"Được rồi được rồi, đừng ngồi đây đoán mò nữa." Kiều Linh Quân cười hì hì ngăn mấy cô gái kia lại: "Chị Hoè Hạ vẫn còn ở đây mà, nói chuyện này không vui đâu."

"Có vấn đề gì sao?" Một cô gái trong nhóm đó không vui nói: "Có một số người nên tự mình biết mình chứ? Chẳng lẽ cô ta ngồi đây với chúng ta, chúng ta lại không thể nói đến việc đó sao?"

Lâm Hoè Hạ nghĩ "một số người" hẳn là đang muốn nói cô.

"Tư Đồng, cậu đang nói cái gì đó." Kiều Linh Quân ngoài miệng thì giả vờ oán trách, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui vẻ về sự ngay thẳng của Tuyên Tư Đồng: "Chị Hoè Hạ à, chị đừng để ý nhé. Tính Tư Đồng hay nói thẳng, cậu ấy không có ý gì khác đâu."

"Không đâu, mọi người cứ nói chuyện đi." Lâm Hoè Hạ nhẹ giọng nói.

Thật sự là cô không buồn quan tâm đến mấy người này đang nói chuyện gì. Điều duy nhất cô đang quan tâm là, nếu muốn chuyển ra khỏi biệt thự của Trình Tê Trạch thì nên chọn một chỗ ở gần công ty là tốt nhất.

Tất nhiên Kiều Linh Quân không tin rằng Lâm Hoè Hạ sẽ không để ý.

Lúc trước nhanh chóng ở bên cạnh Trình Tê Trạch, còn không phải là vì Trình Tê Trạch vừa có tiền vừa đẹp trai nên mới nguyện ý trở thành thế thân ở bên anh ấy sao?

Bây giờ chính chủ đã trở về rồi, cô ta không nóng nảy mới là lạ đó.

Nghĩ đến đó, Kiều Linh Quân hận không thể nhếch khóe miệng lên đến tận trời.

Sắp có kịch vui để xem rồi.

"Cô đúng là rất rộng lượng đó." Tuyên Tư Động ngả người về phía sau, khinh thường nhìn Lâm Hoè Hạ: "Cô cho rằng kết hôn với anh Trình liền cảm thấy bản thân rất tự hào phải không? Cô thử xem ở đây có ai coi trọng cô không? Nếu không phải dựa vào đàn ông, chỗ này cả đời cô cũng không bước chân vào được."

Cô ta duỗi tay chỉ xuống phía dưới, cười mỉa mai.

"Tư Đồng—" Cô gái ngồi cạnh Tuyên Tư Đồng nhỏ giọng gọi.

Tuyên Tư Đồng hờ hững nhún vai, hai tay để trước ngực, khẽ nói: "Nếu biết cô đến, tôi chắc chắn sẽ không tới."

Lâm Hoè Hạ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

Cô thích thú nhìn Tuyên Tư Đồng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tuyên Tư Đồng bị cô nhìn đến sắp nổ tung, bĩu môi quay đầu sang chỗ khác.

"Cô Tuyên nói rất có lý." Lâm Hoè Hạ thu hồi ánh mắt, bình tĩnh ung dung nhấp một ngụm trà: "Nếu không phải Kiều Linh Quân hẹn đến đây, đúng là cả đời này tôi sẽ không bao giờ tới."

"Nhưng mà cô cũng đừng hiểu lầm tôi, không phải là do tôi không đủ tiền đến chỗ này, mà đơn giản chỉ là tôi không thích kiến trúc ở đây thôi." Vẻ mặt cô nhàn nhạt nhìn quanh bốn phía: "Đại sứ quán này được xây dựng vào thế kỷ 19, khi đó phổ biến nhất là kết hợp phong cách phương Tây và phong cách trong nước. Tuy nhiên do các kiến trúc sư thời đó học hành không quá giỏi, nên không học được tinh hoa của kiến trúc Trung Quốc, cho nên tự đại mà đi sao chép các hình thức phương Tây, dẫn đến việc trông phong cách của nơi này chẳng ra làm sao cả, thật sự rất đáng tiếc."

