Nửa đường nha bà con. Ráng nhịn đọc cho xong hết rồi tiểu đường tập thể
~
Từ đường Đình Hiên đi ra đường Vụ Thủy (đường sương mù), lại vòng qua phố Tuyết Uyển, đi thẳng cỡ chừng bảy trăm mét sau đó liền đến được bờ biển.
Đứng giữa cơn gió vi vu tràn đầy bầu không gian rộng mở, vịn vào tay dựa lan can nhìn ra đại dương xanh thẳm gần ngay trước mặt, Mạc Tiêu Tiêu bỗng dưng có chút xúc động giơ tay ôm biển vào lòng. Cô cũng không để ý nhiều, thuận theo ý nghĩ nâng lên hai tay, đối diện muôn trùng sóng vỗ làm cái động tác nghênh đón đối phương tràn vào một cái ôm nhỏ bé.
Liễu Khinh Huyền vừa quan sát cô vừa mỉm cười, chuyển bước chân tựa lưng vào lan can, quang minh chính đại ngắm nhìn trực diện biểu tình của người này.
Mái tóc của Mạc Tiêu Tiêu coi như nửa tóc dài, xõa ra chứ không cột lại, dưới sự vỗ về đùa nghịch của làn gió mà tự do phiêu tán ra phía sau, tựa như tấm vải lụa bồng bềnh nghiêng nghiêng nâng đỡ dưới hai cánh tay đang dang rộng ra như đôi cánh đang lướt gió. Trông giống như một vị tiên tử sắp phi thân bay về trời.
Cái cảm giác phiêu hốt làm cho trái tim Liễu Khinh Huyền tựa như dây đàn bị căng chặt, khẩn trương theo phản xạ vươn tới bắt được cánh tay Mạc Tiêu Tiêu, giống như sợ đối phương xuất vũ phi thăng, trực tiếp biến mất khỏi tầm với của nàng.
Mạc Tiêu Tiêu dùng một tay còn giữ lại tự do mà vén vén tóc, ngạc nhiên nhìn Liễu Khinh Huyền hỏi
"Làm sao vậy?"
"Không có gì" Liễu Khinh Huyền chớp chớp mắt phục hồi lại tinh thần, cười cười buông lỏng Mạc Tiêu Tiêu ra. Nàng đang chuẩn bị chuyển thân hướng ra biển rộng, chợt thoáng nhìn thấy bãi đỗ xe đạp cách đó không xa, trong đầu nảy sinh cái ý tưởng. "Tiêu Tiêu, có hứng thú đạp xe đi một vòng đường ven biển không?"
"A?" Mạc Tiêu Tiêu nhìn theo tầm mắt của Liễu Khinh Huyền, lập tức lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử, nhưng thật mau liền như ngọn lửa vừa nhen nhúm lại gặp mưa rào, "Muốn thử lắm, nhưng ta không biết đi xe đạp"
Liễu Khinh Huyền tính tính thời gian, bây giờ mà dạy Mạc Tiêu Tiêu đạp xe chắc là không kịp, chẳng lẽ...Liễu Khinh Huyền nhíu nhíu mày, nhìn sự mất mát trong đôi mắt kia thật sự nói không nên lời mầy chữ "Thế thì thôi vậy".
Không đành lòng đánh gãy hứng thú của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền cố gắng bám víu chút hy vọng mà nhón chân nhìn lại bãi đỗ xe lần nữa cho kỹ càng. Xa xa một chút, có vài chiếc xe đạp đôi dựng ở phía trước, đôi mắt nàng sáng lên, lập tức lôi Mạc Tiêu Tiêu cùng nhau chạy đến nơi cho thuê xe.
"Ở đó có cho thuê xe đạp đôi, hai người có thể chạy được. Ta dẫn ngươi đi"
"Được" Mạc Tiêu Tiêu gật mạnh đầu, hai mắt hấp háy như sao rơi sáng rực giữa buổi chiều lộng gió.
