Sáng nay, Tả Nhan chỉ mới thức dậy trong nháy mắt.

Nàng không ngừng khóc, vẫn luôn khóc, từ đau đớn đến rơi nước mắt, sau đó lại thấy biểu tình quen thuộc nhất của Du An Lý, làm người ảo não, xao động, sau đó không chút do dự hung hăng thêm.

Tả Nhan thất thần một lần lại một lần, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể không ngừng thở dốc gọi cô: "Du An Lý, Du An Lý, Du An Lý..."

Chắc chắn nàng không biết, loại yếu đuối này sẽ chỉ khiến nàng càng thêm đau đớn mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Du An Lý mở miệng nói trong hoàn cảnh như vậy, hết câu này đến câu khác, thậm chí còn nhiều hơn lời cô thường nói mỗi ngày.

Tả Nhan cũng lần đầu tiên biết, người đang ôm nàng, hôn nàng thực sự không phải là người trầm mặc ít lời.

Bên trong cô giống như một cánh cổng bị dòng nước lũ cuồn cuộn xuyên thủng, tràn ra bên ngoài, những thứ thuần khiết cùng đen tối mãnh liệt kia hoàn toàn nhấn chìm Tả Nhan.

Đến cuối cùng, Tả Nhan đã nghe không hiểu cô đang nói gì, chỉ nhớ rõ cô mang theo thanh âm mệt mỏi khàn khàn, nói ra câu kia làm linh hồn nàng run rẩy-

"Cho nên, đều là em xứng đáng."

Du An Lý là đóa hoa ăn thịt người không nhả xương.

Tả Nhan vẫn luôn tiếc hận vì ngay từ đầu nàng đã không nhận thức đến sự thật này.

—— Đương nhiên, nàng không chỉ là người bị biểu hiện hoàn hảo gạt người của Du An Lý lừa, thậm chí có thể nói người duy nhất trên thế giới này hiểu được điểm này thực sự chỉ có một mình nàng.

Trước kia Tả Nhan đã nghĩ như vậy, cũng ẩn ẩn cảm thấy càng ưu việt hơn.

Nhưng sau nhiều năm lĩnh giáo được mùi vị này, Tả Nhan ở trong một hồi tra tấn chết đi sống lại hối hận không kịp, một lần nữa vô cùng tán thành với câu nói của Du An Lý.

—— Nàng thật sự xứng đáng.

Không nhịn được cám dỗ, một chút cám dỗ sẽ liền cắn câu, bản tính không đổi, nhớ ăn không nhớ đánh, vậy còn không phải là xứng đáng sao?

Rõ ràng nàng biết rõ đây là hố lửa hơn ai hết, nhưng nàng vẫn vừa nhảy vào vừa nói "Ta sẽ không ngu ngốc nữa".

Thậm chí trong quá trình này, duy nhất nàng cảm thấy bất an cùng do dự chỉ là một câu -

Du An Lý thực sự tha thứ cho nàng sao?

Một buổi sáng bận rộn từ ngoài cửa sổ truyền đến, vài tia sáng xuyên vào khe hở giữa rèm cửa, rơi vào trên người hai người đang ôm ngủ.

Khi Tả Nhan từ một mảnh tuyết trắng mở mắt ra, suy nghĩ đầu tiên của nàng là lấy điện thoại, mở phần mềm, lập tức trả lời một câu:

"Buổi sáng thức dậy trong ngực của vị lãnh đạo xinh đẹp là cái dạng trải nghiệm gì?”

“Ngủ rất ngon.”

Thực ra, lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này lúc bốn ngày trước, nàng đã muốn làm chuyện này.

Nhưng dù sau đó cũng là mấy chữ chói mắt "cám dỗ" cùng "không nhịn được", Tả Nhan cảm thấy rất mất mặt, thậm chí không thể ngẩng đầu lên, cho nên nàng không có tâm tư nhớ lại.

Du An Lý quả thực là nữ nhân nham hiểm xảo trá.

Từ khi gặp lại cô đã không cho Tả Nhan có chút thời gian hoàn hồn, nắm bắt cơ hội vào thời điểm tốt nhất, nhanh chóng dạy cho nàng một khóa để nàng nhận rõ chính mình.

