[Ông ơi...Tưởng mất chương 23...hú hồn. A mà chương này lại dài soọc, edit mờ cả mắt] (@ _@ )
...
Là bạn gái của Tiêu Tiêu, ta nghĩ hai chữ làm phiền này không cần nói với ta. Ngược lại là ngươi... ôm bạn gái của ta như vậy. Không tốt lắm đâu.
Cam đoan không nói xạo
....
Hà Trát Hiên nằm trên giường, hay bàn tay đan vào nhau đỡ sau gáy, đầu óc quanh đi quẩn lại câu nói của Liễu Khinh Huyền, không hiểu sao trong lòng cảm thấy chút áp lực.
Bạn gái...
Thì ra Mạc Tiêu Tiêu cùng với Liễu Khinh Huyền quan hệ quả nhiên không bình thường. Nghĩ đến Liễu Khinh Huyền ôm Mạc Tiêu Tiêu trong ngực, mặt mày tươi cười, Hà Trát Hiên nổi lên vài phần nhức mỏi đâu đó giữa ngực, lại có chút hư không vắng vẻ, giống như lại có chút căng trướng, trong đầu cũng ngăn không được gương mặt Mạc Tiêu Tiêu hiện ra, khi thì ngạo kiều khi thì phẫn nộ, xù lông, khủng hoảng, một cái nhăn mày một nụ cười đều tác động đến cảm xúc của cô.
Không có khả năng là...cô thích Mạc Tiêu Tiêu rồi đi?
Hà Trát Hiên bị suy nghĩ trong đầu dọa cho hoảng sợ, bật người từ trên giường nhảy xuống dưới đất. Làm sao có thể...không có khả năng, rõ ràng bọn họ chỉ mới biết nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủn, cô làm sao có thể thích Mạc Tiêu Tiêu được, khả năng này tuyệt đối không có.
Hà Trát Hiên không ngừng âm thầm phản bác lại chính mình, nhưng mà cái ý niệm này cứ hệt như bóng đè trong đầu, làm cho cô cách nào cũng không dứt ra được.
Rốt cuộc, thích là như thế nào? Hà Trát Hiên vô thức ở trong phòng đi qua dạo lại, linh quang chợt lóe, bước nhanh tới đầu giường cầm lấy điện thoại di động lúc vừa vào phòng đã bị cô ném một bên, nhanh chóng đăng nhập wechat, bấm vào một cái avatar hình cái đầu mèo con
Hà Trát Hiên: có đó không?
TY: Sao vậy học tỷ?
Hà Trát Hiên: có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi
TY: ???
Hà Trát Hiên: ngươi biết Thích là sao không?
TY: ???
TY: [mặt ngu] [mặt ngu] [mặt ngu]
TY: ...học tỷ có người mình thích rồi?
Hà Trát Hiên: ta không xác định, cho nên mới muốn hỏi ngươi nè.
TY: ack, học tỷ hỏi như vậy, khẳng định là có hảo cảm dành cho người kia đúng không. Chỉ là không xác định mức độ?
Hà Trát Hiên: đại khái đi.
TY: đối với người nào có ưu điểm hay là bất kỳ một phương diện nào đó vừa vặn đánh trúng sở thích của ngươi thì ngươi phát sinh hảo cảm là chuyện bình thường, nhưng nếu là diễn biến thành thích hoặc yêu, phải yêu cầu có thời gian từ từ tìm hiểu, từ từ tiếp xúc, từ từ vun vén nuôi trồng.
TY: không biết học tỷ có từng nghe qua một câu này chưa: Hảo cảm là vừa gặp liền thích, thích là muốn ở cùng nhau, yêu là ở cùng nhau lâu ngày mà không thấy chán.
TY: học tỷ cảm thấy, ngươi đối với người kia đạt tới mức độ nào rồi?
Hà Trát Hiên: ...
Hà Trát Hiên: Đại khái là vừa gặp liền thích đi.
Hà Trát Hiên: Dù gì...chúng ta mới biết nhau còn chưa tới một ngày
TY: Oh, vậy học tỷ muốn phát triển thành loại kia thích hay yêu sao?
Nhìn tin nhắc của cô học muội, ngón tay trên bàn phím của Hà Trát Hiên ngập ngừng giây lát. Cô thay đổi tư thế nằm ngửa trên giường, trầm tư một hồi rồi chậm rãi gõ lên màn hình.