Cửa hàng cho thuê đồ này ở bãi biển chuyên cung ứng loại hình di chuyển cho du khách, xe đạp cho hai người kiểu này đương nhiên không thiếu. Nhiệm vụ của Mạc Tiêu Tiêu chỉ cần ngồi ở ghế sau, ôm eo Liễu Khinh Huyền là được
Mạc Tiêu Tiêu cao hứng hệt như trúng thưởng lớn!
Một người có thể vừa vui vẻ vừa tiết kiệm lực, một người có thể vừa vui vẻ vừa đóng góp chút trợ lực, phối hợp vô cùng nhịp nhàng [chek pak tại hạ lại nghĩ bậy]
Liễu Khinh Huyền "kỹ thuật lái xe" thật tốt, chân vừa đạp đất, xe liền bình ổn tiến về phía trước [tại hạ xin nhấn mạnh in nghiêng gạch đít giải thích rằng tác giả nguyên bản viết chữ "kỹ thuật lái xe" trong ngoặc kép luôn nha. Ai biết bả nghĩ cái ý nghĩa gì, chứ tui là tui không có nghĩ cái ý nghĩa gì hết (¬‿¬)]
Mạc Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sau, thoải mái tự nhiên đem hai tay chống eo [eo ai thì không biết, tác giả kỳ!!!], lắc chân cao hứng tận hưởng cảnh biển.
"Cảm thấy như thế nào?"
"A?"
Âm thanh của Liễu Khinh Huyền nghịch gió, truyền tới tai Mạc Tiêu Tiêu có chút phiêu lãng mơ hồ, hơn nữa bản thân cô đang thả hồn bay lơ lửng khỏi xác nên cũng không thể nào nghe nàng nói rõ.
"Ta nói, cảm giác như thế nào" Liễu Khinh Huyền cất cao âm điệu
"Rất thích" Mạc Tiêu Tiêu tưng bừng trả lời. Đây không phải là lần đầu tiên cô được Liễu Khinh Huyền chở đi bằng xe đạp, nói thật, so với được nàng chở đi bằng xe thể thao, cô càng thích kiểu được ngồi phía sau như thế này hơn [chắc xe thể thao sườn ngang ngồi ê đít, kaka]. Không phải nguyên do nào khác, mà là nhờ như vầy mới được quang minh chính đại dựa sát rạt vào người Liễu Khinh Huyền [ủa là sao?]
"Vậy sau này có thời gian, muốn ta dạy ngươi chạy xe đạp không?" Liễu Khinh Huyền nghe cô vui vẻ như vậy, nụ cười càng tươi hơn.
"Không cần đâu" Mạc Tiêu Tiêu dùng sức lắc đầu, không chút do dự mà cự tuyệt đề nghị của Liễu Khinh Huyền. Cô thích xe đạp bởi vì nguyên nhân chính là được dựa gần nàng, nếu là tự mình học cách chạy xe chẳng phải sẽ mất đi ý nghĩa đi xe đạp?
Liễu Khinh Huyền nghe thấy cô quả quyết, kinh ngạc hỏi "Sao vậy?"
"Không có sao hết. Chỉ là không thích học thôi" Mạc Tiêu Tiêu cười lém lỉnh, "Chẳng lẽ Khinh Huyền ngươi chê ta nặng, không muốn chở ta đi sao?"
"Tiêu Tiêu ngươi hình như có phải có cái gì hiểu lầm với chính thể trọng của mình không? Ngươi nặng chỗ nào?"
"Hứ, rõ ràng ngươi nhắm sai trọng điểm" Mạc Tiêu Tiêu khẽ hừ một tiếng, bất mãn chuyện Liễu Khinh Huyền lánh nặng tìm nhẹ, "Trọng điểm ở câu cuối cùng ta vừa hỏi được không!"
"Câu cuối cùng?" Liễu Khinh Huyền tỏ vẻ khó hiểu, "Câu nào?"