Mấy ngày nay, mỗi lần tới đêm Tả Nhan được phục vụ, nàng vẫn không thể hiểu được rốt cuộc sắc đẹp của Du An Lý có hấp dẫn trí mạng đối với mình, hay là căn bản Du An Lý này khiến nàng không thể cự tuyệt.

Trước khi Du An Lý tỉnh lại, Tả Nhan quyết định bình tĩnh nghĩ.

Trước hết, Du An Lý là mối tình đầu của nàng, đồng thời cũng là đối tượng trải nghiệm đầu tiên về mọi mặt.

Mỗi lần Tả Nhan thông suốt về phương diện tình cảm cùng tình dục đều là vì Du An Lý, mà không phải vì hiếu kỳ như hầu hết mọi người, sờ tới một chút kinh nghiệm, sau đó lại thực hành cùng trải nghiệm với người thích hợp.

Có thể nói, nàng hoàn hoàn làm ngược lại.

Bởi vì nàng không biết “tình huống bình thường” là gì, cho nên nàng không thể phân biệt chính mình là xúc động đơn thuần hay là cái gì khác.

Tả Nhan đã gần hai mươi sáu tuổi, nàng không còn dùng tâm trí mười tám tuổi để suy nghĩ vấn đề nữa.

Tuy rằng nàng xác nhận mình gặp lại Du An Lý mà trong lòng rối như tơ vò, thậm chí còn bị Du An Lý dắt mũi hơn một tuần, quan hệ không rõ ràng mà lên giường, còn sống chung với nhau.

Nhưng nàng không thực sự đánh mất lý trí cùng khả năng tư duy.

Phải biết rằng, tình yêu chốn công sở là điều cấm kỵ, mối quan hệ giữa hai người cũng không tính là tình yêu chốn công sở, cùng lắm là tình một đêm, còn có thể bị người gán tội danh "Bị lãnh đạo tiềm quy tắc".

Cho nên, Tả Nhan vẫn luôn lảng tránh, không chỉ tránh quá khứ của nàng và Du An Lý, mà còn lảng tránh để hai người tiến thêm một bước.

Nhưng rõ ràng là nàng đã thất bại.

Dù nàng có tin vào nhận thức chủ quan của mình đến mức nào cũng nhận định chính mình đang lảng tránh, nhìn từ tình huống khách quan, đều là nàng đã góp phần thúc đẩy cục diện trước mắt.

Nếu không như thế nào nàng lại xứng đáng.

Biết rõ củ cải trắng bạch ngọt này có độc, còn một hai thèm muốn người ta thân mật mình, thèm muốn không nói, còn không quản được miệng.

Tả Nhan không còn mặt mũi khinh bỉ nam nhân không quản được nửa thân dưới, thậm chí nàng còn không có công cụ phạm tội, cũng vẫn là phạm sai lầm sao?

—— Không thể so sánh hai loại tình huống này, nhưng rõ ràng Tả Nhan đã rơi vào tình trạng tự oán thật sâu, hơn nữa còn sẽ tiếp tục.

Trên giường thật ấm áp, Tả Nhan không nhịn được trở mình, muốn duỗi thân thể bị người ôm cả đêm, nhưng vừa nhúc nhích một chút liền bị chạm vào nơi đau đớn.

Nàng mở miệng "Tsk" một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tả Nhan không tưởng tượng nổi hôm nay mình đến công ty như thế nào, chỉ nghĩ đến đây mắt nàng đã tối sầm, kém chút là ngất đi.

Kẻ đầu sỏ vẫn ôm eo nàng ngủ ngon lành, trong lòng Tả Nhan bắt đầu tức giận, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - Tôi không vui chị cũng đừng nghĩ ngủ.

Cho nên, nàng chịu đựng thân thể không thoải mái, kéo cánh tay đang ôm eo mình, xoay người ngăn chặn Du An Lý, đẩy người còn chưa tỉnh dậy, trả lại tất cả tư vị mà nàng đã nếm trải.

Du An Lý tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, tầm nhìn vừa mới rõ ràng liền đối diện với đôi mắt thỏ có ánh sáng màu đỏ, giống như muốn nuốt cả da lẫn xương của cô vào trong bụng.

