Tại hang động quen thuộc, một chàng trai ngồi bệch dưới mặt đất, hắn khuôn mặt hơi ưu tú, đôi mắt có thần toát lên khí chất tự tin cùng vượt trội khỏi chúng sinh, đỉnh đầu bóng loáng óng ánh như ngọc thạch, mặc dù không có tí tóc nào nhưng khuôn mặt tổng quan lại toát ra sức hút riêng, ai gặp cũng sẽ thầm nghĩ một tiếng: "thiếu niên tuấn tú a"... đó là khi cả người hắn không toàn thân trần chuồng, nếu có người khác ở đây chỉ sợ suy nghĩ đầu tiên là: "thiếu niên biến thái a" liền gọi công an.

Mà cùng biến thái không khác chút nào Motaru thần sắc khó coi, ông trời thế mà đối với hắn mở ra không buồn cười tí nào trò đùa, hoặc là đợi tới tối trần chuồng chạy về, hoặc là hiện tại dùng tạm túi nilong rồi chạy về, cả hai lựa chọn đều đồng dạng mạo hiểm, kết quả bị người khác bắt gặp cũng đồng dạng là "tuyệt đối xã hội tử vong" thì hắn biết làm thế nào bây giờ.

Đắn đo một hồi Motaru chợt nắm chặt nấm đấm, miệng thầm an ủi:

- Bình tĩnh, bình tĩnh nào Motaru, ngươi sẽ làm được, dù sao cũng có hai cái túi nilong, một cái che mặt, một cái che thân (dưới), có thể tệ đến mức nào chứ, cùng lắm bị người thấy thì đó là tên biến thái nào đó, không phải ta Motaru học sinh ba năm hạnh kiểm tốt, thiếu niên tiêu chuẩn năm điều bác dạy, đúng vậy đúng vậy... ĐÚNG VẬY CÁI KHỈ, TA CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG MANG THỨ NÀY CHẠY NGOÀI ĐƯỜNG.

...

- Vụt vụt.

Từng cơn gió mạnh lướt qua, cuốn theo từng đợt cát bụi khiến người đi đường không khỏi che lấy mắt, mà trong một góc khuất trên nóc nhà gần đó, Motaru cả người run rẩy, núp sau mái hiên, cả người không mảnh vải che thân, chỉ có một chiếc túi nilong đen che lấy chỗ kín cùng gương mặt biến thái kia. Nghĩ đến vừa nãy, hắn liền khóc không ra tiếng, chỉ có thể uất ức thầm mắng:

- Mẹ các ngươi sớm không đi, muộn không đi, đợi vừa hết bão liền đi ra biển mò cá cái quỷ a.

Thì ra lúc ấy, khi hắn thề có chết cũng không mặc cái này đáng xấu hổ túi nilong lúc, một tiếng tán gẫu nói chuyện truyền vào tai Motaru, mặc dù rất nhanh hắn liền xác định đầu nguồn âm thanh cách hắn khá xa, nhưng nội dung lại làm Motaru biến sắc.

Trong đó một giọng nam đầy ý cười nói:

- Haha ta đã nói mà, sau bão kiểu gì cũng sẽ có kha khá hải sản mắc cạn mà, nhìn xem chỉ mới mò mười lăm phút liền sắp chứa không nổi nữa a

Mà mặt khác, giọng của một nữ sinh cũng đầy thán phục khen lấy:

- Sugoi, không hổ là Takeshi-kun, nhờ ngươi mà ta lần này mới có lộc ăn.

- Quá khen, quá khen, nào nhanh chóng thu thập thêm nào, sợ là chẳng bao lâu sẽ có nhiều người khác tới, không nhanh chóng lấy đồ tốt chẳng mấy chốc sẽ không có nha.

- Ưmm, người ta biết rồi mà.

Không quan tâm cái này đống cẩu lương từ trên trời rơi xuống, nhưng trong đó một cái thông tin lại làm Motaru đặc biệt lưu ý, "sẽ có nhiều người khác tới", vậy chẳng phải hắn liền nguy hiểm??. Nhìn mình cái này tỉ mị chuẩn bị địa điểm tại thủy triều rút xuống thì tính ẩn nấp đã không cao như trước, chỉ cần hơi đồng người tí liền chắc chắn có kẻ mò được đến đây, nghĩ cảnh mình cái này ngàn vàng thân thể tại vô số anh mắt chăm chú nhìn, Motaru liền không rét mà run, chợt quyết định, hắn mang lấy

hai cái xấu hổ túi nilong liền nhanh chóng rời khỏi đây, dù sao mới sáng sớm, đường không nhiều người lắm, nếu chạy nhanh có lẽ sẽ về kịp, có lẽ...

Quay trở lại, lúc này núp sau mái hiên Motaru nhìn thấy dòng người dần trở nên đông hơn, hắn cũng càng thêm sợ hãi, chợt Motaru để ý dưới đất cây phơi đồ, bên trên treo lấy một tấm chăn đỏ, khá lớn nếu bọc một vòng cũng đủ bao hết người, Motaru không chút khách khí liền xin nhẹ.

