Dưới áp lực nặng nề như vậy, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân vẫn nên chống cự một chút.
"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?" Mẹ ơi, trong lòng nàng thật sự rất sợ đó, hu hu hu.
Tô Bạch Nguyệt mạnh mẽ ngẩng cao đầu nói, bộ dáng một vẻ uy nghiêm và kiêu ngào, tựa như một thân cây bách đứng thẳng lâu năm trên đỉnh núi tuyết, thà gãy chứ không chịu cong.
Phía sau truyền đến một đoạn âm thanh vải áo chà sát, Tô Bạch Nguyệt vội vàng giấu chiếc bánh ngọt đang cầm vào trong ống tay áo rộng.
Một cánh tay vươn ra bên cạnh nàng, như có như không mang theo một cơn gió nhẹ, thổi tà váy của Tô Bạch Nguyệt khẽ bay.
Tô Bạch Nguyệt bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn xuống.
Nàng nhìn thấy trong lòng bàn tay trắng nõn với những ngón thon dài, mảnh khảnh một chiếc bánh bao hình con thỏ mềm mại màu trắng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lạnh lùng, tà mị của nam nhân đang cầm nó.
Bánh bao nhỏ hình con thỏ làm sinh động giống như thật, toàn thân một màu tuyết trắng, duy nhất có đôi mắt là màu đỏ, hai tay vuột đang giơ thẳng, đôi tai dài dựng lên, cái đuôi xù, cái miệng hơi bĩu giống như một cục bông mềm mại được đưa đến trước mặt Tô Bạch Nguyệt.
"Ừng ực" một tiếng, Tô Bạch Nguyệt bị sự mềm mại thơm ngọt trong ký ức hút hồn, nhưng chỉ một lúc sau nàng đã kịp phản ứng lại: “Cái bánh thỏ con trắng này khác mấy cái bánh ở tiểu viện đâu chứ”
“Trong bữa tiệc hôm nay thấy bánh bao con thỏ này trắng trắng mềm mềm, lúc ta nhìn thấy trong lòng lập tức cảm thấy vui, liền tự mình trốn mang đi cho quận chúa.” Nam nhân đứng sát sau lưng Tô Bạch Nguyệt, mỗi khi nói chuyện, hơi thở ấm áp dán sát lên da thịt nàng, nước thấm ướt một vệt.
Tô Bạch Nguyệt thầm thở ra một hơi.
“Thì ra là thế, thì ra là thế.” Xem ra tiểu tiên nữ đưa bánh ngọt cho nàng trong hoa viên là đầu bếp làm đồ ngọt trong phủ Nam Vương.
Mặc dù Tô Bạch Nguyệt thật sự rất thích bánh ngọt nhìn vừa trắng vừa mềm đã đẹp mà ăn lại ngon, nhưng nàng vẫn phải kiên trì giữ nguyên hình tượng xấu tính của mình.
”Thứ chua ngoa này, đừng làm bẩn mắt của bản quận chúa." Tô Bạch Nguyệt tiếp tục lạnh lùng vô tình, cố ý gây sự.
"Nếu quận chúa đã nói như vậy thì ta không khách khí nữa.” Nam nhân nói xong bất ngờ thu tay lại.
Tô Bạch Nguyệt theo ý thức xoay người, vẻ bất đắc dĩ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn giấu kỹ, trơ mắt nhìn nam nhân há miệng cắn mất đầu thỏ. Nhân đậu đỏ đã được nấu chín vừa mềm vừa thơm bên trong chảy ra.
Hu hu hu, thỏ đáng yêu như vậy sao lại có thể ăn thỏ chứ!
Tô Bạch Nguyệt cố gắng nhịn xuống ham muốn của mình, nuốt cổ họng khô khốc một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Tô Bạch Nguyệt, trong mắt nam nhân giống như lộ ra chút vui vẻ. Hắn cầm bánh bao con thỏ đã bị mất đầu kia trong tay, hơi nghiêng đầu.
Nam nhân cao lớn sau khi làm xong động tác này lại hiện ra mấy phần ngoan ngoãn, đáng yêu.
Tô Bạch Nguyệt cảm thấy đầu não mình nhất định bị úng nước mới có thể liên tưởng tên biến thái tàn nhẫn một miếng liền cắt mất đầu thỏ này với hai từ đáng yêu. Hắn và hai từ “đáng yêu” này có tí liên quan nào sao?
Sau khi điều chỉnh xong tâm trạng, Tô Bạch Nguyệt đột nhiên lên tiếng, gọi tên Lục Ngạn một cách dõng dạc.
"Lục Ngạn."
