Editor: Thienyetkomanhme Cao Lương biết chính mình sắp chết rồi.
Cô nằm trên giường bệnh, tuy rằng còn chưa chết, cũng đã cảm nhận được tư vị xuống địa ngục rồi, cô sốt cao không ngừng phảng phất như nằm trong biển lửa, đau đớn từ gót chân lan tới sau ót, như đang giẫm lên núi đao, mồ hôi như mưa từ các lỗ chân lông toát ra, thấm qua bộ quần áo bệnh nhân cùng khăn trải giường, cả người như vừa mới vớt ra từ trong nước. Đôi tay tái nhợt khô gầy của Cao Lương nắm khăn trải giường trắng bệch, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, không tiếng động mà thừa nhận tra tấn như dưới địa ngục.
Cô không biết chính mình đời trước rốt cuộc tạo ra cái nghiệt gì, mà đời này phải chịu trừng phạt tàn khốc như thế, tới cuối cùng cũng không được chết già, nhớ tới cuộc đời ngắn ngủi của mình, nước mắt ủy khuất, phẫn hận ào ạt từ hốc mắt trào ra, theo xương gò má khô gầy lăn xuống dưới, thấm ướt gối đầu. Một cô gái trẻ khuôn mặt tiều tụy từ ngoài cửa tiến vào, trên giường bệnh ánh mắt Cao Lương sáng lên, như bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng, tràn ngập hy vọng mà nhìn đối phương, kích động hỏi: "San San, tìm được rồi sao?" Cao San đau lòng mà nhìn chị cả bị ung thư dạ dày tra tấn còn da bọc xương, chị tựa như tàn đuốc trong gió, tùy thời đều có thể tắt, chỉ có đôi mắt vẫn trong trẻo, Cao San nhịn không được khụ cổ họng một cái, trong sự mong đợi của chị cả chậm rãi lắc lắc đầu, gian nan mà nuốt xuống mới phát ra âm thanh: "Không có tìm được." Thanh âm Cao San rất nhỏ, sợ lớn tiếng sẽ thổi tắt sinh mệnh yếu ớt của chị cả. Cao Lương há miệng thở dốc, nói không ra lời, nước mắt lại lần nữa mãnh liệt trào ra.
Cao San bắt lấy bàn tay gầy gò của chị đặt ngoài chăn đơn, nghẹn ngào nói: "Chị cả, đài truyền hình vẫn đang giúp chúng ta tìm, nói không chừng rất nhanh sẽ tìm được, chị đừng vội, chờ một chút." Mắt Cao Lương khép một chút, hai giọt nước mắt theo khóe mắt lăn xuống dưới, chỉ sợ mình đợi không được, cô giật giật môi: "Ảnh chụp." Cao San vội lấy một cái khung ảnh từ đầu giường cầm tới, Cao Lương run rẩy tiếp nhận, xuyên thấu qua hai mắt mơ hồ, đẫm lệ nhìn bức ảnh cũ phai màu trong khung ảnh, trên ảnh chụp là ba bé gái, một bé trai, người lớn nhất chính là mình khi 18 tuổi, tiếp theo là em gái thứ hai, Cao Phán, mười sáu tuổi, Cao San, em gái thứ ba mười ba tuổi, nhỏ nhất là em trai út, Cao Cường, còn chưa đủ mười tuổi, phía góc khung ảnh còn có một bức ảnh đen trắng nhỏ, đó là hình cha mẹ bọn họ, ba tuổi trẻ soái khí, mẹ xinh đẹp đoan chính.