"Nhưng..... Cô Tuyên hẳn là không hiểu những chuyện này, với cái nhìn của cô, chắc hẳn sẽ thấy nơi đây rất tuyệt đẹp. Khó có thể định nghĩa về "Vẻ đẹp", chỉ cần nhìn vào là cảm thấy thoải mái.

Tuyên Tư Đồng: "Cô—"

Những lời Lâm Hoè Hạ nói không có gì sai, nhưng trong tai Tuyên Tư Đồng lại giống như cố ý chế nhạo.

Tuyên Tư Đồng bất giác nâng cao giọng, sắc bén nói: "Cô Lâm cũng thật ghê gớm nhỉ. Cô cho rằng cô học được một chút lông lá liền cảm thấy mình đã giỏi hơn người hay sao?"

Lâm Hoè Hạ cười cười: "Cũng không đến mức như vậy. Nhưng cô Tuyên còn chưa học qua chút lông lá nào, đã thấy mình hơn người rồi không phải sao?"

"Lâm, Hoè, Hạ!" Tuyên Tư Đồng nghiến răng nghiến lợi: "Cô đúng là quá ghê gớm, tại sao phải bám lấy nhà họ Trình ư? Ồ — Tôi hiểu rồi. Công việc của cô không kiếm được tiền, không thể nuôi được bản thân, nhưng cũng không thể dựa vào đàn ông được!"

"Cô Tuyên!" Lâm Hoè Hạ nghiêm mặt lại: "Xin hãy chú ý đến lời nói của cô!"

Tuyên Tư Đồng thấy cô tức giận, liền kiêu ngạo như một con khổng tước: "Làm sao vậy? Tôi có câu nào nói không đúng ư?"

"........" Lâm Hoè Hạ trầm mặc, vô cảm thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.

Trước khi đi, cô còn dửng dưng nói một câu: "Xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi."



"Nghe nói hôm qua em cãi nhau với nhóm của Kiều Linh Quân?"

Không biết ai đã nói sự việc phát sinh vào cuối tuần cho Trình Tê Trạch.

Lâm Hoè Hạ không mặn không nhạt mà "Ừm" một tiếng.

Trình Tê Trạch đặt ly cà phê trong tay xuống, không vui nhíu mày lại.

Trong giọng nói của anh ta mang theo chút trách móc: "Hạ Hạ, không phải anh đã nói rằng nên giữ mối quan hệ tốt với các cô ấy rồi hay sao? Cho dù em không thích các cô ấy, nhưng về sau ở bên ngoài em sẽ đại diện cho Trình gia đó, em có hiểu không?"

"........" Trong lòng Lâm Hoè Hạ chùng xuống, nhưng cô không nói cái gì nữa.

Cô ăn xong một nửa bát cháo, duỗi tay lấy tờ giấy lau miệng.

Lâm Hoè Hạ đứng dậy, chuẩn bị về phòng: "Ăn xong rồi. Hôm nay em tăng ca, tối không cần phải chờ em đâu."

Lúc đi ngang qua Trình Tê Trạch, Trình Tê Trạch liền vươn tay nắm lấy cổ tay cô: "Hạ Hạ, em có nghe anh nói không?"

Xương cổ tay người con gái trắng nõn mảnh mai, lúc nắm lấy cảm giác như không tồn tại.

Nhưng cô không biết một lực từ đâu đến, hung hăng hất tay anh ta ra.

Lâm Hoè Hạ mặc kệ anh ta, đi thẳng lên trên phòng.

Trình Tê Trạch mày cau chặt lại.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hoè Hạ nổi giận với anh ta.

Bình thường bất kể là chuyện gì, Lâm Hoè Hạ đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chưa một lần nào tỏ thái độ với anh ta.

