Dưới cái nhìn quá mức chăm chú của Liễu Khinh Huyền, một mạt hồng đậm giống như thủy triều ào ạt kéo lên bao trùm gương mặt của Mạc Tiêu Tiêu, lan dần xuống sau gáy và phần cổ, giống như cái đầu nho nhỏ của cô vừa bị hóa phép biến thành trái cà chua khổng lồ căng mọng đỏ rực ngon lành, vô cùng dụ người cắn cho một ngụm. Liễu Khinh Huyền cho rằng Mạc Tiêu Tiêu xem tới phân cảnh thân mật tiếp xúc mới mắc cỡ đến mức này, không nhịn được sở thích xấu xa muốn đem cô càng trêu ghẹo dữ hơn nữa

"Sao rồi, đã đọc xong kịch bản rồi chưa? Có muốn diễn thử bây giờ không?"

"!!!" Diễn thử? Thử hôn nhau sao? Mạc Tiêu Tiêu càng giống như con tôm luộc, toàn thân cứng ngắc như bị đông lạnh, sau đó khó khăn rã đông ra nói năng lấp vấp:

"Bây...bây giờ?"

"Ừ, phải nắm rõ một chút các bước chào đón tân sinh, tới lúc đó cùng với người dẫn chương trình cùng nhau tiến hành là được. Muốn cường điệu thử diễn thì chắc chỉ có hai người chúng ta phối hợp diễn tình ca của...vở kịch", thấy Mạc Tiêu Tiêu khẩn trương đến độ kéo căng thân thể, khóe môi Liễu Khinh Huyền bất đắc dĩ cong lên khoái trá.

Bởi tính phóng khoáng cởi mở của trường cũng như địa vị của Hội sinh viên S, chỉ cần tiết mục không phải là cái gì bất cận nhân tình hay chống đối xã hội các loại linh tinh hắc ám thì chủ đề nào cũng có cơ hội biểu diễn trên sân. Cho nên cái gì yêu đương lãng mạn cũng không ngoại lệ, thậm chí cho dù là thứ ít được quảng đại quần chúng tiếp nhận nhất là chủ đề đồng tính luyến ái cũng nằm trong phạm vi cho phép lên sân khấu.

Tình ca kịch bản giảng thuật chính là một đôi bách hợp yêu nhau thời xa xưa. Cố sự xảy ra vào thời đại cách đây N năm ở một vương triều quốc độ xa xôi, nhân vật chính là một cầm sư (lão sư dạy đàn) nổi danh, tài nghệ vô cùng cao siêu. Cầm sư từ thuở thiếu niên thành tài, từ sớm đã danh dương thiên hạ, đến tuổi cập kê (mới lớn) được hoàng đế đặc phong cho tột cùng vinh hạnh là đệ nhất cầm sư. Ngày đó cầm sư còn mang tâm tính thiếu niên ham mê danh lợi, cho nên sau khi được thiên tử sắc phong danh hào xong liền vui vẻ tiến nhập vào cuộc sống hoàng cung hoa lệ.

Một quyết định làm thay đổi nhân sinh của nàng.

Trong cung đình người được hoàng đế sủng ái nhất chính là thứ nữ của ngài, thanh xuân xấp xỉ tuổi của cầm sư, vô cùng được hoàng đế cùng các hoàng huynh che chở, bởi vậy chưa từng tiếp xúc qua cái gì mưu mô người lừa ta gạt, ngây thơ như tờ giấy trắng hoàn toàn là một tiểu tiên nữ hồn nhiên không biết gì về nhân sinh thế sự. Một ngày nọ cầm sư ở ngự hoa viên điều cầm thì gặp phải tiểu công chúa, hầu như ngay trong khoảnh khắp tương ngộ nọ cô đã bị chính sự rực rỡ như ánh mặt trời của nàng làm cho trầm luân tù hãm.

Tiểu công chúa rất yêu thích tiếng đàn của cầm sư, réo rắt trong veo rót vào tai khiến người say mê không muốn dừng lại, công chúa nghe một lần xong đều bám theo cầm sư đòi nàng vì cô đàn thêm lần nữa. Vì muốn mua vui cho cô, cầm sư đã dụng tâm phổ thật nhiều khúc nhạc ngày này qua ngày khác đàn cho công chúa nghe, tình cảm cấm kị buộc ràng theo tiếng đàn len lén bộc lộ ra ngoài.

Thời gian tính từng ngày, rồi lại tính thành từng năm, tiểu công chúa ngày nào cũng đã đến tuổi cập kê. Là đối tượng được sủng ái bậc nhất trong cung, hoàng đế đã vì sinh thần của nàng ban hành một đêm yến hội vô cùng long trọng, mọi công tử quý tộc trong kinh thành đều được thiếp mời. Thánh thượng ngự dụng cầm sư đương nhiên cũng có tư cách cùng theo tham dự.

Trong lòng tiểu công chúa, ngoài phụ hoàng mẫu hậu thì còn có cầm sư là người cô quan tâm nhất, vẫn luôn mong chờ lễ vật của cầm sư, nhưng cô làm sao mà dàn dạn mặt mày mở miệng nhắc nhở? Chỉ còn có cách chờ đến đêm trước ngày sinh thần của mình cong cong lách lách ám chỉ chủ đề muốn nói. Trên gương mặt nhỏ bé của cô, những gì là hỉ nộ ái ố đều viết lên tất cả, cầm sư dùng đầu gối cũng đoán ra được vị tiểu công chúa đáng yêu này đang muốn cái gì, mà ngoài mặt cứ giả đò ngó lơ ý tứ ám chỉ của đối phương cứ mải miết ngồi đàn.

Cầm sư trì độn ngốc nghếch như vậy chọc cho tiểu công chúa cáu giận, ném cho một câu "Đầu gỗ" rồi bỏ đi. Còn cầm sư đàn thì cứ việc tiếp tục mà đàn, mỉm cười đạm nhạt. Thật ra nàng đã chuẩn bị xong lễ vật mừng sinh thần cho công chúa từ lâu rồi, là một cây đàn làm từ gỗ ngô đồng mà nàng đặc biệt ủy thác cho người ở ngoài cung tìm kiếm, nghìn chọn vạn tuyển mới đem về được một khúc gỗ thượng hạng, tự tay điêu khắc từng chút từng chút một làm nên một cây đàn, trên mặt gỗ còn tinh tế ẩn ẩn dấu dấu nét khắc tên của hai người.

Càng nghĩ đến biểu tình vui thích của công chúa lúc nhận lễ vật, ngón tay khảy đàn của nàng càng nhanh, âm thanh như thác đổ réo rắt tuông rơi, lan tràn khắp ngự hoa viên. Thời gian như bay như chạy thoắt một cái đến ngày yến hội mừng sinh thần của công chúa.

Ngày này, hoàng cung đặc biệt náo nhiệt, đi đến đâu cũng thấy người ta giăng đèn kết hoa trang trí vô cùng xinh đẹp.

Với tư cách là cầm sư, nàng đương nhiên có quyền xuất hiện ở yến tiệc, nhưng bởi vì địa vị thấp kém nên vị trí ngồi được sắp đặt ở tuốt ngoài xa. Trong lòng nàng chỉ có hình ảnh của nhân vật chính ngày hôm nay nên căn bản cũng không cần ái ngại sự sắp xếp này, ngón tay mảnh khảnh lơ đãng vuốt ve nét khắc bí ảo trên thân đàn, hình ảnh vui vẻ của công chúa ngọt ngào tràn ngập khắp tâm tư.

Từ xa một viên thái giám cao giọng kêu lên thông báo, các vương tôn công tử vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xoay người hướng về cửa chính đại điện cuối người nghênh đón. Cầm sư cũng theo đó chấp tay hành lễ, nàng biết đó chính là hoàng đế dắt tay công chúa cùng xuất hiện.

Người nọ hôm nay mặc một bộ vày dày hoa lệ tuyệt đẹp, khoảnh khắc mà cô nhập đại điện đôi mắt lập tức đảo khắp nơi tìm thân ảnh người kia, thấy tầm mắt của vị cầm sư thong thả phóng tới mình, cô nghịch ngợm hướng nàng nháy nháy mắt. Đùa giỡn xong, công chúa mới sực nhớ ra mình vậy chứ vẫn còn đang giận dỗi, vội vã rút về ánh mắt, kiêu ngạo hất cằm với vị cầm sư.