Đó là một gia đình hạnh phúc, mỹ mãn tới cỡ nào, hiện tại lại tan nát, cha mẹ chết sớm, em gái thứ hai bị lưu lạc đi đâu không rõ, em trai út chết yểu, hiện tại cô cũng sắp đoàn tụ cùng cha mẹ và em trai. Nước mắt Cao Lương lã chã, bắt lấy tay em gái ba Cao San, nghẹn ngào nói: "San San, về sau chỉ còn một mình em, nhất định phải tìm được Phán Phán." Cao San đau khóc thành tiếng: "Chị cả, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm được chị hai." Tâm nguyện cuối cùng của chị cả là tìm được chị hai đã mất liên hệ nhiều năm, chị suy nghĩ rất nhiều biện pháp, trước sau đều không có tìm được chị hai Cao Phán. Đêm đó, Cao Lương sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, thời điểm tia nắng ban mai vừa lộ ra, cơ thể suy kiệt của cô rời khỏi thế giới tràn ngập tiếc nuối cùng hối hận này, cũng rốt cuộc thoát khỏi sự tra tấn của bệnh tật. ******* Một thứ gì đó lạnh lẽo đặt ở trên trán, lạnh đến mức đầu óc Cao Lương thanh tỉnh lại, cô bỗng chốc mở mắt ra, thấy một khuôn mặt quen thuộc đã lâu không thấy, khóe miệng cô run run, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, không rảnh lo mình đang bệnh nằm trên giường, nắm lấy cánh tay đối phương, cư nhiên ngồi dậy, sau đó duỗi tay ôm chặt đối phương, "Oa" một tiếng tê tâm liệt phế mà khóc: "Phán Phán ——" Cao Phán hoảng sợ, chân tay luống cuống mà để chị cả tùy ý ôm mình, từ trước tới nay chị cả đã rất mạnh mẽ, ít bộc lộ cảm xúc, trừ bỏ lúc ba mẹ qua đời, Cao Phán chưa thấy chị khóc bao giờ.
Ngoài phòng, Cao San đang ngồi đổi than, Cao Cường ngồi trên cái ghế nhỏ ăn kem nghe thấy tiếng khóc trong phòng, sôi nổi chạy vào, hai người trăm miệng một lời hỏi: "Chị cả, chị làm sao vậy?" Cao Lương nghe thấy giọng nói của bọn họ, lập tức ngừng khóc thút thít, mở mắt ra nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chớp chớp mắt, mới thấy rõ Cao San mới chỉ có mười mấy tuổi, cùng Cao Cường tám, chín tuổi đứng ở mép giường, vẻ mặt kinh hoảng mà nhìn chính mình.
Cao Lương nhìn em trai, em gái nhỏ, lại chuyển mắt nhìn em gái lớn trước mắt, mới phát hiện Cao Phán cũng là bộ dáng mười mấy tuổi, nguyên lai không phải thật sự, Cao Phán không có trở về, đây chỉ là một giấc mộng, nước mắt cô lại mãnh liệt chảy ra, thực mau hai mắt liền mơ hồ, cô cúi đầu đôi tay bụm mặt khóc lớn tiếng. Ba đứa nhỏ không biết vì cái gì mà chị cả khóc đến thương tâm như vậy, thật cẩn thận mà an ủi cô, Cao Lương mở ra hai tay, ôm ba đứa em vào trong lòng, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, chị thực xin lỗi mấy đứa." Cao San cùng Cao Cường tuổi còn nhỏ, đều bị lâu nhiễm cảm xúc của chị, nhịn không được nức nở theo.
Cao Phán tuổi lớn hơn một chút, cái mũi có chút lên men, chờ tiếng khóc của chị cả nhỏ xuống, lúc này mới nói: "Chị, chị yên tâm đi Quảng Đông đi, em sẽ chăm sóc em trai, em gái thật tốt." Cao Lương nghe thấy Cao Phán nói, ngừng tiếng khóc, giấc mơ này quá chân thật, phảng phất trở về năm đó thời điểm còn chưa rời đi, cô lau nước mắt, tỉ mỉ mà đánh giá em trai, em gái, định đem bộ dáng các em nhớ rõ ràng hơn, cô nâng tay lên, lau sạch nước mắt trên mặt cho em trai, em gái: "Chị sắp phải đi, mấy đứa phải ngoan ngoãn, biết không?" Mấy đứa em đều nghiêm túc gật đầu. Cao Lương vẫn ngồi như vậy, tham lam mà nhìn mấy đứa em, luyến tiếc mà nhắm mắt lại, biết khi tỉnh lại hết thảy đều sẽ biến mất.
Ba đứa nhỏ đều nhìn chị gái, cảm thấy ánh mắt của chị cả có chút không thích hợp, Cao Phán nhịn không được nói: "Chị, chị còn chưa hết sốt đâu, nhanh nằm xuống đi, em lại đắp khăn lạnh cho chị một chút, bằng không lại nóng nữa." Lời này nhắc nhở Cao Cường, hắn nhìn cây kem trong tay đang bắt đầu nhỏ nước, vội giơ lên hút một ngụm.
Cao San cũng như ở trong mộng tỉnh lại: "A! Em còn chưa đổi than đá xong." Nói xong vội vàng chạy ra ngoài. Cao Lương chỉ cảm thấy giấc mơ này quá chân thật, chân thật đến mức vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Cao Phán đỡ Cao Lương, để chị nằm xuống, sau đó nhặt lên một cái khắn lạnh ở đầu giường đặt lên trán Cao Lương.
Cao Lương phát hiện khăn lông có bọc băng, đặt trên cái trán nóng bỏng liền cảm thấy mát lạnh vô cùng. Cao Phán nói: "Đây là băng Tuấn Vĩ vừa mới đưa tới, để chị chườm lạnh hạ nhiệt.
Chị ngủ đi, em chườm lạnh cho chị, chờ nấu cơm xong em lại gọi chị dậy." Cao Cường giơ kem cây trong tay, cười hơi ngượng ngùng: "Cái này cũng là anh Tuấn Vĩ cho." Thằng bé cười lên, lộ ra khoảng trống trên hàm răng, răng cửa còn chưa mọc lại.
Tuấn Vĩ? Cao Lương suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ tới là Lý Tuấn Vĩ, hàng xóm trước đây của bọn họ, cũng là bạn học của mình, cô khẽ cười một chút: "Được." Cô nằm xuống, cũng không định ngủ, muốn ở trong mộng ngắm em trai, em gái nhiều hơn một chút, nhưng mà mí mắt không nghe cô sai sử, vẫn nặng nề mà nhắm lại. Không biết qua bao lâu, Cao Lương nghe thấy em gái nhỏ Cao San gọi: "Chị cả, chị cả, dậy ăn cơm." Ý thức của cô dần dần tỉnh táo lại, nhưng mà lại không muốn mở mắt ra, giấc mơ vừa rồi thật sự quá tốt đẹp, vừa mở mắt hết thảy đều sẽ biến mất, cảm giác tốt đẹp đó sẽ không còn, Cô nhắm hai mắt nói: "San San, em biết vừa rồi chị mơ thấy cái gì không? Chị mơ thấy Phán Phán, còn gặp được em trai." Nói tới đây, thanh âm cô lại nghẹn ngào, khóe mắt chảy ra nước mắt. Chỉ nghe thấy giọng nói kinh ngạc của em gái: "Chị cả, chị làm sao vậy? Chị hai cùng Cường Cường vẫn luôn ở đây mà." Cao Lương mở mắt ra, trước mắt xác thật là em gái Cao San, bất quá vẫn là phiên bản Cao San thu nhỏ, giấc mơ này vẫn còn, thật sự quá tốt! Cao Lương có chút kích động mà ngẩng đầu nhìn quanh phòng một chút, phát hiện chính mình đang ở một hoàn cảnh xa lạ lại quen thuộc, nơi này không phải phòng ở quê sao? Giấc mơ này quá thật thật thật! Cao Lương xốc chăn đơn trên người, chuẩn bị xuống giường. Cao San vươn tay tới đỡ cô: "Chị chậm một chút, còn đang bị sốt đấy." Cao Lương xuống đất, nhìn mặt sàn xi măng và dép lào màu lam, đi vào dùng ngón chân kẹp lấy dép lê, loại xúc cảm chân thật này làm cô cảm thấy không giống trong giấc mơ, mà là sự thật.
Cô nhìn chân mình, trắng nõn sạch sẽ, giẫm lên mặt đất, gót chân cũng không đau, hoàn toàn không có một chút bệnh trạng, thật tốt! Vĩnh viễn ở trong giấc mơ này không cần tỉnh lại thì tốt rồi. Cao Lương đã lâu lắm rồi không có xuống giường, thời điểm đứng lên cô theo bản năng duỗi tay đi tìm điểm dựa, được Cao San đỡ đi hai bước, phát hiện trên người trừ bỏ cảm giác vô lực, cũng không có nửa điểm đau đớn, liền buông tay em gái ra, chậm rãi đi tới ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa, ánh sáng làm người ta không mở được mắt ra, thời tiết nóng nực bên ngoài ập vào trước mặt, sóng nhiệt cuồn cuộn, nóng bỏng da thịt, hết thảy cảm giác đều chân thật như vậy, hoàn toàn không giống như đang nằm mơ. Ve trên cây táo già ở trong sân kêu không thôi, phảng phất như lên án thời tiết nóng bức.
Vẫn là khoảng sân quen thuộc trong trí nhớ, phòng bếp ở trong sân dưới tàng cây, em trai đang ngồi cầm một cái rễ cây trêu một con chó đen, thấy cô đi ra, cao giọng chạy tới: "Chị cả, chị hết bệnh rồi?" Cao Phán đang ở trên hành lang rửa mặt, rửa tay, thấy cô đi ra, nói: "Chị, khá hơn chút nào không?" Cao Lương duỗi tay sờ sờ đầu em trai, xúc cảm chân thật như vậy: "Ừm, tốt." Cô kỳ thật cũng không nói lên được rốt cuộc có tốt hay không, nhưng hiện tại xác thật cảm giác không có gì trở ngại, các em đều còn ở đây, cô liền yên tâm, cảm tạ ông trời cho cô một giấc mơ đẹp mà chân thật như vậy. Cao San ở nhà chính gọi: "Chị cả, tới ăn cơm đi." Cao Phán nói với em trai: "Cường Cường tới rửa tay." Cao Cường ngoan ngoãn đi theo. Cao Lương cũng đi qua rửa tay, phía trên bồn rửa mặt có một mặt gương, cô vừa nhấc đầu, liền từ trong gương thấy được một gương mặt trắng nõn, trẻ tuổi, cô nhìn gương ngây người một lúc lâu, duỗi tay sờ sờ mặt, tuy rằng cũng không có nhiều thịt, nhưng ít ra không hề mang bộ dáng bệnh tật, gầy trơ cả xương, cô cơ hồ sắp quên chính mình cũng có lúc trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy.
Cao Lương tham lam mà nhìn chính mình trong gương, hưởng thụ cảm giác tuổi trẻ một chút. Cao Phán vốn dĩ đã vào phòng, thấy chị cả chưa có vào, lại ra cửa: "Chị, ăn cơm." Cao Lương phục hồi tinh thần, đi đến nhà chính, liếc mắt một cái liền thấy di ảnh cha mẹ treo trên tường, bọn họ từ ái mà nhìn cô, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với cô.
Cao Lương ngơ ngẩn mà nhìn ảnh chụp, hốc mắt ướt át, cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, lưu lại ba đứa nhỏ để cô chăm sóc, cô lại không chăm sóc tót các em, cô thực có lỗi với cha mẹ, nghĩ đến đây, cô nâng lên mu bàn tay lau mắt một chút. Cao Phán nhìn chị, luôn cảm thấy từ lúc chị cả sinh bệnh liền trở nên rất đa sầu đa cảm: "Chị, ăn cơm đi." Cao Lương đi đến bên cạnh bàn, nhìn giữa bàn gỗ tróc sơn bày một lớn một nhỏ, hai chén mướp hương, ngoài ra liền không có cái gì khác.
Cao San nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, hỏi: "Sao không làm trứng gà cho chị cả? Không có trứng sao?" Cao Phán nhìn em gái một cái, lại liếc mắt chị cả một cái, nói: "Chỉ còn lại hai quả, hai ngày nữa tới sinh nhật Cường Cường." Cao Cường vội lắc đầu: "Em không ăn, để chị cả ăn." "Cường Cường ngoan, chị không ăn trứng gà, để em ăn." Cao Lương đau lòng em trai ngoan ngoãn, tuy rằng biết chính mình đang nằm mơ, nhưng cũng muốn đối với bọn họ tốt một chút.
Cao San đem chiếc đũa đưa cho cô: "Chị cả, ăn cơm đi.
