tự mặc trước mặc sau chứ?"

Tả Nhan đã học được thông minh, không chờ Du An Lý mở miệng ngụy biện, nàng tiếp tục nói: "Nhưng em lòng dạ to lớn, có ngực lớn..."

"Có thể bao dung nên to lớn." Du An Lý không nhịn được mà sửa đúng cho nàng, ánh mắt còn liếc nhìn ngực nàng mấy cái.

Mặt Tả Nhan đỏ bừng, mạnh miệng nói: “Đây là từ thông dụng, Old Antique, chị biết cái gì?”

“Nói tóm lại!” Nàng không muốn cho Du An Lý có cơ hội chen ngang, cáu kỉnh nói: “Mặc dù chị giảo biện, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn chẳng biết thứ tự đến trước đến sau, nhưng chúng ta tương đối thân mật, cho nên em sẽ đáp ứng chị. Chúng ta đều lùi lại một bước đi."

Tả Nhan chỉ vào chiếc vali trong nhà, nói, "Em sẽ tìm cho chị bộ khác, cả hai chúng ta cùng thay.”

Cuối cùng Du An Lý cũng "Miễn cưỡng" đáp ứng yêu cầu này của nàng, cầm lấy đồ ren màu đen mà nàng đưa cho.

Kiểu dáng hoàn toàn giống nhau, nhưng công bằng mà nói, cô thích màu trắng kia hơn.

Mặc ở trên người của người nào đó hẳn sẽ không tồi.

Du An Lý nghĩ, lười biếng từ hồ đứng dậy, chỉ ngồi bên hồ, cởi áo choàng tắm chuẩn bị mặc vào.

Mặc dù Tả Nhan muốn xem cô thay quần áo, nhưng ý thức về nghi lễ không cho phép nàng nhìn thấy món quà đã được đóng gói trước - không phải mình mở quà, vậy còn tính là quà cái gì!

Nàng che mắt lại, xoay người chạy vào phòng, vào phòng tắm bắt đầu thay nội y.

Sau khi thay xong, nàng mở cửa phòng tắm, gân cổ lên hỏi: “Chị mặc ổn không?”

Du An Lý lười biếng trả lời: “Em tự nhìn đi.”

Tả Nhan quấn chặt áo choàng tắm, bước chân rã rời chạy ra khỏi phòng tắm.

Cửa sổ sát đất đang mở, nàng có thể nhìn thấy bóng người đang ngồi bên hồ bơi trên ban công, đối mặt với chính mình như vậy, áo choàng tắm đang mở hờ hững, tùy tính không hề che giấu.

Mái tóc đen ngắn ướt sũng xõa trên vai, vài sợi tóc dính vào cổ, trên xương quai xanh...

Tả Nhan thực không có tiền đồ nuốt nước miếng.

Đây chính là "món quà hoàn hảo" mà nàng trăng sao mong đợi bấy lâu nay.

Món quá của nàng đang ngồi ở nơi đó, giương mắt nhìn nhìn qua giống như mang thần thái nghiễm nhiên.

Tả Nhan nghĩ, trên đời sẽ không có món quà nào hoàn hảo hơn cô.

Cho nên, nàng đi thẳng tới, bước vào hồ suối nước nóng, không quan tâm áo choàng tắm có bị ngấm nước hay không, luống cuống kéo cô đi.

—— Cái gì cũng không thể ngăn được nàng tới gần Du An Lý.

“Du An Lý.”

Tả Nhan gọi cô.

Du An Lý của nàng.

Cô trả lời: "Ân."

Là Du An Lý của nàng.

Tả Nhan muốn giơ tay ôm cô, nhưng chiếc áo choàng tắm trên người lại trở thành vật cản, cho nên nàng cởi bỏ rồi ném đi, cho người trước mặt xem món quà mới tinh.

Du An Lý nhìn nàng, trong không gian sương khói lượn lờ, đôi mắt nâu sẫm chứa đầy bộ dáng của nàng.

Tả Nhan cũng muốn cho cô mọi thứ, mặc kệ cô có mở miệng đòi hay không.

Nước trong hồ suối nước nóng quá ấm áp, mang đến cho Tả Nhan cảm giác an toàn, cho nên nàng cũng có thêm dũng khí mở giấy món quà trước mặt.

Chậm rãi, từng chút một, để món quà bên trong xuất hiện trong nước, sau đó đưa hai tay ra nâng lên.

“Chị muốn em đi.”

Người ngồi bên hồ nhảy xuống nước, mang cường thế kéo Tả Nhan vào trong ngực mình.

Nụ hôn rơi xuống, giống như trừng phạt, lại giống như phần thưởng chân chính.

Tả Nhan không hề sợ hãi, thậm chí có chút gấp không chờ nổi với tính xâm lược của cô.

—— Vì đây mới là Du An Lý không ai quen biết, chỉ thuộc về nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play