Hà Trát Hiên: Người đó đã có người thích.
TY: hảo cảm không nhất định phải biến thành thích hay yêu, cũng có thể biến thành tình bạn nha.
Hà Trát Hiên: Ừ
Được tiểu học muội "khai đạo" một phen, tâm tình Hà Trát Hiên bình phục rất nhiều. Cô biết được đối phương dùng ngôn ngữ tuy ngắn gọn nhưng súc tích chạm đến tâm, cũng không tiếp tục nói sâu hơn nữa mà thuận miệng dời cái đề tài.
Hà Trát Hiên: tiểu học muội, ngươi còn ở S sao?
TY: còn, còn có rất nhiều thứ còn chưa biết đây, muốn ở lại học thêm một chút.
Hà Trát Hiên: học muội vẫn luôn chăm chỉ cố gắng như vậy.
TY: [bất đắc dĩ] [bất đắc dĩ] [bất đắc dĩ] thiên tư so với học tỷ yếu kém, cũng chỉ đành cần cù bù thông minh.
Hà Trát Hiên: ngươi đây là nói móc ta? Cái gọi là thiên tư này bộ ta có sao?
TY: mấy cái khả năng khác không có, ở phương diện năng lực quân sự vẫn phải có [che miệng cười] [che miệng cười] [che miệng cười]
Hà Trát Hiên: ....
Hà Trát Hiên: nhìn học muội nỗ lực mấy năm học tập, hiệu quả thật rõ ràng ha. Còn dám đem ta ra nói giỡn.
TY: này không phải là vì khoảng cách sau học tỷ quá xa, không còn lựa chọn nào khác sao
Hà Trát Hiên: sai rồi
TY: ???
Hà Trát Hiên: gần đây ta vừa tới S đảm nhiệm huấn luyện cho tân sinh S, cho nên...
TY: [phát ngốc] [phát ngốc] [phát ngốc]
TY: bây giờ rút lại lời vừa nói còn kịp sao? Học tỷ ngươi coi như cái gì cũng chưa thấy được không?
Hà Trát Hiên: Hẹn cái thời gian cùng nhau tụ hội đi, mười bốn ngày quân sự ta đều rảnh.
TY: Tối mai?
Hà Trát Hiên: được
TY: địa điểm? Học tỷ có yêu cầu sao?
Hà Trát Hiên: Gần đại học S bộ còn có canteen nào so với S món ăn phong phú hơn, hương vị ngon lành hơn sao?
TY: ơ, hình như là không có, vậy hẹn ở canteen trường đi.
Hà Trát Hiên: được.
Hà Trát Hiên: ta đi tắm. Tối mai gặp
Hà Trát Hiên nói xong, liền buông di động xuống. Cầm lấy một một quân trang sạch sẽ đi vào phòng tắm.
...
...
Nhìn nụ cười hồn nhiên sáng lạn trên gương mặt Mạc Tiêu Tiêu, nét âm trầm trong mắt Liễu Khinh Huyền thoáng chốc tan đi, một lần nữa chỉ còn ôn nhu lấp đầy. Có vài chuyện không cần phải so đo quá nhiều mới tốt, không phải sao?
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Liễu Khinh Huyền nhất thời nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thoải mái tự nhiên không ngừng gắp thức ăn mà Mạc Tiêu Tiêu ưa thích.
Tô Nhiễm Nhiễm mắt thấy từng miếng từng miếng thịt bò bị Liễu Khinh Huyền gắp kẹp gắp kẹp bỏ vào chén Mạc Tiêu Tiêu, tính ham ăn phát tác, vội vàng tăng tốc kẹp thịt sợ chậm một bước thì tất cả thức ăn đều sẽ bị Liễu Khinh Huyền lấy cho Mạc Tiêu Tiêu hết.
Nhìn muỗng đũa không ngừng bay nhảy trước mắt, Đới Mộng Doanh cả người phát ngốc, cái này là thể loại tình hình gì đây? Ăn mỗi nồi lẩu mà giống như đánh giặc chém chém giết giết nhau tàn nhẫn vậy sao?