Miễn cưỡng xem như áo choàng bộc quanh người, Motaru hơi hài lòng gật đầu thầm nói:

- Khá ổn, chất vải mềm, mịn, choàng vào đủ kín, mặc dù vẫn không nên trực tiếp lộ diện nhưng dù vô tình bị người khác nhìn thấy cũng khá hơn so với chỉ có cái bịch nilong đi, khoảng cách đã không xa lắm nếu trên đường bắt gập tốt hơn lựa chọn là ổn.

Tràn đầy hài lòng Motaru từ mái hiên dồn lực phóng đi, nháy mắt đã không còn hắn thân ảnh. Cảm thấy mình đã sắp thành công, Motaru nghĩ đến mình ngày tháng sau này mưa thuận gió hòa, vạn sự đại cát liền mừng rỡ, nhưng chợt nhiên, dị biến phát sinh.

- GRAOOOOOOOO.

Một âm thanh gầm thét vang vọng khắp trời, nháy mắt truyền khắp thành phố Toki, thu hút tâm mắt mọi người, bao quát Motaru. Chỉ thấy ở phía xa, một cái bóng hình khổng lồ chui lên, mặt đất trợt ầm vang rung động, chỉ nháy mắt xung quanh các tòa nhà lần lượt đổ sụp, nó túy ý đứng đó cũng khiến người thường tái mặt vì sợ hãi, nó chiếc đuôi nhẹ vung vẩy liền có mảng lớn đất đá bị quẳng lên, nó hai chân dậm mạnh mặt đất cũng khiến cứng cỏi mặt đường vỡ vụn, rung động từng hồi. Không khí lạnh ngắc như tờ chừng hai giây, tràng diện lập tức hỗn loạn, tiếng la thất thanh khắp nơi, mặc dù khoảng cách không ngắn nhưng mọi người vẫn hoảng loạn chạy trốn.

Mà Motaru chứng kiến thứ sinh vật đáng sợ kia liền không biết phải làm sao, một phần trong hắn muốn lập tức rời xa, ngoảnh mặt làm ngơ, an ổn phát triển, nhưng ý nghĩ này chợt như ánh lửa tàn nháy mắt chợp tắt. Kiếp trước cuộc đời hắn chỉ có u ám cùng thấp hèn và nghèo khổ, gia đình không tiền khiến hắn chưa bao giờ được cảm thụ thú vui nhân gian, tính cách tự ti khiến hắn bị cô lập với những người khác, trưởng thành hắn bước ra đời với bao hoài bão, ước mơ nhưng tất cả đều theo hắn tại hiện thực trải qua mà dần vỡ vụn, hàng ngày vất vả làm lấy công việc bán công để kiếm lấy miếng ăn, nhưng dù trải qua bao lần tuyệt vọng, có ngày không có hạt cơm dính răng hắn vẫn chưa từng từ bỏ đối với cuộc sống níu kéo, đối với cuộc đời hy vọng, từng trong bể khổ vùng vẫy, bị vô số người dùng làm bàn đạp để đi lên hắn không muốn lẫn tránh nữa, một lần lại một lần cúi đầu ẩn nhẫn mà tích lũy uất ức giờ đây như hoàn toàn lên men bùng nổ trong lòng Motaru, hắn bao lần ước ao có lực lượng đối với cuộc đời phản kháng và giờ đây thật như hắn muốn, sở hữu sức mạnh to lớn hắn có năng lực phản kháng, có năng lực ngẩng đầu, nếu hắn thật một lần nữa cuối mặt trước một con súc sinh thì đến chính Motaru cũng khinh bỉ bản thân mình.

Ánh mắt dần trở nên sắc bén, từng dòng máu nóng chảy trong huyết quản hắn đang trở nên sôi sục hơn bao giờ hết, Motaru không còn tí e dè, lôi điện tại quanh thân chớp động, hắn khụy xuống một chân lấy đà, qua giây lát liền chợt phóng lên thiên không hướng về phía quái vật to lớn kia, mặt đường tại kinh khủng phản lực dưới nứt vỡ, xung quanh thủy tinh tại âm ba chấn động dưới cũng nháy mắt tan tành.

Motaru cắt ngang bầu trời, chuyển sang cấp 2 màu lam lôi tinh tú năng lực khiến Motaru trực tiếp sở hữu lôi độn tầm cỡ Kakashi hay Sasuke trước đại chiến lần thứ tư khoảng chừng, đã hoàn toàn nắm giữ "hình thái biến hóa" và "Chakra hình thái biến hóa" cấp độ.

Mặt dù khoảng cách khá xa, nhưng toàn lực bộc phát Motaru thoáng chốc đã bay tới vùng trời trên đầu đối phương, nhịn lại trên thân thể vì di động ở tốc độ siêu thanh mà sinh ra đau nhức, Motaru tận dụng quanh người cùng không khí ma sát sinh ra tần số rung động cao lôi điện chi lực, miệng lẩm bẩm:

- Raiton: Ikazuchi no Kiba

Một tia kinh khủng thiên phạt dáng xuống nháy mắt đem con này gần trăm mét quái vật đầu đánh xuống đất, cả người tại co giật. Mà hắn cũng lấy một cái ngầu lòi tư thế giáng xuống mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play