Vào ngày lễ tình nhân, không ai thông báo, trực tiếp đến cục dân chính đóng dấu đỏ.
Theo lời Tưởng Thậm nói, hai người bọn họ nghiêm túc yêu đương chưa tới một năm, nhưng lại đi quyết định đi đăng kết hôn trong vòng chưa đầy một phút.
Nhưng dù sao, Tưởng Thậm cũng biết, hai bọn họ xa cách nhau mười một năm, cho tới bây giờ chưa từng có ai buông đoạn tình cảm này xuống, kiểu tích tụ nỗi nhớ nhung lâu dài mà thành, không thể so sánh với chuyện sớm chiều ở bên nhau được.
Sau khi Tưởng Thậm quay phim trở về, đạo diễn Trương cũng vừa hoàn thành xong một bộ phim điện ảnh, thầy trò ba người có dịp hiếm hoi tụ tập ăn uống.
Đạo diễn Trương là trưởng bối, đến muộn nhất, sau khi đi vào phòng, ông nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, vui vẻ hỏi Tưởng Thậm: “Tiêu Viễn cầm gì trên tay đấy?”
“Ừm.” Tưởng Thậm ậm ừ cười nói, “Là chuyện khiến người ta vui vẻ ấy ạ.”
Đạo diễn Trương khó hiểu.
Tưởng Thậm nói: “Thầy cứ đợi em ấy nói với thầy là được.”
Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc trao đổi tin nhắn cuối cùng, tắt điện thoại di động, tuyên bố chuyện mình kết hôn. Hắn đứng ra tổ bữa cơm này, chỉ để chính thức nói với người thầy đáng kính của mình rằng, hắn đã tìm được bạn đời của mình.
Nghe nói học trò tâm đắc nhất của mình đã kết hôn, đạo diễn Trương cười đến bộ râu hoa râm run rẩy, không thèm nghe hai học sinh khuyên can, vui mừng uống một ly.
“Em kết hôn quá đột ngột, thầy là trưởng bối thế mà cũng không nghe thấy tiếng gió nào cả.” Đạo diễn Trương suy nghĩ nói, “Nếu không thì thế này đi, thầy đang có một bộ phim điện ảnh thiếu vai nam chính, nếu trên các phương diện đều thích hợp, thì có thể coi đó là lễ gặp mặt nhé.”
Nói “lễ gặp mặt”, chẳng qua là nói một cách đơn giản thôi.
Có thể đóng vai chính trong điện ảnh của đạo diễn Trương, vậy chẳng khác nào một bước lên trời trong giới điện ảnh.
Nhưng Lục Tiêu Viễn lại nói: “Nếu như em ấy có cơ hội tiếp xúc với kịch bản của thầy, nhất định sẽ cố gắng hết sức, tự mình đi thử vai, về phần có đủ năng lực để gánh vác hay không, em ấy cũng tự biết mình biết ta.”
Đối với một diễn viên xuất sắc, cái thiếu không bao giờ là nguồn tài nguyên được gửi tới tay, thiếu chính là cơ hội thử sức.
Có thể không phải tất cả các diễn viên đều tin vào quan điểm này, nhưng Dung Hạc thì phải.
“Thật là ích kỉ nếu khi em ấy chưa được biết đến có có danh hiệu liên quan đến em.”
Đạo diễn Trương nghe xong, cười gật đầu, liên tục nói ba chữ “được.”.
Ông hiểu nỗi băn khoăn của Lục Tiêu Viễn.
Dù sao Lục Tiêu Viễn đã từng diễn vai phụ trong điện ảnh của ông, lại có tình thầy trò nhiều năm, nếu Dung Hạc dễ dàng có thể diễn vai chính, vậy thì về sau không biết sẽ mang tới bao nhiêu nghi vấn, đến lúc đó, bốn phương tám hướng đều chỉ trích, lần át ánh hào quang của cậu.