Tiêu Hàm Duyệt cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thảm trạng này, Liễu Khinh Huyền đối với chính bản thân nàng ăn uống vô cùng khắc chế nhưng lại rất khoái chọc Tô Nhiễm Nhiễm, thường xuyên giành ăn cùng đồng chí Tô, cô nhìn riết cũng quen.
Thức ăn trong nồi lẩu càng ngày càng ít mà Đới Mộng Doanh cứ ngây người ra đó không chịu động đũa, Tiêu Hàm Duyệt bất đắc dĩ phải xông ra chiến trường, giựt rau thịt từ trong miệng cọp ra mà gắp vào chén của Đới Mộng Doanh:
"Đừng thất thần nữa, không ăn là không còn cái gì để ăn đâu"
Nghe âm thanh bên cạnh truyền đến, Đới Mộng Doanh từ trong trận chiến giành ăn của hai vị ngự tỷ xinh đẹp ưu nhã tỉnh lại, không ngừng gật đầu
"Cám ơn học tỷ"
"Đừng khách sáo" Tiêu Hàm Duyệt thấy thế, ý cười trên mặt không khỏi sâu thêm vài phần. Rõ ràng cao to, mặt mày lại đáng yêu như thế. Thú vị!
Tô Nhiễm Nhiễm + Mạc Tiêu Tiêu: "..." cái cảm giác quỷ dị của couple này là tình huống gì đây?
Tô Nhiễm Nhiễm đang tính nói cái gì đó, âm thanh còn chưa ra khỏi miệng thì lực chú ý đã bị Liễu Khinh Huyền kéo qua:
"Dừng tay! Kia là miếng thịt của ta, ta mới bỏ vô" vừa nói, cô vừa đâm đũa qua, cùng với đôi đũa của Liễu Khinh Huyền quấn đấu, hoàn toàn quên mất Tiêu Hàm Duyệt cùng Đới Mộng Doanh.
Mạc Tiêu Tiêu: "..." Thờ ơ đến mức này, nhìn dáng vẻ Tô Nhiễm Nhiễm như vậy là không phải thích Tiêu Hàm Duyệt rồi.
Dưới sự giành giựt của Tô Nhiễm Nhiễm, Liễu Khinh Huyền, Tiêu Hàm Duyệt, cùng với Mạc Tiêu Tiêu và Đới Mộng Doanh cắm đầu cam chịu ăn lẩu, một bàn bày thức ăn nước lèo ê hề đã được càn quét sạch sẽ.
Nhờ có Liễu Khinh Huyền chu đáo lo gắp thức ăn, chén của Mạc Tiêu Tiêu hầu như chưa hề vơi đi tới nửa, ăn xong đợt này bụng tròn ra một vòng, căng lên khó chịu. Mạc Tiêu Tiêu nhăn mặt, dựa đến gần Liễu Khinh Huyền, theo thói quen bánh bèo nũng nịu:
"No quá, khó chịu~" đại khái là ăn ngon tới bất diệc nhạc hồ, vui đến quên trời quên đất, cô bất tri bất giác lặp lại quán tính của kiếp trước.
Liễu Khinh Huyền mắt thấy cô sáp lại bên vai mình, gương mặt moe manh động khẽ nhăn nhăn nhó nhó, trái tim nhất thời bồng bềnh mềm mại như đám mây
"Khó chịu chỗ nào, ta giúp ngươi xoa xoa"
"Ở đây sao?" Liễu Khinh Huyền nhẹ nhàng giơ tay thử áp lên bụng Mạc Tiêu Tiêu, động tác ôn nhu vuốt vuốt.
Tiêu Hàm Duyệt: "..."
Tô Nhiễm Nhiễm: "..."
Đới Mộng Doanh: "..."
Thấy ánh mắt ba người kia ném qua, Mạc Tiêu Tiêu khựng người phát hiện ra hành vi không thỏa đáng của mình, vội vàng thoái lui muốn tách ra khỏi bàn tay của Liễu Khinh Huyền. Do ký túc xá của Tiêu Hàm Duyệt toàn trải thảm êm ái, cho nên ngoài Đới Mộng Doanh ra bọn họ toàn xếp bằng ngồi trên nền nhà, Mạc Tiêu Tiêu lui người gấp gáp không cẩn thận móc trúng chân bàn ăn, thức ăn lắc lắc nước lèo nghiêng nghiêng người thì ngã ngã. Liễu Khinh Huyền nhanh tay chụp lại Mạc Tiêu Tiêu, muốn kéo cô lại. Không nghĩ đến Tô Nhiễm Nhiễm ở phía sau cho thêm một đẩy, Liễu Khinh Huyền vốn dĩ ngồi không ngay còn bị xô một cái, trực tiếp cùng với Mạc Tiêu Tiêu ngã lăn ra đất, vừa vặn một trên đè một dưới, một công một thụ.