Anh ta không biết rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Hoè Hạ, dường như thật sự rất tức giận.

Trình Tê Trạch không có kinh nghiệm an ủi phụ nữ, cũng không có ý định dỗ dành Lâm Hoè Hạ.

Cô ấy ngoan ngoãn như vậy, hai ngày nữa sẽ bình thường lại thôi.

Đến lúc đó nói với cô ấy việc này sau vậy.

...........

Nhưng mà hai ngày sau, hai người vẫn không có nói lời nào cả.

Thường ngày Lâm Hoè Hạ ít nói, nhưng sẽ không vô duyên vô cơ không để ý đến anh ta.

Trình Tê Trạch bắt đầu đứng ngồi không yên.

Anh ta vô thức nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Hoè Hạ, mặc dù cô có nhìn thấy, nhưng Lâm Hoè Hạ vẫn không có ý định để ý đến anh ta, anh ta cố ý đi uống rượu đến khuya, Lâm Hoè Hạ cũng không giống thường ngày gửi tin nhắn cho anh ta, rồi ở phòng khách chờ anh ta quay về.

Tề Gia Khôn nói với anh ta không cần để tâm đến, nói với anh ta rằng phụ nữ đều sẽ lạt mềm buộc chặt.

Nhưng Trình Tê Trạch không cho rằng là như vậy.

Lâm Hoè Hạ không phải loại người sẽ giở mấy trò con gái ra với anh ta, không để ý đến anh ta, là cô đang thật sự tức giận.

Anh ta ép hỏi Kiều Linh Quân rồi mới biết được vì sao mà Lâm Hoè Hạ xảy ra mâu thuẫn với Tuyên Tử Đồng.

Mặc dù anh ta không thích công việc của Lâm Hoè Hạ, nhưng anh ta tôn trọng lựa chọn của Lâm Hoè Hạ, cũng biết rõ cô rất yêu thích sự nghiệp của mình.

Lần đầu tiên Trình Tê Trạch muốn dỗ dành cô.

Lúc anh anh ta chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Lâm Hoè Hạ, mà Lâm Hoè Hạ cũng hiếm khi bộc lộ cảm xúc trước mặt anh ta, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng gần đây, anh ta phát hiện ra mình càng ngày càng để ý đến cô, sợ cô làm việc mệt mỏi, sợ cô tức giận không vui.....

Bắt đầu từ khi nào?

Trình Tê Trạch không rõ mình vì sao bỗng nhiên để ý đến nhất cử nhất động của Lâm Hoè Hạ.

Có lẽ, là từ khi anh ta muốn kết hôn chăng? Hoặc là bởi vì câu nói kia của cô "Về sau chúng ta chỉ có nhau"?

Trình Tê Trạch không thể hiểu được.

Anh ta ghét cảm giác bị tình cảm làm cho rối ren, cho nên dứt khoát không nghĩ về nó nữa.

Trên đường đi làm về, Trình Tê Trạch cố ý mua một bó hoa cát cánh mà Lâm Hoè Hạ thích mang về nhà.

Anh ta rất ít khi mua hoa cho cô, nhưng mỗi lần anh ta mua, cô đều vô cùng vui vẻ.

Mấy ngày hôm nay Lâm Hoè Hạ tan làm trễ.

Sau khi cô về đến nhà, đã nhìn thấy Trình Tê Trạch đang chờ ở phòng khách, trên bàn còn có một bó hoa.

Lâm Hoè Hạ khẽ nhướng mày rồi dừng lại một chút, nhưng cô vẫn giả vờ như không nhìn thấy, xoay người chuẩn bị đi lên tầng.

Trình Tê Trạch thấy cô trở về thì ngắt cuộc hội nghị trực tuyến giữa chừng, đứng dậy nói: "Anh đã đặt nhà hàng rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn tối nhé."

Lâm Hoè Hạ: "Ăn rồi."

Rõ ràng là đã gọi cho dì Trần kêu bà chuẩn bị cơm chiều rồi.

