Phòng trọ lúc này, Dương Minh cười nhạt một tiếng, hạ người ngồi trên bàn, tùy ý nhìn mã phu sùng bái, trong đầu như suy nghĩ gì, cánh tay vươn ra trước, một cỗ hấp lực bá đạo truyền ra.

Tức khắc.

Mã phu hét thảm một tiếng, từ trong gầy yếu thân hình, một đoàn đám mây bị kéo ra, trong nháy mắt nằm gọn trong tay Dương Minh, đoàn đám mây sửng sốt, rối rít van xin:

"Huyết Ma đại nhân, không Huyết Ma đại nhân vĩ đại, ta nguyện phục vụ cả đời cho ngài, đừng ăn ta, ta không ngon đâu."

Đoàn đám mây này chỉ là oán linh cấp thấp, trong một lần Dương Minh hành tẩu trên đường bắt gặp, tuy rằng hơi lắm phiền phức một chút, cơ bản dễ sai bảo, cực kì được việc, ban nãy tìm kiếm một cơ thể cho nó nhập vào, đóng giả mã phu.

Dương Minh linh hồn khôi phục ngưng dịch cảnh, phối hợp nhục thân tùy ý điều chỉnh hình dạng, cuối cùng trú trong cơ thể mã phu, dù có ngưng dịch cảnh thần thức dò quét, hắn có thể tự tin che đậy khí tức, lừa dối quá quan.

"Câm miệng."

Dương Minh nhíu mày, lập tức đoàn đám mây im lặng, hắn liếc nhìn thi thể dưới sàn một hồi lâu.

Oán linh tuy rằng có thể điều khiển cỗ thân thể này, nhưng tồn tại nhược điểm, giờ khắc cần cung cấp đại lượng huyết dịch, nếu không thời gian bào mòn, nhất định thi thể mục rữa, dẫn đến triệt để bỏ đi.

Cách một ngày cung cấp một lần, hiện tại đã qua gần một buổi, chỉ còn năm tiếng chuẩn bị, nghĩ đến, Dương Minh nhìn về cái thứ trong tay hắn, ánh mắt lóe lên không hiểu ý định.

"Ngươi từ nay mang cái tên Tiểu Hắc."

Oán linh nhỏ yếu run lên, gật đầu lia lịa, bởi vì Dương Minh không cho phép nói chuyện, chỉ đành dùng hành động biểu đạt.

...

Thiên Huy thành, Lý gia võ đường, lôi đài diễn ra giao tranh, hai thiếu niên lao vào khổ chiến, một bên kiếm quang chói mắt, bên khác đao mang lạnh lẽo, từng cái sát chiêu được tung ra, trải qua mấy trăm hiệp không nghỉ, hai người bất phân thắng bại.

Để rồi, thiếu niên thu lại kiếm, hắn thở ra một hơi, giọng nói trầm ổn: "Hôm nay đến đây thôi, hi vọng Lý gia đại điển sắp tới, ngươi giữ được tinh thần như này."

Đối diện đao mang tán đi, thiếu niên nhếch miệng cười: "Lúc đó ngươi sợ rằng phải bại dưới đao của ta."

"Hi vọng là vậy đi."

Thiếu niên cầm kiếm xuống đài, chung quanh đệ tử đứng xem giật mình, lập tức tách thành hai hàng, một đường trống cho hắn ta qua.

Mắt thấy đối thủ đã rời khỏi, Lý Vũ Chính thu đao vào vỏ, hắn bước xuống đài, lập tức một vị thiếu niên nhanh chóng bước lại, Lý Vũ Chính tùy ý giơ lên thiết đao, giọng nói khinh thường:

"Cầm cho cận thận, nếu như lại để rơi giống lần trước, mặc kệ ngươi có là ca ca của ta, cũng phải nhận hình phạt thích đáng."

Lý Vũ Nguyên nghe một màn, tầm thần run lên, sau lưng vết đánh đã khỏi chợt nhói đau, hắn sợ hãi ôm chặt đao vào người, một đường theo sau Lý Vũ Chính, bóng dáng hai người đi mất, xung quanh một trận nghị luận, xen lẫn cười nhạo.

"Đều là huynh đệ sinh đôi, thế nhưng vận mệnh đối nghịch, đệ đệ biểu hiện thiên tài, ca ca thì là tên phế vật."

"Vũ Chính huynh quá nhân từ rồi nếu có một tên ca ca như vậy, ta sớm đã phế đi tứ chi của y, dứt khoát đuổi ra Lý gia."

"Lý gia cần người có ích, không cần phế vật, ta sớm đã nhìn Lý Vũ Nguyên không vừa mắt, đại điển sắp tới nhất định lấy quyền khiêu chiến hắn."

"Lúc đó, ngươi nhớ hạ thủ một chút, ta cũng muốn khiêu chiến hắn."

Lý gia mười năm trở lại, xuất hiện hai đại thiên tài, một là Lý Vũ Chính, tuyệt thế đao yêu, mười năm tuổi luyện thể cửu trọng, có cơ hội trước mười sáu bước vào tụ khí cảnh, hai là Lý Phù Trần, thiếu niên si kiếm, mười tuổi kiếm đạo khởi bước đại thành, mười năm tuổi đồng dạng luyện thể cửu trọng, một thân kiếm phát đạt tới trình độ cao siêu.

Hai người này bình thường rảnh rỗi đều giao thủ, Lý Phù Trần một thân một mình, không quá hấp dẫn người ta tò mò, thế nhưng Lý Vũ Chính bất đồng, hắn xưng là mười năm khó gặp thiên tài, bên cạnh còn có một vị ca ca sinh đôi, khuôn mặt giống nhau như đúc.