Mặt kề mặt, hơi thở tương giao, ánh mắt Liễu Khinh Huyền càng sâu thẳm, khát vọng trong lòng ngực dâng lên. Nhìn đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng, nàng vô cùng muốn hôn một cái, chỉ là còn ngại trong phòng cón nhiều khán giả nên đành nhịn xuống, chống người ngồi dậy, hướng Mạc Tiêu Tiêu vươn tay phải ra đỡ
"Không đè ngươi đau chứ?"
"Không có"
Bị ba ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm, Mạc Tiêu Tiêu xấu hổ vô cùng, không dám nhìn Liễu Khinh Huyền luôn. Sau khi nắm tay Liễu Khinh Huyền nương theo lực đỡ ngồi dậy liền một mực cúi đầu, chết cũng không dám ngẩng lên.
"À~ta đột nhiên nhớ tới chút việc phải đi về. Cám ơn các học tỷ đã chiêu đãi", chống lại ánh mắt của quần chúng, Mạc Tiêu Tiêu luôn có cảm giác mình đang ngồi bàn chông, sau khi kiếm đại một cái cớ xong liền cung cung kính kính cúi chào ba vị đại nhân, nhanh chân chạy đến cửa phòng đổi giày để về.
Đới Mộng Doanh còn cùng với Tiêu Hàm Duyệt, Tô Nhiễm Nhiễm xem kịch vui, trợn mắt nhìn Mạc Tiêu Tiêu chạy tới cửa rồi mới nhớ tới chính mình cũng phải theo cô trở về ký túc xá, vội kêu theo:
"Tiêu Tiêu, chờ với, đỡ ta trở về"
Nghe tiếng gọi của bạn mình, Mạc Tiêu Tiêu cả người khựng lại. Trong lòng cuồn cuộn mặc cảm tội lỗi. Cô...cư nhiên lại đem bạn mình đém ra sau đầu một lần nữa. Thật tình, đều do Liễu Khinh Huyền cái người này gây ra.
Mạc Tiêu Tiêu vừa âm thầm than thở, vừa đem giày đang mang một nửa cởi ngược trở ra,, để cho tiện thì cô cũng bỏ qua giai đoạn tròng vô dép lê của Tiêu Hàm Duyệt, đi chân không tới giúp kẻ tàn phế Đới Mộng Doanh.
Liễu Khinh Huyền là dấm tinh chuyển thế, làm sao có thể để Mạc Tiêu Tiêu tiếp cận Đới Mộng Doanh sát rạt như vậy. Mạc Tiêu Tiêu còn chưa tới gần, nàng đã sải cchân dài bước qua:
"Để ta đỡ đi, các ngươi về ký túc xá"
"Dạ được" Mạc Tiêu Tiêu biết rõ Đới Mộng Doanh không phải tuýp người của Liễu Khinh Huyền, căn bản không có khả năng thăng chức thành tình địch cho nên không ngại hai người có mức độ kề cận như vầy.
Nhưng mà, Đới Mộng Doanh để ý chứ!
Tuy rằng cậu quen biết Liễu Khinh Huyền không lâu nhưng cũng cảm nhận ra Liễu Khinh Huyền đối với cậu rõ ràng có thành kiến. Dưới tình huống như vậy làm sao cậu dám để cho Liễu Khinh Huyền đến đỡ. Nhìn Liễu Khinh Huyền vươn tay, Đới Mộng Doanh do dự một chút, đem ánh mắt cầu xin nhìn sang Tiêu Hàm Duyệt.