"Ngươi cố ý"
"Không có nha" nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Gió quá lớn, ta thật tình không nghe rõ ngươi nói câu gì cuối cùng, có thể lặp lại lần nữa không?"
Không cách nào thò đầu ra trước để dòm biểu tình trên gương mặt Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu hoài nghi cực độ muốn từ trong ngữ khí của nàng vạch lá tìm sâu, nhưng rất tiếc cô vẫn nghĩ không ra chỗ nào không thích hợp.
Chẳng lẽ Liễu Khinh Huyền thật không nghe rõ? Thôi kệ, lặp lại thì lặp lại
"Ta nói, chẳng lẽ Khinh Huyền ngươi chê ta nặng, không muốn chở ta đi sao?"
"Ta chở, chỉ là chuyện nhất thời. Còn tự mình học xong, thì là chuyện cả đời"
"Ngươi..." Mạc Tiêu Tiêu ngập ngừng, "Có thể lựa chọn chở ta cả đời mà"
"Chở ngươi cả đời?" Liễu Khinh Huyền ngẩng ra, không nghĩ Mạc Tiêu Tiêu cũng sẽ có gan nói những lới này. Nàng dừng một chút, thanh âm lưu luyến, "Vậy Tiêu Tiêu, ngươi muốn ta lấy tư cách gì chở ngươi cả đời?"
"Ngươi nghĩ sao?" Mạc Tiêu Tiêu không muốn đáp, đem vấn đề đá qua cho nàng
Chân mày Liễu Khinh Huyền nhướn lên, ngữ khí có vẻ vô cùng thoải mái
"Học tỷ? Bạn cùng phòng? Bạn bè? Khuê mật (Bạn thân)?"
"Bạn" Mạc Tiêu Tiêu đột ngột đánh gãy lời Liễu Khinh Huyền, lần nữa nhấn mạnh, "Là bạn..."
Liễu Khinh Huyền: "..." chỉ muốn là bạn thôi sao? Nhưng tại sao lại đem cho nàng ảo giác thâm sâu như vậy? Làm cho nàng hiểu lầm kiểu đối đãi này chính là yêu thích nàng...
Mạc Tiêu Tiêu ngồi ở yên sau, hoàn toàn không nhìn được trực diện người phía trước, nhưng nhờ đó mà cô bỗng dưng có thêm được rất nhiều dũng khí. Không đợi Liễu Khinh Huyền phản ứng, cô tiếp tục nói
"Là bạn, bạn gái. Ta muốn ngươi dùng tư cách là bạn gái, chở theo ta cả đời"
Líu lưỡi nói xong, Mạc Tiêu Tiêu mới dám thở ra một hơi.
Trọng sinh trở lại, ý nghĩa to lớn nhất của cô chính là để theo đuổi Liễu Khinh Huyền, tặng cho nàng toàn thế giới. Vậy mà sao lúc tiếp cận lại cứ lúng ta lúng túng làm chi? Kiếp này hẳn phải là do cô đến nắm quyền chủ đạo trong mối quan hệ mới đúng, cớ sao mọi chuyện cứ hao hao như kiếp trước, toàn là bị động chờ Liễu Khinh Huyền tới theo đuổi, tới tỏ tình a?
Càng nghĩ, nỗi lòng càng trống trãi, Mạc Tiêu Tiêu liền càng có dũng khí.
"Có thể chứ?"
"..."
"Có thể lấy tư cách bạn gái chở ta một đời sao?" Mạc Tiêu Tiêu hỏi lại, một chữ so với một chữ càng tỏ ra kiên định
Kinh hỉ tới quá bất ngờ, tuy là giống như Liễu Khinh Huyền luôn mong muốn, nhưng là cũng không như kiểu tương phản từ mặt đất vọt lên đến ngồi trên ghế Thiên chúa trên trời như vầy thì quá là chịu không nổi. Trong lúc chưa kịp phục hồi tinh thần, xe đạp lạc tay lái lăn lên lề đường, suýt chút nữa đụng vào lan can. Còn hên là phút cuối Liễu Khinh Huyền bừng tỉnh bẻ lái trượt trên bờ cỏ ven lối đi bộ, lúc sắp sửa té dập mặt xuống đất thì trở mình chắn dưới thân Mạc Tiêu Tiêu, bảo hộ cô té từ trên xe xuống không quá ác liệt.