Rõ ràng là hai chữ bình thường, đơn giản không hơn không kém nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại như có thêm một thứ hương thơm tinh tế ngọt ngào. Khiến cho người nghe không khỏi muốn giữ lại, bỏ vào miệng nhai kỹ.
Nam nhân cầm bánh bao con thỏ trong tay một hồi, hai con ngươi chợt tối sầm lại.
Bánh bao con thỏ mềm mềm đáng yêu ban đầu bị nắm đến xẹp xuống. Nhân bánh đậu đỏ bên trong thuận theo ngón tay của người cầm thấm vỏ bánh mà chảy ra, mang theo hơi ấm đọng lại trên da thịt trắng tuyết của nam nhân sền sệt giống như máu.
Lục Ngạn bỗng nhiên há miệng, một bên nhìn chằm chằm Tô Bạch Nguyệt, một bên đưa phần bánh còn lại trong tay tất cả đều bỏ vào trong miệng.
Tô Bạch Nguyệt giương mắt nhìn hai má đối phương căng phồng nhai bánh, đôi mắt đen nhánh gieo ánh nhìn nặng nề lên người nàng. Hắn im lặng nhai nuốt chậm rãi, như thể thứ hắn đang nhai không phải bánh bao con thỏ mà chính là nàng.
Tô Bạch Nguyệt mỗi lúc một thêm căng thẳng, nàng dùng sức nắm chặt tay mình, cố gắng thể hiện tính tình ngang ngạch không nể nang bất cứ ai của Tô Bạch Nguyệt. Thế nhưng lời đến miệng lại không theo ý muốn mà có mấy phần run rẩy do gấp gáp.
"Ngươi chẳng qua chỉ là một tên cẩu nô tài bên người ta, lại vọng tưởng muốn leo lên đầu ta. Nếu ngươi vẫn nhất quyết muốn lấy ta, vậy thì mang một cái xác về đi.”
Tay của Tô Bạch Nguyệt bất ngờ nhấc lên, tay áo rộng, trắng thuần khẽ đung đưa tỏa ra một mùi hương thơm lạnh giá. Nữ tử hơi nâng cằm, ngón tay lạnh lùng dứt khoát chỉ thẳng vào nam nhân, chỉ cách chóp mũi hắn nửa tấc.
Tô Bạch Nguyệt cho rằng mình như vậy đã mười phần tuyệt tình, nhất định có thể khiến hắn từ bỏ. Chỉ cần làm cho nam chính biến thái cảm thấy nàng không thuốc nào chữa được, hắn rồi sẽ tự nhiên hồi tâm chuyển ý quay về lấy nữ chính. Như vậy nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ, bước lên một bậc cao mới.
Nhưng nàng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới trình độ biến thái của nam chính không phải là thứ nàng có thể đoán trước trước.
Tay áo rộng nương theo động tác của người mặc trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng mượt như mỡ dê, tinh tế như ngọc, tưởng chừng chỉ cần nhẹ nhàng nắm lại cũng có thể gãy.
Mặc dù là người bị chỉ mặt mà mắng nhưng nam nhân căn bản không nghe được Tô Bạch Nguyệt đang nói gì. Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo hành động của nàng, nhìn thấy đầu ngón tay hồng hồng mềm mại kia hơi run rẩy, như cánh hoa đào chìm trong sương mai chờ người nếm thử.
Tô Bạch Nguyệt thấy ánh mắt Lục Ngạn chăm chú sắc bén, hai con ngươi đen thẳm như một đầm nước sâu không thấy đáy, cũng không biết trong đầu hắn đáng suy nghĩ những gì. Trong lòng nàng đột nhiên có chút ngỡ ngàng, có chút hoảng sợ muốn thu tay lại nhưng không ngờ được nam nhân lại bắt lấy cổ tay nàng.
Lòng bàn tay nam nhân phủ kín vết chai dày, nhìn thì trắng nõn sạch sẽ nhưng thực chất lại rất thô ráp. Ngược lại làn da của Tô Bạch Nguyệt lại vô cùng mềm mại non nớt, chỉ cần mặc phải loại vải có chút thô ráp cũng không thể chịu được. Thân thể này căn bản không thể chịu được bị Lục Ngạn nắm như vậy.
Tô Bạch Nguyệt nhìn thấy rõ ràng nam nhân há miệng ra, lộ ra đầu lưỡi.
Thời điểm đầu lưỡi kia suýt chút thì liếm vào đầu ngón tay của nàng, Tô Bạch Nguyệt nhanh chóng đem ngón tay rụt lại, nhất mực nắm chặt tay.