——Mặc dù đã ăn rồi.

Du An Lý không chút dấu vết ngáp một cái.

Đã lâu cô không được ngủ ngon như vậy, thế nên giấc ngủ này cũng không thể ước lượng chính xác.

Du An Lý nghĩ, xoay lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức điện tử trên tủ đầu giường, định kiểm tra thời gian.

Hành động này liền chọc giận người trên người, nàng nâm cằm Du An Lý, cưỡng bách cô thu hồi tầm mắt, sau đó bực bội hôn lên.

“Chị chuyên tâm cho tôi.”

Tả Nhan hung hăng cắn cô mấy cái, nhỏ giọng cảnh cáo cô.

“Vậy em cần phải nắm chắc thời gian.”

Du An Lý lười biếng nói, híp híp mắt, mái tóc đen dài hỗn độn rơi lên trên da thịt trắng như tuyết.

Tả Nhan chán ghét loại ngữ khí cao cao tại thượng này của cô, sự cao ngạo của cô ấy, rõ ràng hiện tại mặc người xâu xé chính là cô a.

Cho nên, Tả Nhan muốn giáo huấn cô một chút.

Du An Lý kêu lên một tiếng, giương cằm lên, lộ ra đường quai hàm nhu mỹ cùng cổ tinh tế trắng nõn như thiên nga.

Tả Nhan không khỏi đắc ý, cái khác không nói, năng lực học tập của nàng chính là bị người nào đó tự tay dạy ra.

Bị nàng dùng phương pháp cùng kỹ thuật mà chính mình đã sử dụng, tư vị này nhất định không tồi.

Tả Nhan nghĩ, liền nói vào tai cô.

Du An Lý nghiêng đầu, trả lời: “Cũng thật đáng tiếc, tôi không khóc được.”

Tả Nhan vừa xấu hổ vừa hung hăng cắn môi cô.

Thời điểm đắc ý luôn dễ dàng vui quá hóa buồn, hôm nay cũng vậy.

Cuối cùng hai người không kịp ăn sáng, chỉ có thời gian tắm rửa thu thập đồ đạc, liền vội vàng ra cửa.

Mắt thấy đang kẹt đường, không biết có thể đuổi kịp không, Tả Nhan đã chủ động ném nồi vào người cô.

"Đều tại chị, tối qua tioi đã nói với chị 800 lần là hôm nay phải đi làm, một hai phải hành chết tôi, nếu hôm nay đến muộn cũng đều tại chị."

Du An Lý giữ vững tay lái, mặt không đổi sắc phản kích: "Buổi sáng đánh lén lúc tôi ngủ không phải là em sao? Một lần không đủ còn muốn tới hai lần không phải là em sao? Hôm nay đến muộn vẫn bị trừ tiền.”

Tả Nhan nghe hai câu đầu đã thấy chột dạ rồi, nhưng câu cuối lại đánh nàng đau cả chân.

"Dựa vào cái gì! Cũng không phải tôi muốn làm thành như vậy!"

Mỗi tháng tiền lương ít ỏi như vậy, nàng đều trông cậy vào tiền thưởng chuyên cần có thể cho nàng thêm bữa cơm, dựa vào cái gì nàng lại gặp phải loại tai bay vạ gió như vậy?

Du An Lý đã sớm quen nàng trốn tránh trách nhiệm khi gặp chuyện, chỉ cần nhìn từ tất xấu này, hai người bọn họ có thể không hơn kém nhau.

“Vậy em liền cầu nguyện đi.” Cô nhàn nhạt trả lời.

Cuối cùng, sau khi Du An Lý không ngừng đẩy nhanh tốc độ trong tình huống kẹt xe, phần thưởng chuyên cần của Tả Nhan cũng coi như đã được bảo vệ.

Nàng như đã trở lại bài kiểm tra thể lực 100 mét thời sinh viên, khi ngồi xuống chỗ của mình, toàn thân nàng đều rã rời.

Một đường lao tới này, cùng với cảm giác khó chịu khó tả, khiến trong lòng Tả Nhan gần như chẻ Du An Lý ra thành tám mảnh.

Yêu nghiệt hại người!

Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ở giây cuối cùng người bước vào khu văn phòng nói: "Năm phút sau mở họp."

