Akari lẩm bẩm, nàng cả đời đau khổ bi thảm tất cả chỉ vì thứ được gọi là thần nhãn thôi ư?, hah... haha thật đáng buồn a, chính mình từ khi sinh ra liền chỉ là người khác công cụ lợi dụng, vậy thế giới này còn tồn tại để làm gì kia chứ sao tất cả cùng ta đi đến hủy diệt hết đi...
- Đúng vậy, đau khổ đi, oán hận đi Akari, bởi như vầy vẫn chưa đủ...chưa đủ a..
- Thôi thì đành phải giúp ngươi một cái vậy
- Nở rộ đi.
Hana no sekai.
Không gian một lần nữa biến ảo, Akari chớp mắt đã ngồi trở lại bàn ăn đồng thời trước mắt nàng là một chiếc bánh sinh nhật tuy không lớn nhưng lại tỉ mỉ vô cùng chứng tỏ người làm đã bỏ công sức không nhỏ vào trong, mà xung quanh nàng, cha mẹ và bà ngoại vui vẻ mỉm cười nhìn Akari với ánh mắt mong đợi hào hứng.
Nhìn khung cảnh quen thuộc này, nhìn chiếc bánh nhỏ nhắn trước mắt với một cây nến lung linh cắm bên trên khiến Akari khuôn mặt gượng cười, nàng biết nàng biết đây là ảo mộng là hư giả nhưng Akari không thể kiềm chế được bản thân hối với bầu không khí này ham muốn thèm khát, cuối cùng nàng vẫn bất chấp thổi chiếc nến trước mắt mặc kệ hậu quả gì sẽ xảy ra với mình.
- Phù.
Ngọn nến chợt tắt, không gian cũng lần nữa nhiễm lên màu máu, một bàn tay khô quắp thối rữa đắp lên vai Akari, khuôn mặt kề gần vào nàng đồng thời thở ra từngluồng hơi thở đầy tử khí lướt qua tai khiến làn da Akari chợt tái nhợt vì hoảng sợ, một giọng nói như bị héo úa bóp méo dữ dội nỉ non:
- Chúc...mừng sinh nhật...a Akari...-chan.
Akari đầy sợ hãi quay đầu nhìn sang, một gương mặt phụ nữ đã mục nát đến dị dạng hiện lên trong tầm mắt, chỉ thấy nửa bên mặt ả đã bị vỡ vụn nát bấy để lộ ra bên trong từng đầu héo úa cơ quan, xương cốt, thịt não...
- Cảm ơn...mẹ.
Chứng kiến hình dạng thảm thương của mẹ, Akari đã hoàn toàn cứng họng vì hoảng sợ và đau đớn chỉ có thể ấp úng nói ra câu "cảm ơn", nhưng tất cả chỉ là màn mở đầu, cơn ác mộng vĩnh hằng của Akari vẫn còn đời ở phía sau chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
Chỉ thấy một một bộ thân thể dị dạng, nhiều chổ nhiêm trọng gắp khúc, đầu lâu đã hoàn toàn lệch xuống cùng thân dưới tạo thành góc 90 độ, xương cốt nhiều nơi đứt gãy mảnh xương bén nhọn bị ép chỉa ra đâm phá da thịt, giọng đầy khàn khàn cùng gia nua nói:
- Akari chan đã lớn rối nhé, không thể lại bắt ta làm việc vất vả tới gãy xương cổ nữa nha, giờ cháu phải học cách bị gãy xương rồi hahaha...
Nhìn bóng hình bà ngoại giờ đây lại trở nên tơi tả và thê thảm đến thế, Akari sớm đã không nói được gì, nàng yêu thương mama, nàng kính trọng và đau xót thay bà ngoại, từ khi nào mà những con người vĩ đại đến thế lại phải chịu cảnh giày cùng súc phạm đến vậy???
- Akari-chan muốn ăn gì đây, xương, nội tạng, hay của ta già nua da thịt, hôm nay bà đặc biệt chiều cháu hết...
- Hay con muốn dùng lấy mama máu tươi, mặc dù đã khô héo một chút nhưng vẫn dùng được tốt nha...
- Akari-chan...
- Akari-chan...
Câm miệng
- CÂM MIỆNG CHO TA, NGƯƠI KHÔNG THỂ SỈ NHỤC HỌ, KHÔNG ĐƯỢC, VĨNH VIỄN KHÔNG ĐƯỢC.