Hành động của nam nhân bị ngừng lại giữa chừng. Lông mi hắn khẽ rung, lông mày rủ xuống, đặt lên mu bàn tay còn đang run rẩy của Tô Bạch Nguyệt một nụ hôn. Tinh tế dịu dàng, giống như lông vũ nhưng cũng rất nóng, rất nặng nề, giống như một ngọn lửa rực cháy. Tô Bạch Nguyệt nắm chặt tay, nàng ước có thể ngay lập tức quỳ xuống gọi xin tha.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
"Quận chúa nếu không để ý đến mấy trăm nhân khẩu Vị Nam vương phủ, nhất quyết như vậy thì ta cũng chỉ có thể liều mình mà theo hầu quận chúa. Nếu lúc sống đã không thể chung giường vậy thì lúc chết nguyện chôn chung huyệt.” Nam nhân cuối cùng cũng mở lời, giọng nói trầm khàn, lực bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng tưởng như rất nhẹ nhưng làm sao cũng không tránh thoát được.
Bột đậu đỏ sền sệt trên đầu ngón tay nam nhân dính lên cổ tay Tô Bạch Nguyệt. Ngoài mùi máu tay trên người nam nhân, thứ Tô Bạch Nguyệt ngửi được chỉ có duy nhất một mùi hương ngọt ngào.
Tô Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình thật sự có lỗi với thân thể băng thanh ngọc khiết này của Linh Vận quận chúa. Nếu như Linh Vận quận chúa bị đụng chạm như này khi về sợ là không rửa trôi mất một lớp da thì sẽ không rời thùng tắm.
"Làm càn!" Tô Bạch Nguyệt lại dùng sức giãy giụa, nhưng ngoại trừ chỗ bị vết chai dày trong lòng bàn tay nam nhân mài đỏ ra thì không có chút tác dụng gì.
Lục Ngạn đột nhiên dùng sức, Tô Bạch Nguyệt không đứng vững, trực tiếp ngã nhào vào trong ngực hắn, khiến chóp mũi đau nhức, lập tức đỏ cả vành mắt.
Nam nhân cụp mắt nhìn nữ tử trong ngực hai mắt long lanh, bộ dáng mảnh mai, không chủ ý liên tưởng nàng tới dáng vẻ cúi đầu thút thít trong mơ. Dưới lông mày vốn tối sầm nay lại thêm chút bóng đen khó nói.
Lục Ngạn đè lại cánh tay Tô Bạch Nguyệt, bắt chéo cánh tay mảnh khảnh trắng tuyết của nàng ra sau eo. Tô Bạch Nguyệt bị đau, khẽ kêu một tiếng lại cảm thấy như có người dán sát vào bên tai mình, ép sát khuyên tai ngọc trai của nàng, gằn từng chữ: “Nếu một người cản đường ta, ta giết một. Nếu toàn bộ người trong thiên hạ cản đường ta, ta sẽ giết cả thiên hạ.”
Hắn mạnh mẽ thể hiện tĩnh chiếm hữu biến thái của mình với Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt run lẩy bẩy giống như bày tỏ nàng không thể kham nổi loại tình yêu nặng nề như vậy.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của nha hoàn đi tiểu đêm. Tô Bạch Nguyệt đẩy mạnh nam nhân ra, giống như cá gặp nước chạy thoát thân. Tay áo rộng quét qua đầu ngón tay Lục Ngạn, ống tay áo vung lên không mang một gợn sóng.
Mẹ ơi, cứu mạng!
Tô Bạch Nguyệt trở lại phòng của mình, một bên cắn bánh ngọt đã nguội cứng, một bên lệ rơi đầy mặt.
Bên kia, trong phòng bếp nhỏ lờ mờ ánh sáng, nam nhân chậm rãi đưa tay lên, há miệng liếm đầu ngón tay dính bột đậu đỏ. Nhân đậu đỏ mềm ngọt lại mang hương thơm thanh mát trên người nữ tử. Hắn hồi tưởng đến cảm giác da thịt trơn nhẵn mới vừa rồi, thân hình mảnh mai ngã vào trong ngực hắn, dán lên thân thể hắn, có thể cảm nhận rõ ràng thân thể tinh tế cùng tư thái xinh đẹp của nàng.
Thật khiến người ta hận không thể nghiền nát rồi đem hòa vào trong máu thịt.
......
Lục Ngạn có hôn thư trong tay, Tô Bạch Nguyệt không có chỗ nào có thể trốn.
Lưu Kham thấy muội muội ngày càng gầy gò, Vị Nam Vương phi bộ dạng ảm đạm u ám cả ngày, cuối cùng không kiềm chế được mà đi tìm Lục Ngạn.
"Lục huynh, ngươi tuy là ân nhân của ta, nhưng lấy phần ân tình này ép muội muội ta gả cho ngươi không phải việc làm của chính nhân quân tử!”
