Sự thật cho thấy Mạc Tiêu Tiêu vẫn coi như là khá hiểu ba ba của mình, qua ngày kế tiếp khi đã gặp Mạc phụ xong, Liễu Khinh Huyền đã có được bài thử thách dành cho nàng, đề bài không khác gì so với dự đoán của Mạc Tiêu Tiêu.
Liễu Khinh Huyền ôm máy tính thấp giọng than ngắn thở dài một hồi lâu, chợt nhiên nhoẻn miệng cười.
Tuy rằng thử thách có chút khó khăn, nhưng so với những trở ngại không cách nào hóa giải của kiếp trước thì bây giờ đã là tốt hơn rất nhiều rồi, bản thân nàng cũng nên biết thế nào là đủ.
"Giải được rồi?" Mạc Tiêu Tiêu đang nghiên cứu đề án, bỗng nghe Liễu Khinh Huyền khẽ cười mà ngẩng đầu lên xem.
"Chưa đâu. người khác ôm máy chơi mấy tháng trời còn chưa khám phá được một phần ba bản đồ, ta chỉ mới biết nó có mấy ngày làm gì có thể tháo mở được bí mật ẩn nấp trong cả đại lục này đây?"
"Vậy nãy ngươi cười là cười cái gì?"
"Chắc là tại thấy hạnh phúc tới quá bất ngờ" Liễu Khinh Huyền nhẹ nhàng trả lời, mi mục cong cong, ánh sáng trong mắt càng tỏa ra nhu hòa.
"Chính xác" Mạc Tiêu Tiêu bỏ bút xuống, vẻ mặt hơi mông lung mơ màng, "Đến bây giờ ta còn có cảm giác như đang mơ. Từ sau khi ta trọng sinh trở lại đã từng nghĩ đến nhiều cách để làm bá mẫu chấp nhận, không tưởng được rằng một phương án còn chưa thực thi thì sự tình đã ào tới rồi"
"Haiz, Khinh Huyền ngươi nói xem, có phải kiếp trước bá mẫu cũng cố ý khảo nghiệm chúng ta không?"
"Lúc đầu người có ý khảo nghiệm, nhưng trận hỏa hoạn về sau thì không phải vậy đi" thần sắc Liễu Khinh Huyền lạnh lùng, "Bọn cặn bã lăm le nhai nuốt Liễu thị đã gấp đến mức không chờ được nữa, muốn đẩy ta vào chỗ chết nhằm mưu đoạt Liễu gia, vừa lúc cơ hội có một không hai này xuất hiện thì làm sao bọn họ chịu bỏ qua được"
"Kiếp trước là có điều kiện để tai nạn đó xảy ra, kiếp này..." a, còn có thương thế sót lại trên người Mạc Tiêu Tiêu nữa, những gì bọn chúng đã thiếu của các nàng, đã nợ của các nàng, kiếp này cứ từng cái từng cái mà đòi lại sạch sẽ.
Mạc Tiêu Tiêu nghe vậy, ánh mắt lóe lên thần sắc lạnh lùng, trong lòng âm thầm lập kế hoạch.
Những ngày kế tiếp, Mạc Tiêu Tiêu cùng Liễu Khinh Huyền điên cuồng bận rộn, một người thì bù đầu bù cổ với đề án kinh doanh, một người thì bôn ba khắp nơi theo đoàn làm phim.
Lúc mới mở máy cảnh quay còn được chụp ở bản địa, hai người còn có buổi tối gặp mặt nhau ôn tồn quấn quit, nhưng càng về sau hậu kỳ càng có nhiều đoạn phải quay ngoại cảnh. Liễu Khinh Huyền không thể không theo đoàn bay đến chỗ này chỗ kia, cơ hồ không có cơ hội ở cạnh Mạc Tiêu Tiêu nữa. Đây coi như là lần đầu tiên sau trọng sinh, Mạc Tiêu Tiêu cùng Liễu Khinh Huyền tách ra lâu như vầy. Chưa tới một tuần cô đã chịu không nổi, thừa dịp đề án chạy xong một giai đoạn nhỏ, chừa ra mấy ngày rãnh rỗi liền hấp ta hấp tấp đặt vé bay đến chỗ nàng đang quay phim.