Akari khuôn mặt đã hoàn toàn vì phẫn nộ mà biến dạng, vì căm hận mà gầm thét, con mắt phải đỏ tươi như nhận được kích thích mà hơi co giãn rung động lên, cùng lúc nơi này không gian đột nhiên bắt đầu run rẩy, bà ngoại, mẹ, và cái này dị dạng thế giới trở nên vô cùng yếu đuối như được làm từ cát bụi một dạng nhanh chóng bị tan rã sụp đổ, mọi thứ nháy mắt hóa hư vô chỉ còn lại Akari và vầng trăng máu sừng sững trên kia.
- Hồ ồ, cũng biết cách sử dụng Kowaretai nha, đáng tiếc ngươi "mệnh" đã bị chiếm hơn phân nửa hoàn toàn đánh mất mắt trái năng lực nếu không dù là ta cũng phải hơi chật vật...
- Nhưng đến đây là hết rồi, trầm luân trong ngươi tầm thường ảo mộng đi Akari. Mangekyo no uchigawa
Một âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, Akari còn chưa kịp suy nghĩ thì đột nhiên xung quanh nàng nổi lên từng cánh hoa mờ ảo, và nếu nhìn kỹ có thể thấy được trên mỗi cánh hoa là từng đoạn hình ảnh hồi ức đang trôi qua, có khoảnh khắc Akari lần đầu tiên mở mắt nhìn thế giới, có khoảnh khắc Akari vui đùa bên cha mẹ, có khoảnh khắc Akari bị mắng, có khoảnh khắc vui đùa, cũng có khoảnh khắc đau thương, tất cả đều hóa thành từng cánh hoa ngày xuân lập lờ bay lượn xung quanh Akari, nhưng chỉ chớp mát đã nhanh chóng tụ thành một chiếc nụ hoa khổng lồ, Akari khoảnh khắc nhận ra bất ổn thì đã muộn, một cơn buồn ngủ ập đến nháy mắt nhấn chìm nàng não hải, hai mí mắt như bị vạn tấn đại sơn đè xuống khiến Akari không thể chống đỡ nổi mà nhắm lại, hoàn toàn rơi vào giấc mộng, một giấc mộng đi tới vĩnh hằng.
Mà trên trời cao vầng huyết nguyệt kia cũng đột ngột biến mất, vùng thế giới đổ nát này cũng bớt đi huyết tinh sắc đỏ nhưng lại nhiều hơn một cỗ hoang tàn đổ nát, mà ở giữa bãi đất trống sừng sừng đó một chiếc nụ đỏ, nó như là tạo vật ẩn chứa sự hoàn mỹ cân bằng giữa vẽ đẹp mê người của sự sống và nét quyến rũ không thể kháng cự của cái chết.
Một nụ hoa như thế tại không gian đổ nát này tỏa ra không chút nào hài hòa cảm giác nhưng không có ai nói được là ở đâu, bởi cả một vùng thế giới rộng lớn này giờ đây chỉ còn một nữ nhân đứng đó ung dung khoanh tay chờ đợi, nữ nhân bí ẩn cùng Akari có tám phần tương tự với mái tóc đen dài óng mượt cùng đôi mắt đỏ tươi như máu với bên trong đồng dạng là biểu tượng của hoa mười cánh bao quanh vạn nhụy, nhưng gương mặt dù cùng Akari không khác bao nhiêu nhưng nàng thân thể lại áp đảo thiếu nữ mới lớn vô cùng, trước ngực nang đôi gò bồng nở nang no đủ như từng được chăm sóc vun đắp kỹ lưỡng, mà điểm chết người là khi nữ nhân đứng khoanh tay lại càng khiến chúng căng mọng đồ sộ vô cùng, eo rắn thon gọn mà nuột nà dường như có thể uốn lượn một vòng lớn mà không có chút khó khăn gì, phối hợp với đó là bờ hông nổi trội ngạo nghễ chống lên mảng lớn vải vóc, đôi chân đẹp mặc dù bị quần dài che đậy vẫn không thể ngăn chặn được người khác ý nghĩ đó phải là cỡ nào xinh đẹp đôi chân mới có thể phối hợp với một cơ thể hoàn mỹ đến thế, khí chất cao quý như siêu thoát trần gian không thuộc phàm thế nhưng lại quyến rũ đến mê lòng người khiến nam nhân ai nhìn vào đều phải nảy sinh khinh nhờn ý nghĩ, nữ nhân nhìn vào ghen tỵ và hoài nghi nhân sinh, cùng Akari loại kia lạnh lùng nhưng đầy thiếu nữ nét thanh thuần ngây thờ hoàn toàn là một trời một vực khác biệt.