Đới Mộng Doanh là kiểu nữ sinh tomboy soái khí, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, nhìn qua liền cho người ta cảm giác an toàn dựa dẫm. Vậy mà lúc đôi mắt cậu tròn xoe cầu xin giúp đỡ sẽ cực giống kiểu cún con bị vứt bỏ, vô cùng tội nghiệp. Hai loại hình tượng có thể hình thành khí chất tương phản tuyệt đối, ở trên người cậu cùng thể hiện một lúc lại không tạo phản cảm kỳ cục mà khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu moe vô cùng, dễ dàng khơi gợi ý muốn bảo hộ của Tiêu Hàm Duyệt.
Bắt được tín hiệu cấp cứu của Đới Mộng Doanh, Tiêu Hàm Duyệt duỗi tay đè tay Liễu Khinh Huyền lại:
"Vẫn để ta đỡ đi"
Liễu Khinh Huyền kinh ngạc, liếc nhìn Tiêu Hàm Duyệt một cái liền hiểu, tránh người qua một bên nhường vị trí lại cho bạn mình.
Không bị khí thế của Liễu Khinh Huyền trấn áp, Đới Mộng Doanh len lén thở phào nhẹ nhõm, gửi sang Tiêu Hàm Duyệt ánh mắt cảm kích. Tiêu học tỷ quả là một người ôn nhu thiện lương, cao lãnh cái gì đó quả nhiên chỉ là bề ngoài mà thôi. Đới Mộng Doanh có đôi con ngươi đen huyền, qua đó thể hiện cảm xúc vô cùng thuần khiết, vô cùng chân thành. Vừa đối diện tới, Tiêu Hàm Duyệt bị đôi mắt như hắc ngọc sáng long lanh thâm thúy này đánh trúng tâm can, nhịn không được giơ tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của cậu. Vóc dáng của cô chỉ thấp hơn Đới Mộng Doanh một chút, tư thế này đụng vào đầu của người kia càng dẽ dàng hơn một chút.
Tóc của Đới Mộng Doanh thật mềm mại, tay sờ lên giống như sờ vào bộ lông nhuyễn hoạt của hồ ly, êm ái xù xù khiến người yêu thích không muốn buông tay. Tiêu Hàm Duyệt vốn dĩ chỉ muốn vuốt vuốt một chút, thể nghiệm một chút cảm giác, không nghĩ tới ngón tay sượt vài lượt đều không muốn dừng lại. Đới Mộng Doanh phóng sang một ánh mắt nghi hoặc, cô vẫn như cũ sờ sờ vuốt vuốt, không có ý tứ dừng lại.
Tô Nhiễm Nhiễm: "..."
Tô Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu lia ánh mắt sang tổ hợp hai miếng cao dán Liễu Khinh Huyền-Mạc Tiêu Tiêu, lại dòm trở lại Đới Mộng Doanh đang gắt gao dựa vào Tiêu Hàm Duyệt, rốt cuộc cũng phát hiện ra cái gì không thích hợp. Người mà cô thích cùng với nữ sinh khác thân mật như vậy, bản thân cư nhiên lại không có cảm giác ghen tị tức giận! Nếu đổi lại là Liễu Khinh Huyền, sợ là đã sớm lật bàn đi. Cô như vậy là bị nồi lẩu mua chuộc rồi sao, hay là bản thân rộng lượng không biết ghen là gì?
Ơ, thôi bỏ đi. Những lời này nói ra gạt người khác còn được, đem đi nói cho chính mình...trừ phi trong đầu bị thủng một lỗ mới tin vào cái cớ này đi. Tô Nhiễm Nhiễm nhớ lại đã từng bị nói qua, bản thân sâu trong lòng chính là không phải yêu thích Tiêu Hàm Duyệt cái kiểu kia. Lúc đó cô còn kịch liệt phản đối, nhưng bây giờ...nhìn cái cảnh dính nhau không rời của hai nhà Liễu-Mạc, cô đã hiểu được chút chút. Trái tim sẽ không nói dối. Lúc đối mặt với Tiêu Hàm Duyệt, tuy rằng có lúc thấy thân thiết ngọt ngào, có lúc lại vui vẻ thoải mái, nhưng chắc chắn không có cái loại rung động này. Nghĩ đến bản thân còn tính lên kế hoạch tỏ tình, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy thực sự may mắn. Còn hên là cô sớm có thể tỉnh ngộ...nếu không lỡ mà bày tỏ ra, chỉ sợ là sẽ trở thành chuyện bị Liễu Khinh Huyền và Tiêu Hàm Duyệt lấy làm châm chọc cả đời luôn.