Tả Nhan: "..."

Được, thù này nàng nhớ kỹ.

Sau ngày hôm qua "giáo huấn" trước mắt ​​của tất cả mọi người, Tả Nhan đã kẹp chặt cái đuôi làm người, cố gắng ngăn chặn bị Du An Lý gặp mặt, cho cô cơ hội thuyết giáo.

Cho dù Tả Nhan không có động cơ hay không có chí khí, nhưng nàng có lòng tự trọng.

Đều bị người giáp mặt làm khó, hơn nữa còn bị người thân mật chỉ ra tâm tư mất mặt, nàng không thể giữ mặt mũi, trong lòng nghẹn một đống khẩu khí, ngược lại là khơi dậy tâm hiếu thắng.

Còn không phải là để chứng minh cho Du An Lý xem sao?

Nói giống như nàng không làm được vậy.

Nàng cũng nhận ra đây chính là phép khích tướng, dù sao cũng phải phun ra khẩu khí này.

Tại cuộc họp buổi sáng, thần sắc của Du An Lý vẫn như thường, không thể nhìn ra nửa điểm khác biệt với cuộc họp thông thường.

Tả Nhan không biết là mình chưa đủ giỏi, hay Du An Lý thực sự quá giỏi.

Cả buổi họp buổi sáng, đầu óc nàng đều là chuyện này, trên tay cứ cầm bút ghi lại nội dung cuộc họp, nhưng hết lần này đến lần khác liếc nhìn eo và đùi của Du An Lý, nhìn rồi lại nhìn.

Loại ánh mắt này đối với Du An Lý đã như chuyện thường, thậm chí còn không thèm nhìn lại nàng.

Sau khi tan họp, Tả Nhan thu dọn phòng họp gọn gàng, khi mọi người đã ra ngoài, cuối cùng mới bước ra khỏi phòng họp.

Vốn dĩ nàng còn tưởng Du An Lý sẽ ở lại một lúc, nhưng không ngờ nữ nhân kia thu dọn đồ đạc xong liền rời đi, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn nàng.

Hảo gia hỏa, mặc quần áo xong liền lục thân bất nhận.

Tả Nhan bĩu môi, quyết định ăn miếng trả miếng, về sau mặc kệ thế nào cũng đều sẽ không phản ứng lại cô.

Không phải chỉ giả vờ không quen biết thôi sao? Ai mà không làm được.

Sau tan họp buổi sáng khó khăn nhất mỗi ngày, người trong toàn bộ bộ phận hiển nhiên đã tản ra, bắt đầu bát quái trong nhóm chat.

Trong lòng Tả Nhan cười lạnh một tiếng, các dồng chí quá ngây thơ rồi, mấy người có biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì không? Không, mấy người không biết.

Nàng nhìn những người này giống như đã nhìn thấy bản thân ngu ngốc trước kia.

Quên đi, dù sao tử đạo hữu bất tử đồng đạo*.

(*) Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.

Tả Nhan lấy trong ngăn kéo ra tờ lịch trình mới mà chiều chủ nhật Du An Lý đã đặc biệt làm cho nàng, in ra trước mặt nàng rồi đưa cho nàng, có biệt danh là "Lời dạy của tình yêu."

Yêu mẹ ngươi.

Tả Nhan tức giận mà không dám nói gì, hiện tại nàng hoàn toàn lưu lạc làm thuộc hạ kiếm ăn dưới tay Du An Lý, cho dù là ở công ty hay sau khi tan tầm.

Nàng còn có thể làm gì? Chỉ có thể tha thứ cho Du An Lý mà thôi.

Tả Nhan bắt đầu làm việc theo lịch trình, đồng thời mở cửa sổ nhỏ để đọc tin nhắn trong nhóm chat.

Nàng không muốn trở thành người bế tắc tin tức, cho nên cần phải chú ý tin tức nhóm, nếu không ngày nào đó gặp xui xẻo còn không biết vì sao.

Nhưng sáng sớm, trong nhóm bát quái không có chút thoại bổ ích, có link tham gia nhóm, link bao lì xì gọi cơm mang về, cầu người trong nhóm hỗ trợ một chút.