Đạo diễn Trương thay đổi đề nghị: “Lần trước trong tiệc sinh nhật, thầy chưa kịp nhìn rõ, rảnh rỗi thì mang đứa nhỏ kia đến nhà để gặp mặt cô của mấy đứa, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Lục Tiêu Viễn nói, “Nghe theo thầy.”
*
Vào đầu mùa xuân, “Côn Sơn Tuyết” đã phát sóng trên đài truyền hình và trang web video Tân Diệp được gần ba tháng, trong sự mong đợi của hàng ngàn người bước vào đại kết cục.
Bộ phim tiên hiệp này do Đường Y Na, nam nghệ sĩ nổi tiếng Tưởng Thậm, cùng với sự tham gia của ngôi sao đang lên năm nay Dung Hạc, đã trở thành bộ phim truyền hình ăn khách, đốt cháy toàn bộ mùa đông trên thảo nguyên bát ngát.
Trong khi thưởng thức tình yêu đẹp giữa nam nữ chính, không biết bao nhiêu khán giả cũng rơi nước mắt vì cuộc đời bi thương của Dụ Không Tỳ.
Ba chủ đề #Diễn xuất của Dung Hạc #, #Dung Hạc khóc # và #Dụ Không Tỳ hắc hóa# không chỉ một lần lên hot search.
Dung Hạc hoàn toàn bạo hồng(2).
(2): Bạo hồng: Trở nên cực kỳ nổi tiếng
Mấy người bạn tốt do Tần Dật Phong cầm đầu đều ở trong nhóm ồn ào gào thét “ôm đùi”.
Phó Miêu vừa thấy Dung Hạc, trong miệng luôn lẩm bẩm: “Sắp đỏ rồi, sẽ đỏ thôi, lần này thật sự là đỏ(3) rồi!”
(3): đỏ = nổi tiếng
Ngược lại bản thân Dung Hạc, trở thành người thờ ơ nhất, bởi vì cậu biết rõ bất kỳ sức nóng nào cũng chỉ là tạm thời, chỉ khi liên tục cung cấp nhiên liệu chất lượng cao thì cậu mới có thể tiếp tục tỏa sáng.
Ở phương diện này, Lục Tiêu Viễn là ví dụ và mục tiêu tốt nhất.
Nhưng ngay khi mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng hoa xuân ấm áp nở rộ, có một tài khoản tin tức chạy tới giữa màn bình luận về “Côn Sơn Tuyết” phát ra một đoạn ghi âm không đầu không đuôi.
Trong đoạn ghi âm, một giọng nói nghi ngờ là của Tưởng Thậm hỏi một câu: “Sao cậu lại chạy đến đây, không đi thăm vợ giả của cậu à? Không phải là cậu nhớ tôi thật chứ!” Một giọng nói khác nghi ngờ là của Lục Tiêu Viễn trả lời: “Khoảng cách sinh ra cái đẹp”. Rõ ràng, đoạn thoại này đã diễn ra trên phim trường “Côn Sơn Tuyết”.
Mặc dù đoạn ghi âm này có thể giả mạo, cũng không thể làm bằng chứng pháp lý, nhưng cũng đủ cho cư dân mạng ăn dưa, hơn nữa còn nhảy lên được cả hot search.
Hoàn toàn không chịu thừa nhận đó là hạ sách, Tưởng Thậm lập tức lên tiếng bác bỏ tin đồn, nói cái má anh gọi là “vợ giả” có ý là chưa kết hôn, đây chỉ là trò đùa thôi.
Cũng có rất nhiều bạn bè trong giới của hai người ra làm chứng.
Nhưng trên mạng vẫn có không ít người nói Lục Tiêu Viễn lừa gạt người khác, là vì muốn tẩy trắng(4) chính mình, còn khẳng định bọn họ rất nhanh sẽ tuyên bố chia tay, cảm thấy đau lòng thay cho Tiểu Hạc.
(4): Tẩy trắng/洗白: Một người có nhiều scandal xấu, nhân cách hoặc bất kỳ cái gì xấu bắt đầu làm việc tốt, từ thiện các kiểu thì gọi là tẩy trắng.