Tuy rằng bộ phim còn đang trong giai đoạn bấm máy, nhưng là ảnh trailer quảng cáo đã bắt đầu được truyền lưu trên internet. Liễu Khinh Huyền chỉ cần dựa vào giá trị nhan (vẻ đẹp) của mình là đã có thể hút vào một lượng fan ồ ạt. Hơn nữa, đa số những tấm ảnh của đoàn phim tung ra đều chú trọng lấy nàng làm điểm sáng, khi quay diễn thì nghiêm túc chuyên chú, đối nhân xử thế ôn hòa lễ độ...đủ loại tốt đẹp. Như thế lại càng điên cuồng hút fan.
Ngoại hình đẹp, khí chất ưu tú, giọng nói dễ nghe, tính tình tốt, kỹ thuật diễn có đẳng cấp, y như nữ thần đang thực sự tồn tại. một diễn viên như vậy làm sao không hút fan cho được.
Tóm lại hết các nguyên nhân, xem như phim còn chưa công chiếu thì Liễu Khinh Huyền đã trước một bước trở nên nổi tiếng vô cùng.
Mạc Tiêu Tiêu đang ngồi trên xe đậu trước phim trường ngoại cảnh, thuận tay ngồi quét quét weibo của Liễu Khinh Huyền thấy được hàng đống bình luận nháo nhào đòi cưới đòi gả cho nữ thần, khóe môi không khỏi nhếch lên mang theo vài phần đắc ý.
Nữ thần của các ngươi sớm đã là danh hoa có chủ, muốn cưới nàng ư? Chờ kiếp sau đi, à mà không đúng, kiếp sau cũng đừng hòng!
"Mạc tổng, tới rồi. có muốn ta báo cho bọn họ cử người ra đón ngài không?". Với tư cách là người đầu tư lớn nhất vào bộ phim, Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ sẽ có phần đặc quyền này.
"Không cần đâu, ta tự đi vào là được, ngươi đi lo công việc đi, chi nhánh công ty con lúc này chắc hẳn vô cùng bận rộn" nói xong, Mạc Tiêu Tiêu đẩy mở cửa xe bước xuống, "Có việc thì ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi"
Phó Trọng Cảnh là tổng đạo diễn của bộ điện ảnh này, ngoại trừ thân thế mới tinh chưa biết chút gì về ngành của Liễu Khinh Huyền thì còn lại những diễn viên khác nếu không phải là người có vị trí nhất định trong giới thì cũng là minh tinh đang nổi tiếng cùng tham gia đóng phim. Trường quay nội vi ba tầng ngoại vi ba tầng bảo vệ chặt chẽ, trần ai khoai củ lắm Mạc Tiêu Tiêu mới phá được vòng vây tiến vào bên trong.
"Hiện tại đoàn phim đang làm việc, người hâm mộ không được phép đi vào. Nếu như muốn xin chữ ký thì vui lòng đợi bên ngoài". Mạc Tiêu Tiêu mới vừa chân trước chân sau bước đến thì đã đụng phải một nhân viên công tác trong trường quay, tưởng nhầm cô là fan hâm mộ của minh tinh nào đó mà ngăn cản lại.
"Ngài hiểu lầm rồi, ta không phải là fan hâm mộ muốn đến xin chữ ký gì cả. Ta là bạn của Liễu Khinh Huyền, đến đây gặp nàng"
"Bạn của Liễu Khinh Huyền?" người nhân viên nọ nghiêng mắt đánh giá Mạc Tiêu Tiêu một phen, khinh thường mà nói "Tính tới cuối tuần này thì ngươi là người bạn thứ ba mươi sáu của Liễu Khinh Huyền nàng rồi. Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?"
"..." Mạc Tiêu Tiêu thật bất đắc dĩ, Liễu Khinh Huyền cư nhiên trở nên nổi tiếng đến vậy rồi ư? "Ta thật sự là bạn của Liễu Khinh Huyền, ngài chờ một chút, để ta gọi điện thoại cho nàng"
Thấy biểu tình của Mạc Tiêu Tiêu cũng không giống đang làm bộ làm tịch, nhân viên trường quay cũng không tiếp tục gây khó dễ mà bước sang một bên, chừa lại một không gian riêng cho Mạc Tiêu Tiêu tự xử.