Lục Ngạn đang uống trà, hắn một tay cầm sách tay còn lại bưng trà. Một bộ tư thế bình thản, thoải mái.
"Lục huynh!" Lưu Kham thấy Lục Ngạn không theo tiếng, bắt đầu trở nên nôn nóng. Hắn giật cuốn sách trong tay Lục Ngạn ra. “Soạt” một tiếng ngồi xuống, tách trà va vào nhau sánh nước ra ngoài.
Lục Ngạn nhấc dịch cuốn sách từ chỗ nước đọng sang bên cạnh, chậm rãi cất tiếng: “Ta và quận chúa đã có hôn ước từ hai năm trước.” Nói xong. Lục Ngạn lấy ra hôn thư từ trong tay áo, mở ra trước mặt Lưu Kham.
Lưu Kham chăm chú nhìn nửa ngày, đang muốn nói gì đó, lại nghe Lục Ngạn cất tiếng: "Việc này, Vương phi cũng biết."
Lưu Kham bỗng nhiên đứng dậy, thẳng đi thẳng đến viện của Vị Nam vương phi.
Lúc này, vị Nam Vương phi đang đầy mặt u sầu lau nước mắt cho chính mình.
”Con gái đáng thương của ta… hu hu hu…”
”Nương, Nương!” Lưu Kham bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, khiến vị Nam Vương phi giật nảy mình, âm thanh nghẹn ngào còn chưa đi ra, liền bị dọa thành nấc.
”Hu hu hợ......"
”Nương! Con nghe nói muội muội cùng Lục huynh có hôn ước từ trước, còn có cả hôn thư!”
Sắc mặt Vị Nam Vương phi đột nhiên thay đổi, vội vàng bước tới một tay bịt miệng Lưu Kham lại, sau đó mới ngồi xuống giải thích cho Lưu Kham còn đang gào thét: "Năm đó hắn từng cứu muội muội của con một mạng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của để muội muội con đồng ý hôn ước kia, nhưng lúc đó muội muội của con đã cùng Thái tử đính hôn, việc này sẽ khả năng thành đâu."
”Vậy còn hôn thư?”
”Ta cũng không biết muội muội của con ký hôn thư này khi nào.” Vị Nam Vương phi nói đến đây, yếu ớt than ra một hơi, “Cũng là lỗi của ta. Năm đó, nếu không phải ta để người phụ nữ ngu xuẩn kia đuổi hắn đi…”Vị Nam Vương phi thút tha thút thít đem chuyện năm đó kể ra.
”Cái gì! Nương kêu người phụ nữ ngu xuẩn bên cạnh đi đánh giết Lục huynh?”
”Ta vốn là muốn cho hắn một ít bạc, để hắn tự đi. Lại không ngờ người phụ nữ ngu xuẩn kia tự ý làm chủ, ta...…”
”Nương, nếu không phải trong lòng nương có ý này, người phụ nữ kia sao lại dám làm!” Lưu Kham thất hồn lạc phách một trận, “Thì ra, thì ra còn có chuyện như vậy…”
Thân mình Lưu Kham nghiêng ngả đứng lên, lẩm bẩm nói: "Lục huynh, là vị Nam Vương phủ ta có lỗi với ngươi..."
"Đây là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Lưu Linh nói không sai! Đây là hạnh phúc cả đời của nó, ta sao có thể trơ mắt nhìn Linh Nhi của ta gả cho một người như vậy!” Vị Nam Vương phi vừa khóc vừa nói.
Lưu Kham dõng dạc: “Lục huynh nhân phẩm cao thượng, bất kể những hiềm khích lúc trước, huynh ấy nhất định sẽ không làm loại chuyện trả thù này. Nếu muốn ta nói vậy thì ta chỉ có thể nói, người như Lục huynh, muội muội nhất định có thể yên tâm gả đi.”
Bên ngoài cánh cửa gỗ trạm khắc, Tô Bạch Nguyệt đến tìm Vị Nam vương phi lấy bánh ngọt đã nghe được toàn bộ lời này của Lưu Kham, thừa dịp xung quanh không có ai hung hăng lườm hắn một cái.
Ca ca ruột của nàng, thật đúng là ca ca ruột của nàng.
Thật ra chuyện này Tô Bạch Nguyệt có kháng cự thế nào đi nữa thì đến hôn thư cũng đã ký rồi nàng còn có thể làm gì đây? Tất nhiên là chỉ có thể gả.
Ngày thành hôn được định vào ngày năm tháng sau. Tôn trọng tính cách ngang ngạnh của mình, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân phải tiếp tục trên con đường giẫm đạp nam chính, làm nữ tử phía sau thành công của nam nhân.
App TYT & Ngọc Anh Team