Thái tử gia đến là để cầu thân.
Sau khi biết được tin tức này, cả Vị Nam vương phủ đều trở nên điên cuồng.
Thái tử gia đấy! Quận chúa của nhà mình gả qua đó chính là Thái tử phi, sau này sẽ là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thân phận tôn vinh ngập trời!
Làm gì có chuyện Vị Nam vương phi không ưng thuận, nhanh chóng vui vẻ mà mời Thái tử vào, lại lặng lẽ phái người đến hỏi ý kiến của Tô Bạch Nguyệt.
Tất nhiên Tô Bạch Nguyệt không có ý kiến gì rồi, dù sao cốt truyện cũng đi như thế này. Chỉ có định hôn sự với Thái tử, mới có thể ném nam chính ra ngoài rèn giũa.
“Ừm.”Tô Bạch Nguyệt vô cảm gật đầu.
Lão ma ma đến hỏi chuyện suýt khóc vì sung sướng. Quận chúa tiên nữ nhà mình thực sự đã gật đầu rồi! Quả nhiên chỉ có nam nhân tốt nhất trên thế giới này mới xứng với quận chúa nhà mình mà!
Lão ma ma vặn vẹo cái eo thô của mình, vội vã chạy ra ngoài, nhưng vô tình đụng phải một người nào ở dưới mái hiên.
"Ở đâu ra đồ vô duyên dám đến cản đường ta!" Lão ma ma là lão nhân gia bên cạnh Vị Nam vương phi, ở trong phủ Vị Nam vương được tính là nửa chủ tử, ngày thường không thể nói là không ngạo mạn được.
Lão ma ma ngồi trên mặt đất, mông to đau nhức, bà ta nhìn lên thì thấy một thiếu niên đang đứng trước mặt mình, mặc một chiếc áo choàng màu xanh chàm, chải băng đô, mặt không biểu cảm mà đứng ở đó, mặt mũi tuy đẹp nhưng hai mắt lại âm trầm u ám đến mức dọa người.
Dù là lão nhân gia đã quen nhìn thế giới rộng lớn cũng không khỏi có chút kinh hãi.
Lục Ngạn mím môi, quay sang một bên tránh đường.
Lão ma ma nhanh chóng đứng dậy và vội vã ra ngoài.
Thiếu niên này hẳn là tiểu mã nô mà quận chúa mang về, nhìn gầy gò như vậy, thực sự có năng lực như lời đồn đại bên ngoài, đến quận chúa băng thanh ngọc thiết nhà mình cũng bị bắt rồi?
Ở đằng kia, Lục Ngạn đứng dưới mái hiên nửa tiếng rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa nhà chính ra.
Trong nhà chính không có những nữ tỳ nào khác, chỉ có Tô Bạch Nguyệt nằm ở trên ghế dài ngủ trưa để bù cho không đói.
Thiếu niên cởi bỏ đôi ủng bẩn thỉu trên chân, đi tất vào, bước trên mặt đất trải lụa trắng, từng bước đi tới chỗ Tô Bạch Nguyệt, cúi đầu nhìn xuống.
Nữ tử ngủ vô cùng yên bình, hai mắt nhắm chặt, hai má ửng đỏ, gối đệm dày trên người bị đẩy sang một bên, lộ ra một cánh tay trắng nõn thon thả. Mỏng mỏng manh manh, trắng nõn như tuyết, bẻ một cái là có thể gãy.
Lục Ngạn hơi cúi người, vẻ u ám trong đôi mắt đen láy dần dần tiêu tán trước người như ngọc trắng tuyết trước mặt.
Tóc rất dài, rất mượt. Lông mi cũng rất dài, che đi tạo thành một cái bóng tối dưới mắt như chiếc quạt. Làn da rất trắng, còn có mùi thơm.
Lục Ngạn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm Tô Bạch Nguyệt, ánh mắt nóng rực và cứng ngắc, giống như một con chó hoang sắp chết nhìn thấy miếng thịt mềm cứu mạng.
Hơi lạnh đột nhiên đặc quánh lại, mùi thơm đó tùy ý len vào tứ chi xương cốt của Lục Ngạn.
Môi… thật mềm, muốn cắn muốn cái, chỉ một cái thôi…
Lục Ngạn kìm nén hô hấp, từng chút một tiến lại gần.
Người đẹp băng thanh ngọc khiết nằm đó không hề phòng bị gì, mất đi vẻ cao ngạo trắng trẻo thường ngày, trong phòng chỉ còn lại hương thơm tinh tế và mềm mại.
Muốn bắt nạt nàng đến mức bật khóc … Không, bắt nạt đến mức, thậm chí khóc cũng khóc không nổi.
*
"Quận chúa? Quận chúa?"
Tô Bạch Nguyệt mơ hồ tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân nhẹ như bay vậy.
"Quận chúa, không thể ngủ nữa, nếu ngủ tiếp thì tối sẽ không ngủ được nữa đâu."
Tô Bạch Nguyệt mơ hồ đáp, co lại chui vào cái chăn, đột nhiên cảm thấy môi có chút đau. Nàng đưa tay chạm vào, cảm thấy sao môi mình lại có vẻ bị sưng rồi?
Lẽ nào lúc nằm mơ gặm móng heo lại tự cắn mình luôn rồi?
Tô Bạch Nguyệt lấy tay che mặt, xấu hổ không còn mặt mũi.
À, nhưng thật sự đói quá.
"Quận chúa, Thái tử gia hôm nay đặc biệt cho người gửi cá tươi tới, chúng nô tỳ tự chủ trương nấu một bát canh cá cho người, người có muốn ăn thử không?"
Canh cá? Hai mắt Tô Bạch Nguyệt sáng lên, cố hết sức giữ tư thế đoan trang, giả bộ không quá vui: "Mang vào đi."
"Vâng." Tĩnh Văn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Tranh thủ lúc này, Tô Bạch Nguyệt đứng dậy mặc y phục một lượt, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn thêu đợi canh cá.
Canh cá, canh cá, canh cá nhỏ của nàng.
"Quận chúa." Người bưng canh cá vào lại là Lục Ngạn.
Tô Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó khẽ nhíu mày.
Ngoài Tĩnh Văn ra, phòng của nàng sẽ không cho người khác vào, trừ khi thực sự có việc gấp. Mà coi như là vào rồi, Tĩnh Văn cũng sẽ thay tấm lụa trắng trong phòng cho nàng.
"Tĩnh Văn tỷ tỷ có việc phải làm." Dường như thấy được sự nghi ngờ của Tô Bạch Nguyệt, Lục Ngạn cúi đầu nói xong, dùng khăn tay quấn chiếc bát bạch ngọc đặt trên đĩa sơn mài đỏ, cẩn thận đặt lên trước mặt Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt lạnh mặt ngồi ở đó, nhưng suy nghĩ của nàng đã bị cuốn đi bởi hương thơm của canh cá thoang thoảng rồi.
Ai quan tâm do ai đưa tới làm gì, ăn được là được.
Nắp bạch ngọc được mở ra, Tô Bạch Nguyệt nhìn thấy nước canh cá màu trắng sữa bên trong, êm dịu như sữa tươi và tràn ngập hương thơm. Nàng không thể nhịn được bắt đầu nuốt nước bọt.
"Ngươi, ra ngoài trước đi."
Tô Bạch Nguyệt nhịn xung động, quay đầu lại liếc Lục Ngạn, nhưng nàng không tránh khỏi nhìn thấy khóe môi đứt quãng của hắn, loang lổ vết máu và vảy, giống như bị thứ gì đó cắn một cái thật ác.
Ánh mắt Lục Ngạn chạm với Tô Bạch Nguyệt, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận, khóe miệng ngứa ngáy đau đớn, yết hầu của hắn lăn trượt, cả người run lên trong tiềm thức.
Vẻ ngoài này rơi vào trong mắt Tô Bạch Nguyệt là chột dạ và căng thẳng.
Dấu vết ái muội như vậy, nghĩ cũng biết là làm chuyện gì không đứng đắn mà! Nam chính ngươi mới mười tám, mười tám mà thôi! Có thể kiềm chế chút được không! Sau này ba ngàn hậu cung sẽ là tai họa của ngươi, hiện tại ngươi nên tập trung vào sự nghiệp của mình đi!
Từ xưa làng ôn nhu, mộ anh hùng, nếu Lục Ngạn bị bắt bởi một người nữ nhân nào đó ở đây, vậy làm sao có thể đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, thống trị thế giới được! Tất nhiên là hận không thể đào hang dưới chăn bông mỗi ngày điên loan đảo phụng rồi!
Nghĩ đến đây, Tô Bạch Nguyệt giật mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, hít vào mùi canh cá tươi trong phòng.
Ôi, vẫn là nên ăn trước rồi dọn dẹp tàn cuộc sau vậy. Người ta nói trời đánh tránh miếng ăn, nếu cứ tiếp tục như thế này thì nàng sẽ ngã quỵ giữa chừng.
Nhắc mới nhớ, gần đây trong hoa viên nhỏ đã xuất hiện một số loại bánh ngon, khiến Tô Bạch Nguyệt cũng phải chạy đến đó dù mưa gió thế nào.
Vừa uống canh cá, Tô Bạch Nguyệt vừa nghĩ xem hôm nay các loại bánh trong hoa viên nhỏ sẽ là gì đây? Là bánh thỏ nhân đậu hay bánh tiểu thọ nhân hoa đào…
Lục Ngạn biết, vị Linh Vận quận chúa này luôn không thích được người khác hầu hạ khi đang ăn, đặc biệt là nam nhân. Tuy rằng không nỡ, nhưng Lục Ngạn vẫn cúi đầu chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên Tô Bạch Nguyệt nói: "Dừng lại, chờ đã."
Lục Ngạn sửng sốt một chút, quay lại chỗ cũ, đưa hai tay ra trước mắt, nhìn chằm chằm đôi môi hồng anh đào ngậm lấy chiếc thìa sứ trắng muốt, ngậm lấy canh cá màu trắng sữa cẩn thận cho vào miệng. Nước canh cá ướt dính lên khóe môi, lộ ra từng chút vết cắn rõ ràng.
Lục Ngạn nuốt khan cổ họng, ánh mắt nhìn chăm chú vào chỗ cũ trong chốc lát.
Vốn dĩ hắn chỉ định lén chạm vào rồi bỏ đi, nhưng lại không phòng bị mà bị mỹ nhân đang trong giấc ngủ cắn mạnh một cái. Lúc đó quả thực Lục Ngạn rất sợ hãi, nhưng thứ tiếp theo là một sự vui sướng khó có thể kiềm chế. Hóa ra hương vị đó, thật sự là mỹ vị như những quả anh đào trên trời rơi xuống.
Chỉ tiếc là chưa được nếm trọn vẹn, nếu có thể khoét thịt hút xương, uống sạch nước anh đào thơm ngon thì thật là sung sướng mất hồn.
"Cạch" một tiếng, Tô Bạch Nguyệt vừa ăn canh cá xong đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Lục Ngạn đang ngẩn người đứng bên cạnh nói: "Đi theo."
Lục Ngạn khom người, dọn dẹp chén bạch ngọc, yên lặng mà đi theo sau.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Tô Bạch Nguyệt bảo Tĩnh Văn gọi tất cả nha hoàn và bà tử vào sân. Mấy chục nha hoàn, bà tử quỳ trong sân lớn, không biết chuyện gì đang xảy ra, cúi thấp đầu, cả người hoảng hốt.
Tô Bạch Nguyệt ngẩng đầu, lộ ra quai hàm mảnh khảnh, cây phất trần trong tay chọc vào đầu người đàn ông bên cạnh, tư thế cực kỳ kiêu ngạo: "Đây là chó của bổn quận chúa. Ai dám động đến chó của bổn quận chúa thử xem, bổn quận chúa giết người đó." Đôi mắt đẹp lạnh lùng khẽ nheo lại, mỹ nhân vốn đã phong nhã bất phàm như tiên bỗng nhiên càng thêm dữ tợn.
Những nha hoàn và bà tử đang quỳ trên mặt đất rùng mình. Lục Ngạn bị cây phất trần hất vào đầu, hắn hơi nghiêng đầu lùi lại vài bước, nửa khuôn mặt bị cây phất trần trắng trơn che mất vui thích sâu thẳm rõ ràng trong đôi mắt đen láy.
Nàng nói: Hắn là đồ vật của nàng.
Tuy là quả thật những nha hoàn này đều có tâm tư với Lục Ngạn từ trước, nhưng không ai chịu ra tay trước. Bây giờ nghe những lời của Linh Vận quận chúa, tất nhiên không dám vượt quá giới hạn.
Mà Vị Nam vương phi nghe Tô Bạch Nguyệt thông báo về quyền sở hữu của tiểu mã nô này trước công chúng, tức đến mức như suýt chút nữa là ngẩng mặt lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bây giờ là thời khắc quan trọng để kết hôn với Thái tử, sao đứa con gái bảo bối của bà lại đột nhiên có thể làm loạn như vậy?
"Vương phi." Lão ma ma bên cạnh Vị Nam vương phi tiến lên nói: "Theo lão nô thấy, tiểu mã nô này không thể giữ lại lâu, tốt hơn hết nên tống cổ hắn đi khỏi sớm thì hơn."
"Linh Nhi giờ vẫn nhìn tên tiểu mã nô đó còn nặng hơn cả nhãn cầu, đến mặt chúng ta còn không gặp nổi." Vị Nam vương phi lo lắng mà cau mày.
Lão ma ma suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa quận chúa của chúng ta sẽ đến Hoàng miếu thanh tu, vương phi có thể tranh thủ lúc này tổng cổ tên tiểu mã nô đi. Vừa nhìn quận chúa đã biết là một đứa trẻ hiếu thuận, chẳng qua chỉ là một mã nô bé nhỏ, dù tức giận với Vương phi thì cũng chỉ là chuyện của mấy ngày. Vương phi và quận chúa mẫu nữ tình thâm, giờ quận chúa tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này tự nhiên sẽ biết rằng Vương phi là vì muốn tốt cho nàng."
Vị Nam vương phi bị lão ma ma thuyết phục, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
…
Trước khi Tô Bạch Nguyệt đến Hoàng miếu thanh tu, Lưu Kham vốn muốn đi cùng nàng. Nhưng lại không ngờ Hà Gian vương đột ngột làm phản, vương thất không kịp trở tay đã cử Lưu Kham dẫn quân đi đàn áp.
Lưu Kham vội vã đến phía đông nam Hà Bắc để trấn áp những kẻ phản tặc.
Mặc dù không có Lưu Kham đi cùng, nhưng Hoàng miếu vẫn phải đi.
Linh Vận quận chúa đã xuất hành, dĩ nhiên phải thanh thế lớn rồi. Tô Bạch Nguyệt dẫn đầu một nhóm nô bộc, hộ vệ đến Hoàng miếu trên xe ngựa, thuận tiện dẫn theo cả Lục Ngạn đi cùng.
Bối cảnh Hoàng miếu này là một bước ngoặt quan trọng trong mối lương duyên giữa Linh Vận quận chúa và nam chính.
Dương Thạch quận chúa bởi vì ghen tị với việc Linh Vận quận chúa được đính hôn với Thái tử nên đã lợi dụng cơ hội Lưu Linh vào Hoàng miếu thanh tu rồi bí mật sát hại. Linh Vận quận chúa may mắn được nam chính cứu thoát mới qua được một kiếp. Chỉ là hai người, một nam một nữ, được tìm thấy trong rừng sâu núi thẳm, việc này truyền ra bên ngoài chắc chắn sẽ làm vấy bẩn sự trong sạch của Linh Vận quận chúa.
Để giữ gìn cuộc hôn sự với Thái tử, Vị Nam vương phi không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong, trực tiếp sai người giết chết Lục Ngạn. Lục Ngạn chạy trốn khắp nơi, nhưng hắn không hề oán hận về điều đó, hắn chỉ muốn gặp lại Lưu Linh, hắn vẫn luôn nhớ lời hứa mà Lưu Linh đã dành cho hắn. Nhưng hắn không ngờ thứ đó đã trực tiếp làm tan vỡ hy vọng cuối cùng của hắn.
Lúc này, Lục Ngạn hoàn toàn đau lòng, mới thực sự bắt đầu sự nghiệp đấu tranh của mình.
App TYT & Ngọc Anh Team