Trình Tê Trạch khẽ cười, ôm lấy cô từ phía sau, giọng điệu lãnh đạm thường ngày lại mang theo một chút dịu dàng: "Vẫn còn tức giận sao?"

"Không có." Lâm Hoè Hạ trả lời.

Cô đẩy cánh tay Trình Tê Trạch ra, muốn rời khỏi vòng tay của anh ta. Nhưng sức lực của cô không bằng người đàn ông này, nên đẩy không ra.

Trình Tê Trạch cúi xuống, môi mỏng xoẹt qua tai cô, hơi thở nóng bỏng: "Đừng giận nữa, được không?"

Đây là lần đầu tiên, anh ta dỡ xuống dáng vẻ lạnh lùng, mà kiên nhẫn dỗ dành cô.

"...... Đó là cái gì?" Cô đột nhiên hỏi.

Trình Tê Trạch nhìn theo ánh mắt cô, dừng lại trên một mô hình thủ công ở hàng đầu tiên trên quầy trưng bày.

Trình Tê Trạch buông cô ra, hờ hững đáp: "À, anh họ anh đưa quà đính hôn."

Đó là quà đính hôn mà anh họ gửi tới, buổi tối vừa mới nhận được. Trình Tê Trạch chỉ nhìn thoáng qua, rồi bảo dì Trần tuỳ ý xử lý.

Có vẻ như cách hiểu "Tuỳ ý xử lý" của dì Trần khác với anh ta, bà dọn dẹp sạch sẽ rồi để mô hình cẩn thận ở giữa hàng đầu tiên trên quầy trưng bày.

Lâm Hoè Hạ kinh ngạc đi qua nhìn, cách một tấm kính pha lê mà chăm chú đánh giá.

Đây là mô hình một chùa Phật giáo bằng gỗ thu nhỏ, được phục chế hoàn toàn bằng gỗ còn sót lại ở Trung Quốc. Toà nhà này có ý nghĩa rất lớn với những người nghiên cứu về kiến trúc cổ.

Cô quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết, còn có thể nhìn ra được những dấu vết mài giũa cẩn thận của người chế tác.

Chắc hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức.

Lâm Hoè Hạ chợt nghĩ đến cái mô hình vọng lâu có vấn đề nghiêm trọng kia ở Trình gia, liền không khỏi cong đuôi mắt lên.

Xem ra người chế tác đã tiến bộ hơn rất nhiều.

"Tại sao lại có người tặng loại quà này." Lâm Hoè Hạ khẽ cười một tiền, ngước mắt hỏi: "Anh ấy làm trong ngành xây dựng sao?"

"Không rõ lắm." Trình Tê Trạch cong môi dưới, hờ hững nói: "Đi dạy ở nước ngoài."

"À...." Lâm Hoè Hạ cũng không tiếp tục hỏi nữa.

"Không thích thì để anh bảo người mang đi."

Lâm Hoè Hạ lắc đầu: "Không có đâu, em rất thích."

Cô cúi người xuống, tiếp tục nghiên cứu nó.

Trình Tê Trạch giãn lông mày ra.

Mặc dù anh ta không thích món quà này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Lâm Hoè Hạ, tâm tình anh ta cũng dịu đi rất nhiều.

"Thích sao, anh bảo người làm để trong phòng ngủ của em nhé?"

Lâm Hoè Hạ thận trọng hỏi: "Được sao?"

"Tất nhiên." Trình Tê Trạch tiến lên ôm lấy cô: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?"

Đôi mắt Lâm Hoè Hạ nhiễm ý cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."



New York.

Lúc Phương Độ trở lại văn phòng, đã thấy Lý Duệ Thần đang ngồi trên ghế của mình, nghịch mô hình 3D mà anh sử dụng trong lớp.

"Tôi thấy cửa phòng không khoá nên mới vào được." Lý Duệ Thần thả mô hình trong tay xuống, nhàn nhã đi đến giữa văn phòng: "Về sau nhớ khoá cửa phòng lại, nếu không mấy đồ vật quý hiếm trong phòng cậu sẽ mất đấy."

Phương Độ nhìn theo tầm mắt anh ta đến chiếc kệ trưng bày trống không ở giữa phòng, anh trầm mặc, để giáo án trong tay lên kệ sách, rồi thu dọn mặt bàn mà Lý Duệ Thần đã làm bừa bộn.

Lý Duệ Thần chắp tay ra sau lưng đi vòng quanh kệ trưng bày, tấm tắc nói: "Tên trộm này khá có nghệ thuật, biết thứ này rất có giá trị."

"Không phải mất, tôi làm quà tặng cho em trai tôi." Phương Độ nhẹ giọng nói.

"Em trai cậu?" Lý Duệ Thần giật mình: "Em họ ở Trung Quốc sao?"

Phương Độ: "Ừm."

"Không phải là quan hệ hai người không tốt sao? Tuỳ tiện gửi một món đồ đắt tiền không phải là được rồi sao? Tại sao phải tặng thứ cậu xem như bảo bối này vậy?" Lý Duệ Thần thở dài một tiếng: "Tôi chạm vào còn không được chạm, vậy mà cậu có thể thản nhiên tặng cho người em trai hai mươi mấy năm không gặp mặt."

"Gavin." Phương Độ dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

"Làm sao vậy?"

Phương Độ: "Tôi thật sự già rồi sao?"

Lý Duệ Thần nghi hoặc: "?"

"Mới có mười lăm năm thôi." Phương Độ thản nhiên giải thích: "Cậu ta đột nhiên vội vàng kết hôn, tất nhiên phải tặng một món quà chân thành rồi."

Mười lăm hay hai mấy năm cũng cách nhau có vài năm thôi mà.

Lý Duệ Thần chửi thầm trong lòng.

Đột nhiên anh ta nghĩ tới cái gì đó, dùng khuỷu tay huých Phương Độ, nháy mắt với anh nói: "Vậy có phải cậu sẽ về nước để tham dự hôn lễ không? Gần đây cậu cũng đang có ý định về Trung Quốc để tìm kiếm chủ đề sao? Vừa lúc tìm "cô vợ nhỏ" luôn."

"........." Phương Độ lười sửa xưng hô cho anh ta: "Tôi không có ý định trở về."

"Ôi chúa ơi! Cậu tặng một món quà lớn như vậy —" Lý Duệ Thần khoa chân múa tay ra hiệu một chữ "To": "Vậy mà lại không có ý định trở về tham dự hôn lễ sao?"

Phương Độ khẽ nhíu mày: "Như cậu đã biết, hai chúng tôi từ nhỏ đã không hợp nhau rồi."

"Nhưng mà—"

"Không tính đi ăn trưa sao?" Phương Độ ngắt lời anh ta.

Lý Duệ Thần nhất thời không hiểu nổi.

Rõ ràng quan hệ không tốt như vậy, tại sao lại đem bảo bối của mình ra tặng làm quà? Nếu đã tặng một món quà quý giá như vậy, theo lý mà nói Phương Độ rất coi trọng chuyện này, vậy tại sao lại không muốn về nước để tham dự hôn lễ?

Phương Độ không có ý định giải thích với Lý Duệ Thần.

Không phải là tặng quà đính hôn cho Trình Tê Trạch, mà là tặng cho Lâm Hoè Hạ.

Cô nhất định sẽ thích món quà đó.

Phương Độ có hơi ích kỷ, không muốn lấy thân phận anh cả để trở về tham dự hôn lễ của hai người.

Anh biết Lâm Hoè Hạ sẽ không nhận ra mình, nếu không cô sẽ không trả lời email bằng giọng điệu công việc như vậy.

Lui lại một vạn bước, cho dù.... Cô ấy nhận ra mình thì sao chứ?

Thái độ của cô đã nói lên tất cả rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play