*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đều có người không muốn rời giường vào những buổi sáng tháng mười hai.
Đặc biệt là tháng mười hai ở Vũ Hán —— Nửa đêm qua trời lại đổ cơn mưa, không khí lạnh băng len lỏi thấm vào da thịt gây nên cảm giác thật khó chịu. Đường Hành lấy điện thoại từ dưới gối đầu lên, gắng gượng hé mắt ra thấy trên màn hình hiển thị "08:12".
Thôi chết.
Quả nhiên bên cạnh trống không, Lý Nguyệt Trì đắp chăn cho cậu, chăn điện cũng đã tắt. Đây là thói quen của Lý Nguyệt Trì, anh bảo là bật chăn điện lâu quá sẽ không an toàn, cho nên mỗi khi anh rời giường đi học thì sẽ tắt nó đi.
Nhưng chăn điện được bật suốt trong những lúc họ ngủ, chẳng lẽ ngủ cùng một người nữa sẽ khiến cho chăn điện an toàn hơn một chút sao?
Đường Hành nhăn mũi, ngửi được mùi mì thịt bò.
Học kỳ này cậu chỉ có một lớp vào buồi chiều nên không cần dậy sớm. Hầu như mỗi lần sau khi qua đêm ở căn phòng thuê này, Lý Nguyệt Trì đều mua bữa sáng về. Tối qua trước khi ngủ Đường Hành âm thầm đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ để dậy mua bữa sáng cho Lý Nguyệt Trì.
Kết quả lại thất bại......
Đường Hành duỗi người, bắp chân cọ trúng vào chiếc áo len trơn mềm. Đây cũng là thói quen của Lý Nguyệt Trì, mùa đông ở Vũ Hán quá lạnh, trước khi đi anh luôn nhét áo len và quần dài của cậu vào ổ chăn, để khi mỗi khi Đường Hành rời giường mặc đồ, quần áo vẫn luôn có độ ấm.
Đường Hành chậm rãi mặc đồ, mì thịt bò cất trong hộp giữ nhiệt, vừa nhấc nắp mở ra, hơi nóng cay cay lập tức bốc lên. Một phần mì thịt bò Tương Dương, tô lớn và thêm một trái trứng ốp la.
Giờ này Lý Nguyệt Trì đã vào lớp rồi.
"Mẹ," Miếng thịt nóng hổi trong miệng làm Đường Hành nói không rõ chữ, "Mẹ ra sân bay rồi hả?"
"Bị trễ 50 phút, phiền quá đi mất," Phó Lệ Linh hỏi, "Dậy rồi đó hả? Sớm vậy?"
"Vâng... Tối qua con ngủ sớm." Thật ra là làm tình tới tận hai giờ rưỡi sáng, bây giờ thắt lưng rất đau.
"Ngoan quá. Chắc là mẹ không tới kịp buổi cơm trưa đâu, con đi thì nhớ cầm quà tới biếu."
"Con không đi được không?" Đường Hành bực bội nói, "Đợi mẹ về rồi mời họ một bữa cũng được mà."
"Thì tất nhiên là mẹ sẽ mời họ, nhưng hôm nay là sinh nhật của trưởng khoa Trương, phải tới tặng quà" Phó Lệ Linh dừng một chút rồi nghiêm túc nói, "Đơn hàng lớn nhất của tháng này là nhờ có trưởng khoa Trương giới thiệu, mang ơn lớn mà, bảo bối à, xã giao qua lại là vậy mà con......"
"Rồi rồi, con biết rồi," Đường Hành vội nói, "Giữa trưa con tới."
"Ừ, nhớ cho rõ, túi nâu là cho trưởng khoa Trương, còn túi đỏ là cho vợ ông ấy."
"Đã biết ——"
"Đang ăn à?"
"Vâng," Đường Hành hơi chột dạ, "Đang ăn."
"Dì giúp việc tới sớm vậy à?"
"Không có, là con...... con tự làm."
"Thiệt không đó," Phó Lệ Linh cười nói, "Đường Hành nhà ta còn biết nấu cơm à!"
"Nấu gói mì à......"
"Mì gói?" Phó Lệ Linh vừa nghe vậy liền nghiêm giọng, "Những thứ này không tốt lành gì cả, sao mà ăn sáng bằng nó được!"
"Lâu lâu ăn một lần thôi mà mẹ."
"Đừng ăn nữa," Phó Lệ Linh nói, "Nếu không mẹ sẽ nói chuyện với dì giúp việc, kêu bà ấy buổi sáng tới sớm nấu bữa sáng cho con ăn."
"Không cần!"