Sau một năm nghỉ ngơi, đội của Lục Tiêu Viễn lại lần nữa bận rộn, trong lúc phát đi thông cáo, nhanh chóng điều tra nguồn tin, rất nhanh đã mò được đến đầu kia là Mã Thanh Vũ.
Từ lần gặp mặt lần thứ hai trong “Tiến về phía trước”, Dung Hạc đã không còn nghe thấy tin tức gì về Mã Thanh Vũ nữa, cũng sắp quên mất người này.
E là Mã Thanh Vũ vì thất bại trong lần nhảy dù đó không đoạt được vai nam chính, cho nên mới ôm hận trong lòng với cậu, bị các loại thù mới hận cũ cộng lại với nhau thúc đẩy, chờ thời cơ hắt nước bẩn cho cậu, ngay cả Lục Tiêu Viễn cũng bị liên lụy theo.
Thật ra, cậu và Lục Tiêu Viễn còn có vũ khí mạnh nhất chống lại mọi lời chỉ trích, nhưng bọn họ vẫn đang trong một cuộc hôn nhân bí mật.
Cậu biết, Lục Tiêu Viễn quyết định tạm hoãn công khai là vì suy nghĩ cho sự nghiệp của cậu, hai danh hiệu “Bạn trai của ảnh đế” và “Đôi chồng chồng ảnh đề” có trọng lượng hoàn toàn khác nhau.
Sau khi cân nhắc ưu nhược điểm, Dung Hạc trong lòng đã có quyết định.
Cậu đi vào phòng sách, mở ra một cánh cửa bí mật, bên trong có một cái kết sát có hệ số an toàn siêu cao.
Mà giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ, hiện đang đặt ở bên trong, được khóa lại cẩn thận, còn có quyển quyển “Lịch ghi ngày kết hôn” mua với giá 19,9 tệ.
Dung Hạc mãi sau này mới biết, hóa ra trong quyền lịch đó đều ghi “Hôm nay đại cát, nên lĩnh chứng”, Lục Tiêu Viễn đại khái đã làm tốt công tác “lần đầu không thành thì làm lần hai, làm đến khi thành công thì thôi.”
Trong phòng khách, Lục Tiêu Viễn vừa mới đọc xong kịch bản, tựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng dép lê vội vã, lập tức dang hai tay ra, nhưng nửa ngày trời vẫn không thấy con chim nào đó lao vào.
Hắn vừa mở mắt ra đã thấy Dung Hạc đứng ở trước mặt, trong tay cầm hai quyển sổ màu đỏ.
“Anh Tiêu Viễn, chúng ta công khai nhé!”
*
Ba ngày sau, vào một buổi sáng đầy nắng, Dung Hạc và Lục Tiêu thức dậy sớm, cùng nhau cầm bình nước, tưới nước xong cho chậu hoa nhài, sau đó mở weibo của riêng mình lên.
Vài phút sau, toàn bộ nền tảng bị tê liệt một lúc.
Sau khi sửa chữa khẩn cấp xong, mọi người lại vội vã vào Weibo để xác nhận thông tin vừa xem có phải là sự thật hay không.
Tuy nhiên, dù xem bao nhiêu lần thì nội dung trên Weibo mà Lục Tiêu Viễn đăng tải vẫn là: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, “vợ giả” đã trở thành vợ thật rồi. @Diễn viên Dung Hạc]
Trên ảnh có hai bàn tay đeo nhẫn cưới, tay Dung Hạc cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn mở ra, mà tay Lục Tiêu Viễn nắm lấy tay Dung Hạc, bối cảnh đằng sau là một chậu hoa nhài màu xanh lá cây, ánh nắng mặt trời rực rỡ chạm lên đầu cành, lấp lánh.
Dung Hạc đã tweet lại nó ngay sau khi Lục Tiêu Viễn đăng tải.