Một chén này là của chị, không có mỡ." Cao San vừa nói, vừa đem chén mướp hương nhỏ đẩy qua chỗ Cao Lương. Cao Lương cầm lấy chiếc đũa, giật giật ngón tay, xúc cảm đặc biệt chân thật, cô lấy cái chén, gắp một chút cơm bỏ vào trong miệng, thậm chí còn có thể nếm đến vị cơm, cô đã mất đi vị giác rất lâu, thật sự chỉ đang nằm mơ thôi sao? Cô đột nhiên buông chiếc đũa, dùng tay phải véo một cái lên mu bàn tay trái, cảm giác đau đớn chân thật truyền tới, nhìn mu bàn tay chậm rãi hiện lên vết đỏ, đột nhiên hỏi một câu: "San San, hôm nay là ngày mấy?" Cao San sửng sốt: "Ngày 16 tháng 7 ạ." Cao Lương tiếp tục hỏi: "Năm nào?" Lúc này Cao San càng không hiểu sao, bất an mà nhìn thoáng qua chị hai, chị cả đây là làm sao vậy, quên luôn ngày tháng năm.
Cao Cường ở một bên nhấc tay nói: "Chị, em biết, là năm 1988." Cao Lương nghe thấy em trai nói, không khỏi cười rộ lên: "Cường Cường thật lợi hại.
Chị sốt một cái liền mơ hồ." Cao Phán bất an mà nhìn chị một cái: "Chị, nếu không chúng ta đi bệnh viện khám thử đi?" Cao Lương nhìn em hai: "Không cần, chị đã khỏe rồi." Cô hiện tại còn không hoàn toàn xác định, đây rốt cuộc là sự thật hay là nằm mơ, nếu là sự thật, vậy thật không thể tưởng tượng nổi, cô cư nhiên xuyên qua thời không trở lại hơn hai mươi năm trước, về tới năm 1988, trở lại thời điểm cô còn chưa có mất đi hết thảy, cô quả thực không thể tin được đây là sự thật, nước mắt vui sướng từ hốc mắt chậm rãi trào ra, thực mau đầy hốc mắt. Cao Lương từng ngụm từng ngụm mà ăn cơm tẻ, nước mắt giống như hạt trân châu nhỏ giọt vào trong chén.
Ba đứa em có chút kinh hoảng mà nhìn chị cả vô duyên vô cớ rơi lệ, sợ tới mức có chút không biết làm sao. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuông xe đạp, có người lớn tiếng hỏi: "Cao Lương có ở nhà không?" Cao Lương sửng sốt, vội duỗi tay lau nước mắt, chưa kịp trả lời, Cao Phán đã thay cô đáp: "Có, chị của tôi đang ăn cơm." Một người đàn ông trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào: "Mới ăn cơm? Đồ vật đều chuẩn bị tốt rồi chứ?" Cao Lương ngẩng đầu nhìn người tới, chậm rãi trở nên kinh ngạc, đây là Đặng Hưng Hoa, người năm đó mang cô đi Thâm Quyến làm công, sau lại trở thành bạn trai của cô, cùng cô làm ăn, về sau việc làm ăn thất bại liền bỏ rơi cô cùng một đống nợ lớn, vĩnh viễn mai danh ẩn tích.
Đương nhiên, hiện tại những chuyện đó đều chưa phát sinh, nhưng mà Cao Lương không có biện pháp đối với người này bày ra vẻ mặt ôn hoà, cô nhàn nhạt mà lên tiếng: "À." Đặng Hưng Hoa không chú ý tới sự lãnh đạm của cô, quan tâm hỏi: "Tôi đến xem cậu có ốm nặng lắm không, hết bệnh rồi sao? Hành lý thu thập chưa? Xe lửa đêm nay cũng không thể trễ giờ, hiện tại vé xe lửa rất khó mua." Nhà Đặng Hưng Hoa ở ngay đầu ngõ nhỏ của bọn họ, nhà Cao Lương dọn đến nơi đây liền quen bọn họ, hai người từ tiểu học đến cao trung vẫn luôn là bạn học, chị gái Đặng Hưng Hoa là người đi phía nam làm công sớm nhất chỗ bọn họ, cũng là người dẫn đường cho Cao Lương đi phía nam. Cao Lương đột nhiên nhớ tới, chính mình vào hôm nay, ngày 16 tháng 7 năm 1988 đi theo Đặng Hưng Hoa đi Thâm Quyến, từ nay về sau, vận mệnh của cô cùng các em đi lệch hướng, không thể khống chế lao xuống vực sâu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT