Lục Thiền cùng Mộ Cẩn ngồi trên xe, Nhan Trấn Uy nhìn theo hai người rời đi.
Ra khỏi Nhan gia, Lục Thiền nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Cẩn, nhìn đến Mộ Cẩn dáng vẻ bất an, ôn nhu trấn an nói “Tiểu Cẩn, không cần khẩn trương, tựa như trước kia là được.”
Mộ Cẩn nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ cúi đầu.
Đây là sau khi hai người bọn nàng đính hôn lần đầu tiên gặp mặt, thân phận đã cùng trước kia không giống nhau, chỉ là gần gũi ngồi như vậy, tâm nàng liền vẫn luôn bang bang nhảy, căn bản không chịu khống chế.
“Thiền tỷ tỷ…” Mộ Cẩn trương trương môi, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói cái gì.
Lục Thiền nghe vậy, đem xe dừng ở một bên, cởi bỏ đai an toàn, cúi người qua, nhìn Mộ Cẩn, trong mắt lộ ra ý cười “Tiểu Cẩn muốn nói cái gì?”
“Có chút nóng, có thể hay không đem cửa sổ mở ra…” Mộ Cẩn cảm thấy trên đầu rơi xuống hơi thở ấm áp, sắc mặt hồng hồng không dám ngẩng đầu, hai tay khẩn trương bất an nắm đai an toàn.
Lục Thiền trong lòng mềm nhũn, thon dài ngón tay xoa đầu tóc Mộ Cẩn mềm mại, thuận thế nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, thanh âm hơi khàn nói "Em hiện tại là vị hôn thê của chị…"
Mộ Cẩn không tự giác ngẩng đầu, vừa lúc đối thượng tầm mắt nóng cháy.
Giây tiếp theo, trên môi nóng lên, nàng không khỏi trừng lớn đôi mắt.
Hai người việc càng thân mật đều đã làm, hơn nữa không chỉ có hai lần, nhưng hôn môi luôn làm nàng cảm giác thực ngọt ngào, thực thần thánh, phảng phất giữa các nàng không phải chỉ dựa vào tin tức tố hấp dẫn, mà là yêu chân thật…
Mộ Cẩn tâm bỗng nhiên nhảy dựng, gương mặt nóng đến lợi hại, không tự giác phát ra thanh âm mềm mại.
Lục Thiền ánh mắt thâm trầm, khắc chế xúc động trong lòng, không tha kết thúc nụ hôn này.
Má nàng có chút phiếm hồng, trong mắt không tự giác lộ ra ý cười “Tiểu Cẩn, còn khẩn trương không?”
Mộ Cẩn gật đầu, lại nhanh lắc đầu, thủy nhuận con ngươi như hàm chứa sương mù, không dám nhìn người.
Lục Thiền không hề trêu đùa nàng, nhẹ nhàng hôn một chút gương mặt nàng, ôn nhu nói “Tiểu Cẩn đáng yêu như vậy, thật muốn nhanh lên cưới em làm vợ.”
“Vậy hả?” Mộ Cẩn chớp đôi mắt, trái tim bị vui sướng lấp đầy “Thiền tỷ tỷ thật muốn đến như vậy sao?”
Lục Thiền bên tai đỏ lên, duỗi tay nắm lấy tay Mộ Cẩn, nghiêm túc nói “Là sự thật, vẫn luôn là sự thật.”
Mộ Cẩn nghe vậy, vui vẻ cười rộ lên, do dự một chút, ôm chặt Lục Thiền “Em cũng rất muốn cùng Thiền tỷ tỷ ở bên nhau…”
Nàng nói chuyện thanh âm rất nhỏ, cơ hồ nghe không được.
Nàng không phải một người thích cười, nhưng là chỉ cần cùng Mộ Cẩn ở bên nhau, khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt liền sẽ nhu hòa rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Mộ Cẩn sắc mặt đỏ bừng, từ trong lòng ngực Lục Thiền chui ra, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra hạnh phúc.
Lục Thiền sủng nịch xoa xoa đầu nàng, ngồi trở lại trên ghế lái, thắt đai an toàn, tiếp tục lái xe.
*
Việc Mộ Cẩn trở về sớm đã thông tri Nhan Trúc.
Nhan Trúc đứng ở cửa, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi.
Diệp Nhàn đứng ở một bên, bồi nàng.
Từ khi Mộ Cẩn trở lại Nhan gia, Nhan Trúc liền không còn có gặp qua Mộ Cẩn, việc cùng Mộ Cẩn có quan hệ cẩn thận, nàng đều là từ trên TV nhìn đến.
Lục Thiền đem xe dừng lại.
Mộ Cẩn cởi bỏ đai an toàn, kích động chạy đến trước mặt Nhan Trúc, còn không có mở miệng, hai mắt đã đỏ đỏ.
“Mẹ…” Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Nhan Trúc tức khắc hốc mắt ướt, tỉ mỉ nhìn Mộ Cẩn “Tiểu Cẩn, con thật sự có thể nói… Tảng đá trong lòng mẹ rốt cuộc có thể buông xuống.”