Khi máy chủ trở lại bình thường, Tưởng Thậm cũng kịp chuyển tiếp, kèm theo dòng chữ: [Đã nói với mọi người rồi, chưa kết hôn nên mới gọi là “vợ giả” mà? Xin chúc mừng người anh em, sau này tôi cuối cùng cũng có thể sửa miệng / ngón tay cái / ngón tay cái]
Siêu thoại của “Chồng chồng Lộc Nhung” từ lâu đã thành một bức tranh cồng chiêng huyên náo ——
[Rõ ràng là chuyện vui, sao tôi lại thấy cay cay mắt nhỉ?]
[Dù cưới nhau sớm nhưng họ rất xứng đôi vừa lứa, đều là những anh chàng đẹp trai đỉnh cao, cho dù không ôm ấp, không hôn môi, chỉ cần nhìn mặt nhau thôi là đã thấy hạnh phúc rồi.]
[Weibo của thông báo chính thức về chuyện tình cảm được là Hạc Hạc đăng, thầy Lục chuyển tiếp; Weibo về thông báo kết hôn chính thức được thầy Lục đăng, Hạc Hạc chuyển tiếp. Anh đến em lui, nói hộ lòng nhau, chồng chồng Lộc Nhung rất có cảm giác nghi thức!]
[Chờ đã, vợ sao?? Ý của anh Lục có phải là đã phân công thụ rồi không??]
[Haha, người chị em này đã tìm được trọng điểm rồi đấy! Thầy Lục đúng là không coi chúng ta là người ngoài mà!]
[Tôi còn nhớ có người đu Dung Lục mà, ngay cả siêu thoại cũng có mấy vạn fan đấy.]
[Dung Lục thì hơi ba chấm đó, Tiểu Điểu tuy rằng sự nghiệp rất vững vàng, nhưng diện mạo và tính cách vừa nhìn đã biết là vợ xinh đẹp đó nha.]
[Huhu, đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, cảm thấy tội nghiệp cho những người chống lại CP như chúng ta.]
……
Hôn lễ đã kết thúc, giấy chứng nhận cũng đã phơi nắng, dù có bao nhiêu nghi vấn trước đây, hiện tại cũng không nói ra được.
Ngoại trừ một số người không quen nhìn người đẹp hạnh phúc mỹ mãn phun ra một câu “tám phần mười sẽ ly hôn”.
Nhưng thật đáng tiếc.
Điều này còn thấp hơn xác suất mặt trời mọc từ phía tây.
Hôm nay, Lục Tiêu Viễn nhận được một cuộc điện thoại xin lỗi từ nhà sản xuất Trần, đối phương ở trong điện thoại quở trách Mã Thanh Vũ một trận, nói cậu ta tuổi trẻ không biết trời cao đất dày, hy vọng Lục Tiêu Viễn coi cậu ta như một nhân vật nhỏ nhoi không đáng để ý, không cần quá so đo với cậu ta.
Có thể thấy, vị này họ Trần này đax bị Mã Thanh Vũ mê hoặc, vừa không nỡ vứt bỏ củ khoai lang nóng bỏng này, vừa không muốn đắc tội với đại phật Lục Tiêu Viễn.
Trước những lời chân thành của đối phương, Lục Tiêu Viễn lộ ra vẻ thờ ơ thường ngày, không tỏ rõ ý kiến.
Điện thoại cúp máy, Dung Hạc ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Hóa ra Mã Thanh Vũ và Trần tổng chưa chia tay?”
Đuôi lông mày Lục Tiêu Viễn khẽ nhíu, có hứng thú: “Em tính sao?”
Dung Hạc kể cho Lục Tiêu Viễn nghe chuyện Mã Thanh Vũ và bạn gái trò chuyện trên phim trường “Côn Sơn Tuyết”. Sau đó đăm chiêu nói: “Lúc đó em còn tưởng cậu ta với Trần tổng chia tay rồi, ai ngờ lại một chân đạp hai chiếc thuyền, nam nữ ăn hết.”
Nói xong, cậu dừng lại vài giây, nháy mắt với Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn cũng nháy mắt với cậu.
——————–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT