"Bên dưới, xin mời đại biểu ngành Quản Trị Kinh Tế - Mạc Tiêu Tiêu lên sân khấu đọc diễn văn"

Trong tiếng vỗ tay của khán đài, Mạc Tiêu Tiêu cầm theo bản thảo diễn thuyết ung dung tự tin bước lên bục giảng. Không giống với bộ dáng ngây ngốc moe thường ngày khi đối diện với Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu ở trên lễ đài trông vô cùng nghiêm túc, hơn nữa còn phảng phất một loại khí chất ngạo nghễ cường đại, vừa tự tin vừa sắc bén, khiến người lóa mắt...

Đây cũng là Liễu Khinh Huyền lần đầu tiên nhìn thấy khí tràng của cô như vậy, tầm mắt chỉ cần vừa chạm liền không cách nào thoát ra. Bất luận là cô mang dáng vẻ nào cũng mang ý nghĩa không khác gì độc dược dành cho nàng. Chỉ cần tiếp xúc rồi thì sao cũng dứt bỏ không được.

Tô Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh, thấy thế cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng

"Vốn dĩ tưởng Mạc Tiêu Tiêu nhà ngươi chỉ là mèo con. Hiện tại xem ra nha, chính là một con lão hổ còn chưa nhe răng à"

"Đại diện sinh viên trường S há có thể là nhân vật tầm thường sao? Trường cũng không chỉ đơn giản chằm chằm đánh giá khả năng học tập của một người" Liễu Khinh Huyền nhếch môi, lời nói ý vị thâm trường.

"Cũng đúng" Tô Nhiễm Nhiễm nhướn mày nhìn qua đồng chí nhà mình, "Đợi lát nữa tới lượt ngươi, không đi chuẩn bị một chút sao?"

"Ta quên mất rồi" Liễu Khinh Huyền thu hồi tầm mắt đang dán trên người ai đó về, khẽ cười khúc khích, "Bạn gái quá đáng yêu lóa mắt, hoàn toàn không thể nhìn chỗ khác được"

Tô Nhiễm Nhiễm: "..." đột nhiên không cẩn thận dọn đường cho người ta khoe khoang.

"Liễu Khinh Huyền, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua một câu?"

"Hử? Câu gì?"

"Tú ân ái phân đắc khoái. Càng yêu đương lộ liễu càng mau chia tay" Tô Nhiễm Nhiễm lãnh diễm cười cười, "Ngươi không sợ cùng Mạc Tiêu Tiêu khoa trương sẽ dễ đường ai nấy đi sao?"

"Yên tâm đi" Liễu Khinh Huyền cười một cách vô cùng tự tin, "Coi như ngươi với Đường Y mà có chia tay, ta và Tiêu Tiêu cũng vẫn ngọt ngào đi tiếp. Đến cái chết còn không ngăn được chúng ta bên nhau yêu nhau thì cái này có tính là gì"

"Cái gì chết? Có ý gì?" Tô Nhiễm Nhiễm không hiểu gì cả

"Không có gì, thuận miệng nói vậy thôi" Liễu Khinh Huyền thu lại ánh mắt âm trầm vừa khởi dậy, chỉnh đốn cảm xúc rồi đứng lên. "Ta đi chuẩn bị đây"

Tô Nhiễm Nhiễm: "..." vẻ mặt ngây ngốc (ಠ_๏)

...

"Quý Sóc, Quý Sóc. Ngươi thấy nữ sinh ở trên sân khấu kia như thế nào?"

"Không tệ chút nào" từ lúc Mạc Tiêu Tiêu lên bục giảng, ánh mắt của Quý Sóc chưa từng dịch khai khỏi người cô nửa thước. Có lẽ vì khoảng thời gian trước ở nhà ăn ánh mắt chứa đầy địch ý của Mạc Tiêu Tiêu làm hắn có ấn tượng sâu sắc, cho nên khi cô vừa lên đài thì hắn đã nhận ra được ngay.

Quý Sóc là kiểu người có khuynh hướng loli khống, từ trong xương hắn là hắn thích là các cô gái vóc dáng nho nhỏ không quá cao, gương mặt moe búp bê, còn mang theo âm thanh mềm mại tiểu la lị. Cho nên vô tình Mạc Tiêu Tiêu như thế lại chính là tuýp người mà hắn thích. Lúc này đây nghe tới cô tự tin diễn thuyết, Quý Sóc thừa nhận hắn có chút động tâm.

"Cô ấy hình như ngay lớp bên cạnh, chờ lát nữa Hội đón tân sinh kết thúc xong, có muốn cùng đi làm quen không?"

Quý Sóc nghe bạn mình nói xong, chân mày hơi nhíu lại

"Ngươi đối với cô ấy, có hứng thú?"

"Đúng vậy. Cô gái vừa đẹp vừa đáng yêu như thế ta đương nhiên là có hứng thú. Thế nào? Có muốn cùng đi với ta?"

"Kêu ta đi cùng với ngươi?" Quý Sóc nhướn mày khịt cười, " Không sợ ta đem cô ấy đoạt đi sao?"

"Mắc dịch. Ngươi cũng có hứng thú?"

"Đúng vậy" Quý Sóc không e dè, trực tiếp thừa nhận. Hắn vốn dĩ có vài phần tâm tư đối với cô, nếu như giờ đây thật đi qua làm quen, không chắc được khi nào sẽ biến thành thật sự thích. Chỉ là hiện tại mọi thứ còn chưa rõ ràng, chờ về sau xem lại, không chừng bạn cùng phòng lại lật mặt biến thành tình địch.

"Vậy thôi được rồi, được rồi. Ta không tranh với ngươi. Dù gì muốn tranh cũng không tranh lại" Dư Du rất biết người biết ta mà tự xếp cờ lui quân, tiếp tục quét mắt tìm kiếm mục tiêu khác.

Đúng lúc này Mạc Tiêu Tiêu kết thúc bài diễn văn, bước xuống bục giảng nhường chỗ cho Liễu Khinh Huyền lên.

Vừa thấy dng nhan tuyệt thế của Liễu Khinh Huyền, ánh mắt Dư Du tức thì kết đông cứng ngắc, trong đầu chỉ có một ý niệm. Cha mẹ ơi! Trên thế giới này sao lại có nữ sinh lớn lên xinh đẹp như vậy?

"Quý Sóc, ngươi cảm thấy nữ sinh này thế nào?"

"...Ngươi nói người đang lên bục giảng?"

"Ừ, chính là nàng. Có phải quá là xinh đẹp hay không?"

"Đích thị là xinh đẹp. Đừng nói ngươi muốn theo đuổi người này nha?" Ngữ khí Quý Sóc mơ hồ có chút cảm giác khó diễn tả được ý nghĩa

"Đích xác là có ý định này" nói xong, Dư Du bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay đầu hung hăn nhìn bạn mình, "Ngươi không được nói ngươi cũng có hứng thú với nàng đi"

Quý Sóc ngược lại rất hào phóng phủ nhận

"Không có. Nàng không phải là kiểu người ta thích"

"Vậy là tốt rồi. Nếu ngươi còn muốn gom trong tay nữa, ta nhất định cho ngươi ăn đòn" Dư Du nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt trượt trở về hình ảnh Liễu Khinh Huyền, "Ta phải truy được nàng ấy"

"Ơ..." Quý Sóc thấy bạn mình bừng cháy lòng quyết tâm, đành đem lời tính nói ra khỏi miệng nuốt ngược trở về, không hề thành thật mà phun ra một câu "Cố lên", rồi không thèm nói tiếp nữa.

Theo đuổi Liễu Khinh Huyền? Hy vọng tới lúc đó Dư Du đừng chết quá thảm. Nghĩ đến mấy ngày nay vô tình nghe lỏm được vài chuyện liên quan tới Hội sinh viên, Quý Sóc âm thầm ở trong lòng thắp một ngọn nến. Thật đáng thương cho Quý Sóc, hắn vậy mà hồn nhiên không biết được rằng theo đuổi Mạc Tiêu Tiêu là chuyện còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần so với liều mạng theo đuổi Liễu Khinh Huyền. Bởi vì đối với người ôm tâm niệm yêu thích mình, Liễu Khinh Huyền còn giữ lại cho họ ba phần cơ hội sống, còn đối với tình địch của mình thì...Coi đi, đến biểu tỷ Hà Trát Hiên nàng còn tâm ngoan thủ lạt như vậy, làm cho điêu đứng không chỗ nào tốt, thì khỏi nói tới người dưng bên ngoài kia.