Chuông điện thoại reo lên vài nốt nhạc liền truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Liễu Khinh Huyền:
"Xong việc rồi sao?"
"Ừ, xong việc rồi" nghe thanh âm quen thuộc truyền đến từ loa điện thoại, khóe môi Mạc Tiêu Tiêu không tự giác kéo lên một đường cong. Khi đã yêu đến tận xương tủy thì không cần phải thấy được người mới cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần nghe tiếng nói của nàng, mật ngọt cũng đủ thấm vào từng sợi gân.
"Ta chuẩn bị quà cho ngươi, lúc này cũng đã đưa đến cổng phim trường rồi, ngươi ra ký nhận một cái đi"
"Quà? Thứ nhất không phải là ngày lễ, thứ hai cũng không phải là sinh nhật. Làm sao tự nhiên muốn tặng quà cho ta?" Liễu Khinh Huyền nghi hoặc hỏi.
"Cần gì! Ta tặng quà cho ngươi cũng phải có lý do sao?" nửa câu đầu Mạc Tiêu Tiêu còn ra vẻ cứng rắn nóng nảy, nửa câu sau lại nhịn không được mà cười rộ lên. "Muốn tặng thì tặng thôi. Sao rồi? Không nhận hàng đúng không? Không nhận thì ta bảo người đi về à"
"Nhận, đương nhiên phải nhận chứ, Tiêu Tiêu tặng quà sao mà không nhận được!" Liễu Khinh Huyền khúc khích cười, phất tay ra hiệu không cần ly nước trợ lý đang đưa đến, cầm di động sải bước hướng về phía cổng vào của phim trường.
Từ xa thấy được thân ảnh của Liễu Khinh Huyền, ánh mắt Mạc Tiêu Tiêu hấp háy. Cô đứng cạnh nhân viên đoàn làm phim thuận tay lấy từ trong balo ra một cái nón lưỡi trai màu xanh dương đội lên đầu.
Nhân viên đoàn phim thấy Liễu Khinh Huyền bước tới, định quay lại nói xin lỗi thì không ngờ được Mạc Tiêu Tiêu lại đang thập thò nấp bên người mình liền vô cùng sửng sốt. Người này...chẳng lẽ nãy giờ đều đang nói xạo, cho nên thấy chính chủ tới mới đâm ra chột dạ?
Hắn vừa tính mở miệng chất vấn lại chợt thấy Mạc Tiêu Tiêu huơ tay ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, ngón tay trắng nõn như ngọc đặt trên cánh môi hồng nhuận lộ ra nét quyến rũ nói không nên lời. Nhân viên công tác nháy mắt ngây ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần thì Liễu Khinh Huyền đã đến trước mặt.
"Xin hỏi ta có hàng gửi chuyển phát nhanh sao?"
"???" chuyển phát nhanh?
"Có chứ" Mạc Tiêu Tiêu tháo mũ xuống, bật người mạnh mẽ nhào vào lòng Liễu Khinh Huyền, hơi ngửa đầu nhìn nàng, đắc ý cười lém lỉnh: "Quà của ngươi đây. Có muốn ký nhận hay không?"
Liễu Khinh Huyền đứng hình nửa giây, ôm chặt lấy Mạc Tiêu Tiêu trong ngực, nụ cười kéo tới tận mang tai: "Ký"
Hết một lúc sau, Liễu Khinh Huyền mới buông Mạc Tiêu Tiêu ra nắm lấy tay cô dắt vào phim trường, để lại sau lưng bơ vơ đứng một người mặt mày khờ dại.
Hình ành Liễu Khinh Huyền cầm tay Mạc Tiêu Tiêu đi vào hấp dẫn một lượng lớn ánh mắt khán giả. Ngoại trừ vài diễn viên đang hoàn thành cảnh quay của mình cùng những nhân viên kỹ thuật loay hoay với máy móc, những người khác đều hiếu kỳ soi xét Mạc Tiêu Tiêu, trong mắt đều là kinh ngạc.
Liễu Khinh Huyền cùng một nữ sinh khác thân mật? Bọn họ không nhìn lầm chứ hả?
Mắt thấy Liễu Khinh Huyền nhận ly nước mà Mạc Tiêu Tiêu vừa uống qua tỉnh bơ nhấp một ngụm, quần chúng rình xem xung quanh còn trợn tròn mắt kinh dị hơn nữa.
Thói quen ở sạch đâu rồi? Người này là Liễu Khinh Huyền sao?
Tuy rằng Liễu Khinh Huyền ở trong đoàn phim luôn có biểu hiện ôn hòa thân thiện, nhưng sự xa cách toát ra từ xương cốt là điều ai ai cũng có thể cảm nhận được. nàng giống như là có một sự cưỡng chế thói ở sạch vậy, ngoài những lúc quay phim, nàng hầu như không có để người khác dựa vào sát gần bao giờ, dù là trò chuyện riêng với nam hay nữ cũng luôn duy trì một khoảng cách an toàn.
Vậy mà bây giờ...
Liễu Khinh Huyền không chỉ cùng với một cô gái khác thường xuyên dựa dựa ôm ôm mà còn cùng uống chung một ly nước, ngồi chung một cái ghế...chờ đã, ngồi chung một cái ghế?
Phơi rõ mồn một dưới ánh sáng ban ngày, Liễu Khinh Huyền cư nhiên dám dùng tư thế ái muội như vậy mà ôm cô gái nọ cùng ngồi.
Nhìn cử chỉ của hai người nọ, quần chúng vây xem xung quanh mơ hồ có cảm giác bị ngộ độc đường thật quỉ dị. Liên tưởng đến chủ đề của bộ điện ảnh này, lại nhìn lại tư thế thân mật của Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu cùng với một bầu không khí phảng phất thế giới này của riêng hai người, ai cũng không thể dung nhập vào được này, các bạn khán giả liền nghĩ tới một loại khả năng.
Đừng nói người này là bạn gái của Liễu Khinh Huyền đi nha!
Mạc Tiêu Tiêu lượn lờ ở đoàn làm phim hết một ngày, hôm sau đã phải bay về tiếp tục làm việc. về sau đó, mọi người ở đoàn làm phim đều bắt đầu nhìn Liễu Khinh Huyền bằng một ánh mắt khá là quái dị.
Phó Trọng Cảnh là người có quan hệ tốt nhất với nàng, cũng bắt đầu sốt ruột. thừa dịp nghỉ giải lao giữa cảnh, hắn liền nhịn không được mà lê la mò đến trước mặt Liễu Khinh Huyền, miệng mở ra muốn hỏi nhưng chợt nhát gan mà ngậm lại.
Hắn là một trưởng bối lại bát quái (nhiều chuyện) tiểu bối, lỡ mà bị truyền ra thì gương mặt già nua này của hắn thực không biết phải làm sao.
Mặc kệ đi.
Phó Trọng Cảnh cố nhịn tò mò, xoay người muốn đi lại không nghĩ tới bị Liễu Khinh Huyền gọi giật ngược.
"Phó đạo có việc gì sao?"
"Không có việc gì, đi vòng vòng dạo tới đây thôi" Phó Trọng Cảnh thuận miệng tìm cớ.
"Òh" Liễu Khinh Huyền ứng thanh, hắn không phải tới tìm nàng nên cũng thu hồi lại lực chú ý vừa bị làm cho phân tán, cúi đầu cùng Mạc Tiêu Tiêu tiếp tục nhắn tin trò chuyện.
Phó Trọng Cảnh thấy vậy, chân vừa tính nhấc gót bước đi trái lại giống như cấp tốc mọc rễ chết dí một chỗ, lòng hiếu kỳ giống như cây cỏ lau khều khều gãi vào tim, tựa như mèo con bị trêu chọc muốn đi mà không cách nào dịch chuyển được.
Rốt cuộc Phó Trọng Cảnh vẫn không thể dập tắt lửa bát quái đang hừng hực thiêu đốt, chạy sang ngồi xổm bên cạnh Liễu Khinh Huyền:
"Khinh Huyền, cái kia..."