Mặc dù như thế cao quý quyến rũ nhưng sự hiện diện của một nữ nhân như thế tại đây lại nổi lên hết sức đáng ngờ, nhất là khi đây lại là tâm trí chổ sâu của Akari.
Nhưng nữ nhân bí ẩn ấy dường như không thế nào để ý, chỉ tiếp tục mang theo mong đợi ánh mắt nhìn chằm chằm vào nụ hoa, đồng thời trong lòng nghĩ ngợi:
- Không biết hắn nếu biết vì ta tự hố chính mình mà hắn bị ta truy sát thì sẽ sao nhỉ...mà đáng đời ngươi hoa tâm đa tình, bị đánh không oan.
...
Mà một bên khác trong không gian tăm tối vô cùng Akari đang chạy, nhưng mặc cho nàng dù chạy nhanh cỡ vẫn không thể chạy trốn khỏi thứ ấy.
- Akari, con gặp ác mộng a.
Bóng tối chợt rút đi Akari một lần nữa tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt mẹ vẫn như nàng biết tràn đầy ấm áp mà nhẹ nhàng, nhưng lần này Akari chẳng có mảy may hạnh phúc, nàng vội kéo tay mẹ muốn đem mẹ cùng chạy đi nhưng phụ nhân nhìn Akari hành động này rõ ràng khó hiểu vô cùng khến nàng không nhịn được hỏi thăm:
- Có chuyện gì gấp à Akari.
- Mama chạy mau chạy mau "tai họa" sắp tới, hắn sắp tới.
Akari dùng hết sức muốn kéo mẹ đi nhưng đã chậm, huyết sắc ánh sáng lại một lần nữa giáng lâm, mọi thứ chốc lác liền trở nên hoang tàn quỷ dị mà mẹ cũng như mọi lần khác trong nháy mắt biến thành bộ kia thi thảm tử trạng, âm thanh mang theo kinh dị móp méo gọi lấy nàng:
- A...kari⁓...
- KHÔNG KHÔNG MAMA ĐỪNG MÀ...
Không biết là lần thứ mấy nhìn lại cảnh tượng đau đớn ấy Akari đã tại điên cuồng biên giới chỉ có thể lẩm bẩm gào thét liên hồi.
- Như thế nào Akari-chan, đau đớn không, oán hận không, thống khổ không, nhưng đừng lo nha vì chuyện này sẽ kéo dài tới vĩnh viễn AHAHAHAHAHA.
Vô số oán hận, căm phẫn, tiêu cực cảm xúc như hồng thủy vỡ đê tràn ngập trong Akari, nàng mắt phải dường như nhận lấy to lớn kích thích một lần nữa rung động, vạn vật chung quanh nhanh chóng hủy diệt, nhanh chóng một lần nữa hóa tro tàn...kể cả nàng thương yêu mama.
Nhìn một lần nữa thân tại vô tận bóng tối, Akari đã tuyệt vọng ngồi phịch xuống, đây không biết là lần thứ bao nhiêu nàng hủy diệt ảo ảnh, hủy diệt tất cả nhưng chuyện này cứ như một vòng lập bất tận vĩnh viễn, ảo ảnh bị phá hư chính là vô tận bóng tối giam cầm đến khi ảo ảnh mới được sinh ra một lần nữa tra tấn nàng, không thể ngừng lại được, quả nhiên không bao lâu sau bóng tối trống rỗng một lần nữa rút đi, để lộ ra khung cảnh ấm áp giả tạo quen thuộc.
Nhưng lần này Akari không còn la hét, không còn sợ hãi, nàng chỉ ngẩng đầu để lộ đôi mắt đã tuyệt vọng, đồng thời âm thanh mờ mịt vô lực nỉ non:
- Rốt cuôc...ngươi là ai?
...
- Nhờ kỹ ngươi đời này vô tận đau khổ kẻ đứng sau, "Tai họa", tai họa đầu nguồn, thảm họa đấng sáng tạo, tương lai thần linh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT