Chúng Thái mới được Phục Thị thu mua cách Đào Lý không xa, trong cuộc trò chuyện với Lý Tinh Hải, khán giả cuối cùng đã nhìn thấy một nhân vật khác trong điện thoại của Lý Ngôn Hề: Lão Chu.

  Khán giả vốn tưởng rằng Lão Chu sẽ là một người đàn ông lớn tuổi nhưng không nghĩ tới đối phương chỉ là một người đàn ông ngoài ba mươi đẹp trai và chững chạc.

  Anh ta cao lớn, lông mày rậm khiến người ta dễ nhận ra, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, bộ quần áo công sở màu hồng đào cũng tạo cho anh ta vẻ ưu tú, so với Lý Tinh Hải bên cạnh, không thể so là quá kém.

  "Lão Chu, chúng ta chuẩn bị đi qua bên Chúng Thái, Ngươi cũng theo chúng ta đến xem một chút,"

  Lý Ngôn Hề nói với Chu Phong, người đã quen cầm sổ ghi chép lời nói của nàng.

  "Tốt Lý Tiểu thư"

  Chu Phong đóng tập lại và đáp.

  "Ngôn Hề, người này đã xuất ngũ trông có vẻ khác biệt, nhưng cậu có thể đừng gọi anh ta là Lão Chu được không? Người ta lại không già."

  Lần này Phục Anh nói vào tai Lý Ngôn Hề, không để cho Lão Chu nghe thấy.

  Lý Ngôn Hề chỉ cười nói: "Người ưu tú bất kể ở trên cái gì cương vị đều ưu tú."

  Chu Phong quả nhiên ưu tú, đến tận thế vẫn sẽ ưu tú, nhưng kiếp trước hắn lại chết sớm, nếu không thì về sau biểu hiện không kém cạnh nam chính Quý Thành.

  "Anh, chúng ta đi trước, ngày mai Lão Chu sẽ đưa ngươi tới chi nhánh mới."

  Lý Ngôn Hề cười nói với Lí Tinh Hải.

  "Được rồi em gái, tối nay em có hay không cùng mẹ ăn một bữa cơm? Đương nhiên, lần này ta mời."

  Lý Tinh Hải chỉ cảm thấy em gái này nhìn thật vừa mắt. Trước đây hắn như thế nào cảm thấy em gái thật chướng mắt?

  "Không được anh, lần sau đi, mấy ngày nay ta có chút chuyện. Mấy hôm nữa a mang anh và mẹ ăn bữa ngon."

  Mặc dù Lý Ngôn Hề từ chối lời mời của hắn nhưng Lý Tinh Hải cũng không tức giận, hắn có thẻ tín dụng mà Lý Ngôn Hề đưa cho, hạn mức khá lớn, cho dù Lý Ngôn Hề không đến thì hắn muốn ăn cái gì cũng được.

  [Mấy ngày nữa? Mấy ngày nữa sợ là sẽ không có gì để ăn nữa]

  [Tôi nghĩ Lão Chu đẹp trai hơn Quý Thành, tôi thích những người trưởng thành]

  [Phục Anh và Lý Ngôn Hề đừng đi a, cứ ở trong nhà máy thực phẩm này, ngày tận thế sắp đến rồi a ~~]

  [...]

  Trên đường đến Chúng Thái, Lý Ngôn Hề hỏi Chu Phong một số điều bằng giọng điệu của công việc, bao gồm cả khoản quyên góp gần đây cho vùng núi nghèo khó.

  "Số tiền cô chuyển lần trước đều được mua làm vật phẩm quyên góp, một số đã đến nơi. Số còn lại dự kiến ​​ngày mai sẽ đến nơi, sau đó sẽ được chuyển đến các vùng núi nghèo theo thời gian do hậu cần công ty sắp xếp. "

  Chu Phong sốt sắng đáp.

  "Ngôn Hề, sao cậu không trực tiếp quyên góp tiền? Quyên góp tiền rất có thể diện"

 Phục Anh bên cạnh khó hiểu hỏi.

  "E rằng sẽ có cảnh mờ ám. Quyên góp vật tư thì tốt, vừa có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, vừa có thể giúp đỡ những người đó."

  Lý Ngôn Hề nhìn xuống lịch trình mà Chu Phong giao cho.

  May mà công ty hậu cần phải hẹn trước một tuần, đến ngày tận thế, lô vật tư chắc đã có trong kho của họ.

  Đinh ~

  Thông báo tin nhắn trên điện thoại di động của Lý Ngôn Hề vang lên, và biệt danh phía trước là ** Ngân hàng.

  "Tiền lương của tôi đến rồi",

  Lý Ngôn Hề mỉm cười, nhưng sau đó nàng đọc kỹ lại, chắc chắn rằng mình không sai rồi mới tiếp tục hỏi:

  "Nhưng bà chủ Phục, lương của tôi không phải là 20 vạn sao? Làm thế nào thu được 200 vạn.? "

  " Khụ, cái đó, có lẽ tên nhóc Cao Nguyên kia lầm, cho cậu nhiều thêm một số 0, đừng lo lắng cho cậu ta, tùy tiện tiêu là được "

  Phục Anh cười nói, vẻ mặt vẫn có chút áy náy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play