"Uhm?" Liễu Khinh Huyền đang nửa đường khuyên bảo Mạc Tiêu Tiêu trong công tác không cần quá liều mạng, cần phải chú ý phân phối thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Nàng nghe Phó Trọng Cảnh nói được nửa chừng câu, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn mà chỉ ậm ờ phản ứng cho có lệ.
"Ngươi cùng Tiêu Tiêu có quan hệ khá tốt nhỉ?"
"Uhm" Liễu Khinh Huyền gửi đi tin nhắn, không cần chờ Mạc Tiêu Tiêu trả lời, chân mày nhếch cao nhìn về phía người đang không có chút phong cách của một đạo diễn nào mà ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt mang theo ý tứ cảnh giác:
"Ngươi muốn làm gì?" vừa nói, Liễu Khinh Huyền vừa nhìn một vòng xung quanh phim trường, phát hiện có một nữ chính khác của phim thỉnh thoảng hay phóng tầm mắt sang bên này, nhất thời trái tim nàng co lại cảnh báo, nhìn Phó Trọng Cảnh càng thêm cẩn thận vài phần.
Ngày Mạc Tiêu Tiêu đến đây cô nàng diễn viên đó cũng luôn chăm chăm canh chừng nàng, lúc này...đừng nói là cô ta nhỏ to gì đó bảo Phó Trọng Cảnh đến đây tìm cách moi móc đáp án từ nàng đi?
Thường ngày Liễu Khinh Huyền rất nhanh nhạy cơ trí, nhưng chỉ cần vấn đề có dính tới Mạc Tiêu Tiêu thì hệ thống phòng vệ của nàng liền ầm ầm kích hoạt lên, chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu, người hay vật nào muốn tiếp cận Mạc Tiêu Tiêu đều bị quy là đối thủ cạnh tranh của nàng.
"...Ta chẳng qua chỉ là tò mò quan hệ của ngươi với Mạc tiểu thư thôi, làm gì mà phải dùng thái độ đề phòng trộm cướp như vậy mà nhìn ta?" Phó Trọng Cảnh mặt cứng ngắt, trong đầu tự nhiên nghĩ đến tên tổng tài ưa ghen tuông vô cớ nhà mình, chợt nghĩ tới một khả năng.
"Ngươi đừng có cho rằng ta đối với cô ấy có ý đồ gì đi? Hai chúng ta không chỉ hơn kém trên mười tuổi, mà dù cho có bằng tuổi nhau đi chăng nữa ta cũng sẽ không sinh tư tưởng gì với cô ấy đâu"
"Ngươi đây là có ý tứ gì?" thần sắc Liễu Khinh Huyền lạnh lùng, "Ghét bỏ Mạc Tiêu Tiêu nhà ta?"
Phó Trọng Cảnh "..."
"Ta là cong, cong! Ngươi hiểu không? Ah...Mạc Tiêu Tiêu nhà ngươi? Vậy chắc ngươi hiểu rồi" vẻ mặt Phó Trọng Cảnh trịch thượng, cái cô nhóc này ghen tuông còn ghê hơn tên kia nữa.
"Lời đồn về ngươi cùng Tiết Trình của công ty điện ảnh Cảnh Trình..."
"Là thật, không thấy tên công ty lấy chữ ghép từ tên của chúng ta sao?"
"Òh" cho nên hắn mới là cố ý đến khoe chuyện tình cho mình nghe?
"Cho nên, ngươi với Mạc tiểu thư chính là..."
"Uhm, quan hệ của chúng ta cũng như là ngươi nghĩ", Liễu Khinh Huyền không chút kiêng kị mà bình thản nói. Chuyện nàng thích Mạc Tiêu Tiêu chỉ hận không thể cho cả thế giới biết, trước mặt bạn bè thì sao có thể chịu giấu giấu giếm giếm.
Hơn nữa, cái người nữ chính kia cứ khi có khi không đá mắt canh chừng về hướng này, nếu nàng muốn xua đuổi ong bướm thì sớm một chút tuyên bố chủ quyền đi, đây mới là biện pháp tốt đến không thể tốt hơn được.