Khác biệt.

Lý Vũ Nguyên từ đầu cùng võ đạo vô duyên, chú định cả đời phàm nhân, phế vật như vậy, quả thực, làm mờ danh tiếng đệ đệ của hắn.

Người ngoài chỉ nhìn thấy, Lý Vũ Chính nhân nhượng ca ca, chấp nhận đối phương, lại không rõ, mỗi ngày đều khiến Lý Vũ Nguyên sống không bằng chết, thân thể chịu cực hình, giờ khắc ám ảnh cực độ.

Lúc này, Lý Vũ Chính trở về tiểu viện, Lý Vũ Nguyên hết nhiệm vụ bị đuổi ra ngoài, hắn cam chịu một mình đi tới Lý gia nhà kho, tại đây chờ sẵn mấy người, dựa trên y phục phán đoán thân phận gia nô.

Một tên gia nô thấy Vũ Nguyên đi vào, lập tức cất giọng quát lớn: "Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ, ba bọn ta chờ đợi gần nửa canh giờ rồi." Mặc kệ Vũ Nguyên muốn giải thích, hắn ta lôi từ trong ngực áo một túi nguyên thạch nhỏ, cánh tay vung lên ném xuống nền đất, miệng lớn nhếch lên cười gằn:

"Cầm lấy, ra khỏi phủ mua nguyên liệu về đây."

Đồng bọn bên cạnh phụ họa, sắc mặt khinh bỉ: "Đừng có ý định ăn cắp nguyên thạch, để bọn ta phát hiện ra ngươi dám làm chuyện này, có là đệ đệ ngươi đến cũng không cứu được đâu."

"Phế vật còn nhìn cái gì, không mau cút đi mua."

Lý Vũ Nguyên cắn chặt răng, run rẩy nhặt lên túi nguyên thạch, hơi cúi đầu bước nhanh ra phủ, mấy năm nay trong phủ truyền lưu hắn phế vật, địa vị tụt dốc thê thảm, so với gia nô còn không bằng, đối mặt bất công chỉ có cam chịu.

Ra khỏi lý gia đại môn, Lý Vũ Nguyên cả người như mất hồn, bước thấp bước cao, da dẻ tái nhợt, quần áo xộc xệch bẩn thỉu, nhìn qua chẳng khác nào một tên khất cái, bộ dáng thê thảm.

Trong dòng người chen chúc, thân ảnh lướt qua đám đông, tốc độ rất nhanh, cuối cùng không hiểu dừng tại khu chợ, hắn hướng mắt một bên, giọng trầm xuống:

"Chủ nhân, ngài xác định là đối phương."

Trong đầu vang lên giọng nói Dương Minh, phá lệ lạnh lùng: "Không sai, ta cảm nhận được linh hồn phát ra thống khổ, cực kì thống khổ."

Hơn nữa y phục này, sợ rằng thuộc về con em thế gia.

Tiểu Hắc nhíu mày, cố gắng nhìn kĩ thiếu niên trước mặt, hắn không rõ Dương Minh coi trọng đối phương, nhưng mà mệnh lệnh ban xuống, không thể làm trái, chỉ đành tiến lại, hơi chút nhìn quanh, cuối cùng nhếch miệng cười bắt chuyện:

"Huynh đệ, trông ngươi không đến nỗi nào, tại sao bộ dáng lại thê thảm như vậy."

Chỉ thấy.

Lý Vũ Nguyên sắc mặt nhợt nhạt nhìn sang, nam tử tuấn tú, một thân áo bào xanh nhạt, đối phương biểu lộ thân thiện.

Lý Vũ Nguyên thở dài một cái, mệt mỏi đáp: "Ngươi không hiểu được, ta đã mua đồ xong cũng nên về, chào."

Mắt thấy thiếu niên chuẩn bị quay người, Tiểu Hắc không vội vàng, bình tĩnh buông ra một câu, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng chờ đợi:

"Nếu như ta có khả năng giúp huynh tu luyện được, không biết huynh đài đây có thấy hứng thú."

Một chữ tu luyện phá lệ chói tai, lập tức Lý Vũ Nguyên khựng lại, thân thể run lên một hồi, hắn quay người khó khăn mở miệng:

"Là thật, ta còn có thể tu luyện."

Tiểu Hắc nhếch miệng cười: "Chỗ này không tiện, ta nghĩ nên đến nơi khác trao đổi."

Lý Vũ Nguyên chần chừ một hồi, trong tay cầm giỏ chứa nguyên liệu, hắn nhớ lại ba tên gia nô đáng chết, không khỏi lạnh sống lưng, có thể hai chữ tu luyện dụ hoặc quá lớn, nhất thời não bộ thối lui sợ hãi, hắn quả quyết chấp nhận, theo sau nam tử đến một tửu lâu.

Tầng hai yên tĩnh, một bàn trong góc, Tiểu Hắc hào hứng bắt chuyện, thông qua câu chữ phán đoán sự tình, hắn tám phần hiểu được Lý Vũ Nguyên hoàn cảnh, một bên giải thích tu luyện võ đạo, trong đầu trao đổi Dương Minh.

Cuối cùng.

Tiểu Hắc từ trong túi trữ vật lấy ra một bình sứ, hắn tùy tiện để trên bàn, sau đó giải thích cho thiêu niên:

"Này là nghịch thiên cải mệnh đan, bên trong có bốn viên, chỉ cần Vũ Nguyên đệ đây mỗi ngày phục dụng một, đảm bảo sau bốn ngày, khí huyết lưu thông, kinh mạch dãn nở, lúc đó Vũ Nguyên đệ có thể tiến vào võ đạo chi lộ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play