Lễ chào đón tân sinh viên nhập học tại S là một kỳ hoạt động cộng đồng có quy mô lớn nhất trong năm, chương trình chia làm hai phần: nửa đầu mang tính chính thức long trọng, có các lãnh đạo trường tham dự, các đại biểu sinh viên phát biểu; nửa sau chủ yếu là văn nghệ diễn kịch, trò chơi giải trí các thứ.

Môi trường giáo dục ở S vốn dĩ luôn rất phóng khoáng tự do, các quy củ giáo điều coi vậy chứ rất ít, các lãnh đạo đọc diễn văn cùng các sinh viên lên phát biểu khá ngắn gọn, không dài dòng đơn điệu giống như các nơi khác. Cho nên không bao lâu sau, phần đầu tiên của chương trình đã thực hiện xong, bắt đầu chuyển sang các tiết mục văn nghệ.

Mạc Tiêu Tiêu ngồi ở hậu trường, cầm trong tay tờ kịch bản chạy chương trình vừa được phát cho, cả người đều phát ngây phát dại.

Tiết mục thứ mười một: ca khúc [Sơn hữu mộc hề], biểu diễn: Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu.

"???"

"Sơn hữu mộc hề?" Cái này không phải là bài biểu diễn của hai người họ hồi kiếp trước sao? Nói đổi thành ca kịch đâu rồi? Tờ chương trình có bị in sai không?

Mạc Tiêu Tiêu vội níu lại một cộng tác viên của Hội đang đi ngang qua.

"Học tỷ, tờ chương trình có phải lấy nhầm tờ nào rồi không?"

"Ta xem xem" người nọ bị Mạc Tiêu Tiêu tóm lại, ánh mắt thăm dò quét lên tờ đơn cầm trên tay, cẩn thận tra xét từng hạng mục, "Đâu có sai đâu. Tờ này đúng rồi. Ngươi nói chỗ nào có vấn đề đâu?"

"À không, không có. Cám ơn học tỷ" nghe được câu trả lời, Mạc Tiêu Tiêu trong nháy mắt liền đem tiền căn hậu quả nghĩ thông một lượt. Hèn chi, hèn chi mấy ngày nay Liễu Khinh Huyền cứ hay lôi kéo cô luyện tập tiết mục Sơn hữu mộc hề này, rõ ràng là bởi vì chương trình biểu diễn là tiết mục này đây! Cho nên...cho nên nói, lúc trước kêu cô luyện tập cái Ca kịch quỷ quái gì đó là để cố ý mượn gió bẻ măng, quang minh chính đại lừa hôn cô sao!!!

Còn nói gì mà, kết cục lấy hình thức bộc bạch tình cảm làm kết thúc mở!!!

Đúng là quá tin vào gian kế của nàng rồi. Rõ đúng là kẻ đại lừa đảo, rõ ràng là lâm thời vội vàng bỏ kịch bản gốc đi, vội vàng nhét vào kịch khác, chưa kịp nghĩ ra cái kết thì có.

Mắc dịch!

"Làm sao vậy? Ai chọc giận Tiêu Tiêu của chúng ta vậy?" Liễu Khinh Huyền tiến vào sau hậu trường, nhìn thấym Tiêu Tiêu oán khí bức người ngồi một góc cầm tờ chương trình lầm bà lầm bầm cái gì đó, tức thời hiểu rõ đầu cua tai nheo. Vậy mà còn không sợ chết, mặt mày tỉnh bơ cười khe khẽ, đi đến ngồi xuống bên cạnh

"Còn ai trồng khoai đất này, không phải ngươi sao?" Mạc Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn nàng, "Đại lừa bịp"

Liễu Khinh Huyền cố ý giả bộ mù mờ không hiểu chuyện gì cả, giọng ngây thơ hỏi

"Đại lừa bịp? Ta lừa ngươi? Sao ta không biết?"

"Ngươi..." Mạc Tiêu Tiêu chán nản cầm tờ đơn vỗ vỗ vào cánh tay Liễu Khinh Huyền, "Chính ngươi tự xem tiết mục thứ mười một. Ha! Đã nói là đổi thành ca kịch đâu rồi? Sao giờ lại biến thành hợp xướng Sơn hữu mộc hề?"

"???" Liễu Khinh Huyền cầm lấy tờ đơn bị nhăn nhíu vuốt thẳng, vừa nhìn xuống liền giật mình, "Đây là sao? Lấy sai chương trình rồi sao?"

"..."