Mộ Cẩn nghe lời nói áy náy, xoa xoa nước mắt, lộ ra ngoan ngoãn tươi cười “Mẹ, con chưa từng có trách mẹ.”
“Mẹ biết con không trách mẹ.” Nhan Trúc nói thở dài, là nàng chính mình vô pháp trong lòng quên đi việc này.
Lục Thiền đứng ở một bên, đem lễ vật trong tay đưa qua đi “Nhan a di, đây là lễ vật đưa ngài, hy vọng ngài thích.”
Nhan Trúc nhìn thoáng qua, trên mặt có vài phần không tình nguyện.
Mộ Cẩn lập tức tiếp được lễ vật, hướng vào trong tay Nhan Trúc, mỉm cười ngọt ngào lên, “Mẹ, đây là con cùng Thiền tỷ tỷ chọn lựa, con đoán mẹ nhất định sẽ thích.”
“Con nha đầu này…” Nhan Trúc có chút bất đắc dĩ, thần sắc hòa hoãn rất nhiều.
Nàng có thể cự tuyệt Lục Thiền, nhưng không đành lòng làm Mộ Cẩn khổ sở.
“Được rồi, người đến đông đủ, bắt đầu ăn cơm đi, đừng đứng nữa, đều vào đi thôi.” Diệp Nhàn cười nói, đi qua lôi kéo Nhan Trúc đi vào.
Lục Thiền cùng Mộ Cẩn nhìn nhau một cái, theo ở phía sau.
Bốn người ngồi xuống.
Nhan Trúc nhìn Lục Thiền dựa gần Mộ Cẩn, tức khắc có chút không vui, khách khí nói “Lục tổng, khi ăn cơm Alpha cùng Omega dựa gần như vậy, chỉ sợ không phù hợp quy củ, huống chi hai người còn không có kết hôn.”
Lục Thiền nghe ra lời nói không vui, thuận theo đem ghế dựa hướng bên cạnh kéo ra một chút khoảng cách.
Mộ Cẩn tức khắc chu cái miệng nhỏ, đáng thương hề hề nhìn về phía Nhan Trúc.
“Ăn cơm ăn cơm.” Diệp Nhàn cười hòa hoãn không khí, nhìn Lục Thiền nói “Con là Alpha, phải chiếu cố Tiểu Cẩn là Omega này nhiều hơn, nàng thân kiều thể nhu nhưng không chịu nổi nửa điểm ủy khuất.”
“Thiền tỷ tỷ đối với con thực tốt…” Mộ Cẩn nhỏ giọng vì Lục Thiền biện giải, đối thượng ánh mắt Nhan Trúc không vui, vội vàng đem lời nói dư lại nuốt trở về.
Một bữa cơm, ăn đến có chút quái dị.
“Mộ Cẩn, con cùng mẹ vào đây.” Nhan Trúc xụ mặt nói.
“Vâng, mẹ.” Mộ Cẩn ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Thiền cùng Diệp Nhàn ngồi ở bên ngoài.
Nhìn Lục Thiền thường xuyên nhìn phía bên trong, Diệp Nhàn nhịn không được cười rộ lên “Tiểu Lục tổng của chúng ta cũng biết khẩn trương a, ta còn tưởng rằng tiểu Lục tổng là băng sơn sẽ không hòa tan, vĩnh viễn đồ sộ bất động.”
Diệp Nhàn không chỉ có không sợ, ngược lại cười đến càng thêm thoải mái.
Cười một hồi, nàng đứng đắn lên, nghiêm túc nói “Lấy tính tình Tiểu Cẩn đơn thuần gả đến Lục gia, nhưng không phải là chuyện tốt lắm. Liền tính nàng là Omega cấp bậc SS, ở trong mắt lão gia tử, cũng bất quá là cái công cụ càng cao cấp để sinh sản mà thôi.”
Nói mặt sau, Diệp Nhàn tự giễu hừ lạnh một tiếng.
“Con sẽ không để cho loại bi kịch này tái diễn.” Lục Thiền mày đẹp chợt tắt, ngữ khí kiên định nói.
Diệp Nhàn nhất thời bị kinh ngạc đến, sau một lúc lâu, chậm rãi cười rộ lên “Thiền Thiền thật là trưởng thành, người có vợ chính là không giống nhau.”
Lục Thiền bên tai đỏ lên, hoành Diệp Nhàn liếc mắt một cái “Con cùng Tiểu Cẩn còn không có kết hôn.”
“Vị hôn thê cùng thê tử cũng chỉ là kém một chữ, huống chi mẹ nghe nói con đều đánh dấu Tiểu Cẩn.” Diệp Nhàn đi qua, nhướng mày, trong mắt tràn đầy trêu ghẹo.
“Chỉ là đánh dấu lâm thời, không phải đánh dấu vĩnh cửu.” Lục Thiền nói, con ngươi hiện lên một mạt lo lắng “Nếu con đều biết nói như vậy, đại biểu những người khác cũng biết.”
“Đúng vậy, chuyện này ở giữa những cái thượng lưu Alpha là trong lòng hiểu rõ một việc này mà không nói ra, bất quá là ngại với thế lực Lục gia cùng Nhan gia, không dám nhận mặt nói rõ.” Diệp Nhàn cười nhạo một tiếng.
Lục Thiền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mộ Cẩn ngày thường tiếp xúc không đến những người đó, đồn đãi vớ vẩn này đó cũng liền truyền không đến tai Mộ Cẩn.
Đến nỗi người Nhan gia, có Nhan Trấn Uy che chở, người khác cũng không dám khi dễ Mộ Cẩn.
“Mẹ nghe nói việc này là Đoạn gia gây ra.” Diệp Nhàn vẻ mặt bát quái nói “Con tính toán làm sao bây giờ?”
“Tự nhiên là người làm sai việc phải trả giá lớn thôi.” Lục Thiền thần sắc lạnh nhạt nói.
Diệp Nhàn vừa lòng cười “Không hổ là tiểu Lục tổng chúng ta, tương lai Lục gia giao cho con, khẳng định có thể trở nên rực rỡ hẳn lên.”
Lục Thiền đôi mắt trầm xuống, không có phủ nhận.
Hiện tại Lục gia, đã lạn đến trong xương cốt, nàng đời trước liền ý thức được, nhưng sớm thành thói quen sinh hoạt như vậy, từ thân thể đến tâm hồn đều trở nên chết lặng, cũng không có ý tứ muốn đấu tranh.
Lúc này đây, vì Mộ Cẩn, nàng nhất định phải thay đổi cái hiện trạng này, không thể Mộ Cẩn ở Lục gia chịu nửa điểm ủy khuất.
*
Mộ Cẩn kéo cánh tay Nhan Trúc ra tới, hai người đôi mắt đều là hồng.
Lục Thiền lập tức đứng dậy, lo lắng đi qua xem.
Mộ Cẩn lộ ra một mạt cười nhạt “Thiền tỷ tỷ, em không có việc gì.”
Lục Thiền tức khắc yên lòng.
“Được rồi, thời điểm không sai biệt lắm, hai người cũng nên đi, miễn cho bị trách cứ.” Nhan Trúc nói, không tha nhìn Mộ Cẩn.
“Mẹ, người đừng khổ sở, con lần sau lại đến thăm mẹ.” Mộ Cẩn ôm Nhan Trúc, cười an ủi.
Nhan Trúc đau lòng lắc lắc đầu.
Nàng rõ ràng quy củ Nhan gia, cho Mộ Cẩn ra ngoài một lần cũng không dễ dàng.
“Chỉ cần có thời gian, tôi sẽ mang Tiểu Cẩn lại đây thăm ngài.” Lục Thiền đi theo nói.
Nhan Trúc trong lòng vui vẻ, gắt gao nắm tay Mộ Cẩn “Nếu có rảnh, liền trở về nhiều.”
“Vâng, mẹ, con nhất định sẽ trở về nhiều mà.” Mộ Cẩn nói thanh âm nghẹn ngào lên.
Nàng không biết, tiếp theo trở về là khi nào, lần này đây vẫn là nàng cùng gia gia nói Lục Thiền sẽ bồi nàng đi, gia gia nàng mới đáp ứng.
*
Nhan Trúc lưu luyến không rời đưa Mộ Cẩn ra cửa.
Mộ Cẩn ngậm nước mắt, ngồi trên xe, đối với Nhan Trúc phất tay.
Lục Thiền đợi một hồi, khởi động xe, an ủi nói “Tiểu Cẩn, chỉ cần em muốn trở về, liền cùng chị nói.”
Mộ Cẩn chớp chớp mắt mắt, có chút thấp thỏm bất an “Thiền tỷ tỷ, cảm ơn chị an ủi mẹ em, không cần phiền toái chị như vậy.”
“Em là của thê tử chị…” Lục Thiền vội vàng nói, nhìn đến Mộ Cẩn trong mắt kinh ngạc, lập tức sửa miệng “Em là vị hôn thê của chị, này đó đều là chị nên làm.”
“Chính là chỉ có quy củ Omega hầu hạ Alpha, nào có Alpha nơi chốn nhân nhượng Omega.” Mộ Cẩn cúi đầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Quy củ là có thể thay đổi.” Lục Thiền trịnh trọng nói.
“Thay đổi quy củ?” Mộ Cẩn kinh ngạc trừng lớn con ngươi “Lục gia quy củ đều là gia gia định, là không thể sửa.”
Nghe được hai chữ ‘ gia gia ’, Lục Thiền khẽ nhíu mày.
Cái xưng hô này Mộ Cẩn nói thập phần tự nhiên, giống như là đã kêu lên rất nhiều lần.
Lục Thiền áp xuống trong lòng khác thường, cười
khẽ trấn an “Chỉ cần là việc Tiểu Cẩn muốn làm, chị đều sẽ toàn lực ứng phó giúp em hoàn thành.”
Mộ Cẩn tim đập nhanh hơn, có chút không thể tin được lời mình vừa nghe.
Nàng đột nhiên có cảm giác, người trước mắt giống như cùng thân ảnh trong trí nhớ ít khi nói cười khác biệt rất lớn.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, gần chỉ là một câu, cũng đã làm nàng thực vui vẻ.