...
...
...
Mạc Tiêu Tiêu bị mùi khói mạnh mẽ xộc vào óc hun cho tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy toàn bộ không gian bị khói đen đặc quánh cuồn cuộn bao bọc xung quanh.
Cháy?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Mạc Tiêu Tiêu bật người như cá giãy nhảy khỏi giường, ngồi thấp xuống đất bò về hướng cửa ra vào, dùng quần áo bao lấy tay nắm cẩn thận mở cửa ra. Tuy rằng Mạc Tiêu Tiêu đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng nhìn thấy biển lửa hỗn loạn ánh sáng và sức nóng ào ào tràn qua đây, cô vẫn bị dọa cho chết khiếp, nếu không phải bản năng cơ thể lùi về phía sau chỉ sợ là ngọn lửa đã liếm tới quần áo của cô.
Làm sao mà cháy nghiêm trọng tới mức này?
Khắp căn phòng đã bị ngọn lửa xâm chiếm, Mạc Tiêu Tiêu sợ hãi ngây người ra. Sống hai mươi mốt năm mới là lần đầu tiên rơi vào tình thế hiểm hóc như vầy. Tuy rằng đã học qua vô số lần huấn luyện thoát thân, nhưng khi tai nạn xảy ra trên người mới biết như thế nào là chết lặng, hoàn toàn không biết cái gì nên làm cái gì không.
Mắt thấy thế lửa đang nhanh chóng lan sang mình, một cái tên bỗng nhiên nhá sáng lên trong đầu Mạc Tiêu Tiêu
Liễu Khinh Huyền... Liễu Khinh Huyền...
Không được, cô không thể ngồi chờ chết.
Mạc Tiêu Tiêu bùng cháy động lực, cúi thấp người bước về phía sau, sờ soạng trên tủ đầu giường tìm được di động liền lần mò theo trí nhớ mà lui vào trốn trong phòng tắm. Cửa sổ trong phòng tắm mở ra thông gió, so với bên ngoài mật độ khói giãn ra không ít.
Làm sao! Làm sao lại không có tín hiệu?
Rõ ràng chỉ là hỏa hoạn thôi, làm sao di động cũng bị chặn tín hiệu? Ông trời muốn mạng của cô sao? Mạc Tiêu Tiêu tuyệt vọng thử đi thử lại, trả lời cô chỉ là màn hình lạnh băng không một chút khả năng khơi thông tín hiệu.
Nhìn ngoài vách tường thủy tinh của phòng tắm hừng hực ánh lửa, Mạc Tiêu Tiêu suy sụp ngã ngồi xuống đất. Coi như...không còn hy vọng gì nữa. Từng giọt từ giọt hồi ức của cô cùng Liễu Khinh Huyền lướt qua, tầm mắt Mạc Tiêu Tiêu dần dần tan rã. Kiếp này...như vậy là không còn được gặp nàng nữa sao?
"Tiêu Tiêu? Tiêu Tiêu? Ngươi ở đâu?" Đột nhiên một âm thanh quen thuôc vang lên giữa những tiếng lách tách cháy nổ, tuy rằng vọng âm xa xôi mơ hồ nhưng vẫn có thể đưa đến bên tai Mạc Tiêu Tiêu.
Là Liễu Khinh Huyền!
Ánh sáng trở lại trong đôi mắt Mạc Tiêu Tiêu giống như liều thuốc trợ tim bơm thẳng vào động mạch, khát vọng sống còn một lần nữa mãnh liệt quay lại. Cô chống sàn nhà, mạnh mẽ lật người...
Bạch...
Rớt xuống đất~
Tiếng động làm Đới Mộng Doanh giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Mạc Tiêu Tiêu nằm trên mặt đất đau khổ ôm lấy cái ót, liền cả người mờ mịt
"Ngươi đây là lăn từ trên giường xuống đất sao?"
Mạc Tiêu Tiêu: "..."
"Thấy sau gáy của ta đau như vậy, ngươi có cần nhẫn tâm nhắc lại chủ đề đau thương này sao?" Nếu không phải đột nhiên mơ thấy bóng đè kiếp trước thì làm sao lại làm ra hành động ngu xuẩn như vậy...