Vẻ kinh diễm trên gương mặt nàng dần dần tán đi, chừa lại một nụ cười đạm nhạt.

Sự kiện hoàng gia có tới ba trăm lễ nghi, ba nghìn uy nghi. Do bởi hôm nay chỉ là yến tiệc sinh thần của công chúa nên cũng không phải tiến hành rườm rà, nhưng nghi thức này nọ cũng có cả đống. Chờ lâu thiệt lâu sau mới tới phiên ca vũ biểu diễn rốt cuộc cũng được bắt đầu. Và lần này thì cầm sư là người đầu tiên hiến nghệ.

Nàng đứng vào giữa đại điện, hướng các nhân vật mấu chốt trên tọa vị hành lễ xong mới đem cây đàn đang ôm trong lòng đặt lên giá đỡ, chéo chân ngồi xuống. Công chúa vì luôn toàn tâm toàn ý nhìn nàng, một chút cũng không phát hiện cây đàn thường ngày của cầm sư hôm nay trông hoàn toàn khác biệt.

Theo động tác khảy đàn của cầm sư, âm thanh vi diệu, thanh nhã kỳ ảo như nhạc trời rót vào lòng người, tiếng đàn len lỏi vào trong nhân tâm người nghe, thu nhiếp hồn phách qua ánh mắt người nhìn, tiểu công chúa dường như bị giam hãm, cũng giống như vừa tỉnh ngộ điều gì, trái tim cuồng loạn biến nhịp.

Cầm khúc kết thúc, cả đại điện rơi vào một mảnh an tĩnh thoát trần một hồi lâu, mãi đến khi nghe tiếng hoàng đế vỗ tay tán thưởng thì bầu không khí mới lần nữa náo nhiệt, đủ loại lời tuyên dương tài năng của cầm sư rơi vào tai nàng. Vẫn duy trì vẻ ưu nhã trên mặt, cầm sư hướng các vị đại nhân tạ ơn nhưng mục quang từ đầu đến cuối vẫn luôn không rời khỏi công chúa của nàng.

Lời khen ngợi của người đó mới là lời thoại mà nàng muốn nghe nhất.

Tiểu công chúa cũng không làm nàng thất vọng, từ trong ngẩn ngơ thu hồn nhiếp phách trở về, hướng phụ hoàng xin cho nàng đàn thêm một khúc nhạc nữa. Hoàng đế đương nhiên sẽ không khước từ thỉnh cầu của nữ nhi, nhưng ngoài mặt vẫn là đem quyền lựa chọn trao cho cầm sư. Yêu cầu này được nàng mừng rỡ vâng lời nhận mệnh.

Vừa nãy điều một khúc tình ca, bây giờ cầm sư đổi thành một bài nhạc khác nhẹ nhàng vui vẻ, tựa như lời chúc gửi đến công chúa ngày sinh thần hạnh phúc.

So với phổ điệu ngọt ngào ban nãy, hoàng đế càng ưa thích khúc nhạc này hơn, nghe vào khiến cho tâm tình trở nên thoải mái khoái nhạc, thần sắc ngài viết đầy ý tán thưởng, trong lúc cao hứng đem quyết định trong lòng tuyên bố cho bá quan văn võ trước mặt:

Hôn sự của công chúa ban thưởng cho Lương Doãn.

Lương Doãn là ai?

Cầm sư không biết

Nhưng khoảnh khắc nghe thấy hoàng đế hạ lệnh tứ hôn, nàng gần như bị lấy hết khả năng suy nghĩ, cũng không còn cách nào tiếp tục điều cầm, hoàn toàn dựa vào bản năng của ngón tay hoàn thành cho xong khúc nhạc sau đó chật vật tìm trở về chỗ ngồi của mình, gương mặt trắng bệt y hệt công chúa cùng nhau ngẩn người.

....

[1] Cây ngô đồng: có dáng thân thẳng, tán cây dạng trứng phù hợp trồng làm cây bóng mát ở ven đường, gần bãi đỗ xe. Vỏ cây cho sợi. Gỗ ngô đồng có tính truyền âm tốt, được dùng để chế tạo một số loại nhạc cụ truyền thống phương đông như hay . Ngoài ra gỗ Ngô đồng còn được dùng đóng một số đố gia dụng nhỏ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play