Khi Tả Nhan nhìn thấy những đường link này, nàng nhớ ra mình chưa ăn sáng, khó trách cả buổi sáng nàng không có nhiều năng lượng, còn nghĩ nguyên nhân là đêm qua bị ép khô.

Nàng lấy điện thoại ra, nhấp vào liên kết của phong bì cơm mang về, nhìn thấy phong bì đỏ có số tiền thấp nhất, nàng "tsk" một tiếng, nhấp vào đặt bữa sáng.

Công ty không khắt khe về phương diện này, chỉ cần không ăn những thứ có mùi nặng khó dọn dẹp trong văn phòng, trưởng phòng Lưu và giám đốc trước đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Tính cách của Du An Lý cũng không câu nệ tiểu tiết, chỉ có nguyên tắc theo hướng chung, cho nên Tả Nhan không có chút sợ sệt.

Nàng chọn một chiếc bánh mì sandwich và trà sữa nóng, nhưng khi định đặt hàng thì dừng lại động tác, do dự không biết có nên mua một phần cho Du An Lý hay không.

Số điện thoại công việc mà Du An Lý dùng đã gửi cho mọi người vào ngày đầu tiên, nếu địa chỉ điền vào số điện thoại của cô, sẽ không ai phát hiện ra nàng đã đặt hàng.

Tả Nhan nghĩ nghĩ, quay lại giao diện vừa rồi, chọn bữa sáng khác, thay trà sữa bằng cà phê, chuẩn bị thanh toán đặt hàng.

Đột nhiên có người gõ cửa kính, một giọng nam vang lên: "Xin chào, đồ ăn tới rồi."

Vừa lúc Tôn tỷ đang lấy trà đứng bên cạnh, đi ra xem qua rồi hỏi: "Ai đặt đồ ăn vậy?"

Người đang mặc đồng phục nhân viên giao hàng đặt chiếc hộp trên tay xuống, xoay chiếc hộp ra phía sau. Sau khi xác nhận đơn hàng, hắn trả lời: "Là vị tiểu thư họ Du đặt, nói là cơm cho nhân viên, có thể ký nhận không?"

Tôn tỷ nhìn một đống cơm hộp dưới sàn nhà, nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần.

Sau khi Tả Nhan lấy đồ ăn sáng xong, cuối cùng người trong văn phòng giám đốc cũng đi ra.

Một đám người lập tức nhiệt tình cảm ơn cô: “Cảm ơn Du tổng, đây là phần của ngài.”

Du An Lý nhận lấy rồi gật đầu: “Không cần khách khí, tuần này sẽ tương đối bận rộn, mọi người sẽ vất vả một chút.”

Bọn họ nơi nào dám mình vất vả, tất cả đều cố nặn ra nụ cười giả tạo, một đám diễn đến còn thật hơn những nhân viên chân chính chăm chỉ.

Du An Lý không ở lại lâu, cầm đồ ăn sáng của rmình rồi trở về.

Những người trong văn phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ăn bữa sáng miễn phí.

Tả Nhan cắn một miếng sandwich thơm lừng, đầy sốt mayonnaise ngọt ngào thơm ngon — mỗi bữa sáng đều có hương vị của sốt mayonnaise.

Trà sữa trong lòng bàn tay cũng ấm áp, để cho cơ thể mệt mỏi đói khát được thư giãn một chút.

Nữ nhân Du An Lý này đúng là có rất nhiều thủ đoạn.

Chậc.

Trên cửa sổ WeChat hiện lên một thông báo, Tả Nhan vừa ăn sandwich xong, một tay uống trà sữa, tay kia bấm vào hình đại diện quen thuộc.

Tâm tình của nàng đang rất vui, nàng định hủy bỏ quyết định vừa rồi, phá lệ phản ứng với nữ nhân giảo hoạt kia liền nhìn thấy một bức ảnh chụp màn hình.

Tả Nhan nắm con chuột lạnh lẽo, nhấp vào hình ảnh.

Mặt trên là máy đếm calo, mở đầu viết trà sữa, con số đó chính xác ở phía dưới.

Một thông báo khác xuất hiện.

“Buổi tối chạy thêm một vòng.”

Ống hút trong miệng Tả Nhan "Răng rắc" một tiếng bị cắn đứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play