"Tiêu Tiêu ngươi không sao chứ?" Liễu Khinh Huyền căn bản không kịp bận tâm chính mình, vội nhổm dậy xem tình thế của người kia ra sao. Không nghĩ tới Mạc Tiêu Tiêu trực tiếp bắt lấy tay nàng, lắc mình một cái ép nàng xuống mặt cỏ.
"Ngươi còn chưa nói đáp án của ngươi cho ta" Mạc Tiêu Tiêu thẳng thắn nhìn vào đôi mắt trong veo của Liễu Khinh Huyền, "Lấy tư cách bạn gái, chở theo ta một đời. Được không?"
Rõ ràng lúc nãy trong rạp phim còn nhát như ốc sên, sao giờ lại... đây là chuyện gì xảy ra? Nên hiểu như thế nào?
"Ngươi là nghiêm túc sao?" Liễu Khinh Huyền không vội trả lời mà muốn lần thứ hai xác nhận. Đây liên qua đến chuyện đại sự cả đời người, nàng không thể qua loa ẩu tả.
"Ngươi thấy dáng vẻ ta như vầy là nghiêm túc hay không?" Mặt mày Mạc Tiêu Tiêu băng bó, giả vờ tức giận nói, "Hơn nữa loại chuyện như vầy ta có thể lấy ra đùa giỡn được sao?"
Thấy Liễu Khinh Huyền trầm mặc không chịu trả lời, tính tình bị chiều riết thành hư của Mạc Tiêu Tiêu lại rục rịch phát tác, lập tức chống tay chuẩn bị bò dậy
"Ngươi không muốn thì thôi, không cần phải nghe chuyện này nói sang chuyện khác"
Lúc này Liễu Khinh Huyền đột ngột kéo lại Mạc Tiêu Tiêu, mượn lực xoay người đổi lại vị trí cả hai. Lúc Mạc Tiêu Tiêu còn giật mình ngốc lăng, nàng thẳng tắp hướng đôi môi anh đào kia hôn xuống.
Mềm mềm ấm áp, còn mang theo thơm thơm ngòn ngọt giống như kẹo bông gòn vừa mới ra lò, khiến Liễu Khinh Huyền nhịn không được đưa lưỡi quét một vòng, nếm được trọn vẹn hương vị mà mình luôn mong muốn.
Mạc Tiêu Tiêu làm sao có thể ngờ rằng Liễu Khinh Huyền vừa xoay người liền trực tiếp tấn công táo bạo như vậy, cả người như bị đánh thuốc, ngây dại ra không sao phản ứng được. Thẳng đến khi trên môi truyền tới cảm giác tê tê cô mới tỉnh thần hồn, bản năng muốn hỏi cho ra lẽ nên hé miệng. Đúng lúc này, không chờ đến lượt lời thoại vọt tới cổ thì đầu lưỡi mềm mại giảo hoạt mà tiên phát chế nhân, tràn vào khoang miệng của cô.
Không giống như cảm giác thanh lãnh lạnh lùng quen thuộc trên làn da của Liễu Khinh Huyền, tên hung thủ đang "đột nhập trái phép" này mang theo nhiệt độ nóng bỏng như hơ lửa, vừa lách qua hai hàm răng của Mạc Tiêu Tiêu liền như trực tiếp kích nổ trái bom không biết từ khi nào đã cài sẵn sau đầu cô, phá tan mọi lý trí, chỉ còn lại hỗn loạn tối om như bồng bềnh giữa vũ trụ vô tận.