"Ngươi còn giả vờ giả vịt nữa"

"Ta không có mà! Ta không hề biết chuyện này!"  (#^.^#)

"Hứ" Mạc Tiêu Tiêu thở hắt ra một hơi, "Ngươi nói ta bị khờ-me sao. Nếu ngươi cái gì cũng không biết, mấy ngày nay lôi kéo ta luyện hát làm chi?"

Nhìn bộ dáng ngạo kiều của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền nhịn không được cười rộ lên:

"Thì ra Tiêu Tiêu nhà chúng ta thật là thông minh"

"Này. Ngươi nói vậy là sao? Chẳng lẽ trước đây ngươi đều cho rằng ta không hề thông minh chút nào?"

"Cũng không hẳn. Ta chỉ là có chút hy vọng ngươi không thông minh đến vậy thôi"

"???" Mặt mày Mạc Tiêu Tiêu phát đơ, "Là ý gì?"

"không phải có câu nói gọi là: "Tự cổ thâm tình lưu bất trụ, duy hữu sáo lộ đắc nhân tâm. Chỉ dụng tình thâm giữ chẳng được, mưu toan tính kế mới là yêu (*)" Liễu Khinh Huyền nhẹ câu khóe môi, đôi mắt hấp háy ý cười, "Nếu ngươi không thông minh đến vậy, ta có thể vĩnh viễn đem trái tim của ngươi vây bọc trong đường tuyến của ta"

"..." Nói tới mức này rồi, trong nhất thời Mạc Tiêu Tiêu đều không cách nào phản bác nàng được.

"Ngươi có phải là đã đi quá sâu trong lĩnh vực học nói tình thoại rồi?" Mạc Tiêu Tiêu nửa dựa vào lòng Liễu Khinh Huyền, thanh âm nỉ non như gió thoảng, "Nếu không sao có thể hễ mở miệng ra là nói đến chấn động lòng người như vậy đây"

"Chắc là do nói lời từ tâm can mà vậy đi" Liễu Khinh Huyền cười cười bổ sung, "Đương nhiên là còn có nguyên nhân khác"

"Hử? Nguyên nhân gì?"

"Thì là do ngươi thích ta chứ sao. Nếu đổi thành một người khác, người mà ngươi không thích nói cho ngươi nghe những câu tình thoại này, sợ rằng ngươi chỉ nghĩ được người này có phải bị khùng hay không"

"Ơ..." Mạc Tiêu Tiêu trầm tư, "Cũng đúng"

Giữa người yêu với nhau nói lời âu yếm mới có thể có tác dụng rung động tâm hồn như vậy.

"Cho nên" Liễu Khinh Huyền khẽ khúc khích cười, "Ngươi như vầy, là gián tiếp thừa nhận ngươi thích ta sao?"

Mạc Tiêu Tiêu nghe vậy nhoẻn miệng cười thật tươi, lúm đồng tiền như nở rộ trên đôi gò má sáng bừng ấm áp

"Ta vốn dĩ đã rất thích ngươi rồi a. Rất thích rất thích"

~Chú thích

Tự cổ thâm tình lưu bất trụ, duy hữu sáo lộ đắc nhân tâm [自古深情留不住,唯有套路得人心]

Dịch nghĩa: chỉ khư khư ỷ lại vào tình cảm sâu nặng cũng không hẳn sẽ giữ được người mình yêu bên cạnh mình, nhưng nếu biết dụng tâm suy nghĩ, biết cách nào là có thể bảo vệ và nuôi giữ lấy tình yêu, như vậy mới gọi là chân chính có được hạnh phúc. Một bên là yêu theo chủ quan con tim, một đằng là yêu theo khách quan lý trí, hai phương diện này hoàn toàn đối lập nhau. Câu này mang ý nghĩa cực kỳ sát với thực tế, để tránh trường hợp "Em rất tốt nhưng tôi rất tiếc" rồi "Chúng ta không hợp nhau" hoặc giả "Chúng ta không thể nào đến với nhau" để làm lý do chia tay, người nào khi yêu cũng cần phải đấu tranh đủ mọi khó khăn để giữ được hạnh phúc trong tay mình. Sáo lộ chính là tìm đường vạch lối, suy tính, thậm chí có khi phải đào bẫy. Tuy rằng phương pháp này đi ngược với bản sắc màu hồng vốn có của tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn còn cơ hội cho chính chủ dùng chân tình của mình để mà đối đãi với một nửa linh hồn mà họ đã chọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play