Ở kiếp này, tuy Liễu Khinh Huyền bị Tô Nhiễm Nhiễm cho lên vài lần lớp "giáo dục giới tính" đã nắm được không ít tư thế cùng kỹ xảo, nhưng chính thức lưỡi hôn vậy chứ là lần đầu tiên. Lúc nàng mới vừa "xâm nhập" khoang miệng của đối phương vẫn còn vô cùng trúc trắc khờ khạo, chỉ đành dựa dẫm vào khát vọng nguyên thủy nhất của cơ thể mà không ngừng chiếm lấy hương thơm cùng ướt át độc hữu của Mạc Tiêu Tiêu.
Mãi tới lúc sau, Liễu Khinh Huyền lúc này chợt nhớ tới tri thức đã được "học", bắt đầu tùy nghi áp dụng vào thực tiễn với Mạc Tiêu Tiêu, không ngừng cùng đầu lưỡi cô cuồn cuộn cộng vũ, tuần hoàn truy đuổi, tương giao tiếp xúc...
Qua một lúc sau, không biết là bao nhiêu giây bao nhiêu phút trôi qua, cũng có thể đã là nhiều ngày nắng đẹp...
Sức hô hấp của Mạc Tiêu Tiêu vẫn luôn không bằng Liễu Khinh Huyền, khi hai đôi môi rời ra, chỉ có mình cô là hổn hển thở lấy thở để
"Ngươi còn chưa cho ta câu trả lời" nụ hôn kịch liệt dài dẵng chưa có bào mòn hết toàn bộ trí nhớ, Mạc Tiêu Tiêu còn để bụng chuyện Liễu Khinh Huyền nghe một đàng lái sang một nẻo kia, cho nên khi phổi vừa mới bơm được chút ít ỏi không khí, cô liền lập tức dồn sức truy hỏi. Coi như Liễu Khinh Huyền cứ ngoan cố không chịu cho cô một đáp án chuẩn xác, thì dù có phải đuổi theo tận chân trời góc bể để hỏi, không chừng Mạc Tiêu Tiêu cũng sẽ làm bằng được.
Liễu Khinh Huyền hàm tình mạch mạch nâng tầm mắt nhìn Mạc Tiêu Tiêu, muốn bao nhiêu lưu luyến đều có, cần bao nhiêu thâm tình đều được, ôn nhu ấm áp hỏi ngược lại cô
"Ta vừa mới đem nụ hôn đầu tiên giao cho ngươi. Đáp án này còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Nụ hôn đầu tiên? Ngươi chắc không?" Mạc Tiêu Tiêu nhướn mày, "Ở lúc tập ca kịch nghe đồn chúng ta có hôn qua rồi nha"
"Oh, đúng ha" Liễu Khinh Huyền cố ý giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, cười cười nói, "Ta sửa một chút, là lần đầu lưỡi hôn, được không?"
"Hứ" Mạc Tiêu Tiêu dỗi! Cho cô một cái đáp án xác định không được sao?
"Được rồi. Không chọc nữa" Liễu Khinh Huyền thu liễm bớt ý đùa cợt trên mặt, chậm rãi nhấn từng chữ trả lời, "Đáp án là, ta đồng ý. Ta đồng ý lấy tư cách là bạn gái để chở theo ngươi cả đời. Không phải. Chuẩn xác mà nói, ta muốn lấy tư cách là vợ ngươi, chở ngươi theo cả đời"
"..."
"Cái này... Tiêu Tiêu vừa lòng sao?"
Mạc Tiêu Tiêu nói không ra một chữ, thay vào đó là hàng loạt tiếng đập mãnh liệt của trái tim dội xuyên qua lồng ngực, tựa như muốn trực tiếp nhảy khỏi người cô rơi thẳng vào tay Liễu Khinh Huyền, để nàng nhận thấy hồi đáp của mình, để nàng hiểu được sự quan trọng của nàng đối với trái tim mình.
~
Ơ, tác giá lại quay về cái gu viết chưa tới 3000 chữ?