"Sao?"
"Con ít khi ăn sáng lắm...... Thôi không nói nữa, Tưởng Á đang ở dưới nhà gọi con."
"Đừng quên trưa nay con phải đi biếu quà đó."
"Mẹ yên tâm!"
Đường Hành cúp điện thoại, thở một hơi dài.
Thiếu chút nữa là lậy ông tôi ở bụi này.
Từ khi thuê căn phòng này, cậu và Lý Nguyệt Trì ở đây càng thường xuyên hơn. Mọi thứ đều khá ổn, rắc rối duy nhất là cậu gần như lúc nào cũng phải đề phòng chuyện Phó Lệ Linh sẽ đột ngột bay từ Thượng Hải về nhà. Vì lý do này mà cậu đã khai thật cho Tưởng Á biết —— nếu Phó Lệ Linh phát hiện cậu không ở nhà thì sẽ nói là ngủ ở nhà Tưởng Á.
Khi đó, Tưởng Á đang lướt mạng, nói "Bạn thân mến, mẹ cậu sẽ không hiểu lầm hai đứa mình quen nhau đó chứ."
Đường Hành: "......"
Lý Nguyệt Trì nhận điện thoại: "Nhìn không giống lắm."
Tưởng Á hốt hoảng: "A! Anh hai à! Em nói giỡn thôi!"
Ai bảo cậu nhờ Lý Nguyệt Trì làm bài tập giúp cậu.
Đường Hành ăn hết mì thịt bò, rửa sạch hộp giữ nhiệt, sau đó tăng điều hòa lên một độ. 8: 45, chắc là Lý Nguyệt Trì học xong rồi.
Đường Hành đút tay vào trong ống tay áo, chỉ lộ ra ngón trỏ bấm bàn phím điện thoại:
Chiều thì luyện tập với tụi Tưởng Á, tối đi diễn ở "Trường Ái", tụi mình ăn cơm tối ở đâu đây?
(Sau này đừng mua thêm trứng ốp la nữa, no muốn chết)
Chưa tới một phút thì Lý Nguyệt Trì gọi điện tới. Đầu dây bên đó rất im ắng, những lớp buổi sáng luôn như thế —— mọi người đều đang ngủ bù.
"Chắc tối nay không ăn cơm được," Lý Nguyệt Trì nói, "Thầy Đường bảo anh và Tiểu Thấm họp."
"Uả? Không phải bữa mới họp rồi sao?"
"Hình như có đề án mới, anh cũng không rõ lắm ——" Lý Nguyệt Trì còn nói chưa dứt lời thì chợt gọi "Chào thầy", vài giây sau, anh thấp giọng nói: "Vừa gặp thầy Tống và An Vân."
"Hình như lão An làm trợ giảng cho thầy Tống thì phải."
"Ừ. Tối anh đến 'Trường Ái' chờ em."
"Được." Vậy tới tận tối mới gặp được nhau......
"Lúc em biểu diễn," hình như Lý Nguyệt Trì đang cười, "Nên hạn chế nhảy, nghe không?"
Mặt Đường Hành nóng lên: "Em phải nhảy!"
"Tối qua không nói vậy."
"Chứ em nói gì?" Thật sự là không nhớ gì cả, khi ấy vừa mệt vừa sướng, tâm trí như một chén hồ nhão.
Lý Nguyệt Trì không đáp, chỉ cười nói: "Anh lên lớp đây."
Giữa trưa, Đường Hành xách theo quà đến tiệc sinh nhật của trưởng khoa Trương. Bác trai và bác gái đều đã tới, Đường Hành tặng quà rồi ngồi xuống bên cạnh bác gái của mình.
"Tiểu Hành," bác gái cất điện thoại vào, "Mẹ con không tới à?"
"Mẹ con bay đến trễ một chút."
"À," bác gái gật đầu, "Vậy con ăn nhiều đồ ăn lên đi."
"Con no rồi, chiều nay còn phải đi tập dợt."
"Hả, con mới ăn có một tí mà?"
"Bác nói với bác trai một tiếng giúp con," Đường Hành nhìn về phía bàn của họ, thấy An Vân đi theo giáo sư An, đang kính rượu trưởng khoa Trương, "Con đi trước."
Thật ra Đường Hành cũng không biết vì sao bác gái và bác trai lại không ngồi chung bàn với nhau. Lẽ ra những dịp thế này vợ chồng nên ngồi cùng nhau mới phải, giống như gia đình của giáo sư An vậy. Sinh nhật của trưởng khoa Trương đãi bốn bàn, bác trai ngồi cùng bàn với trưởng khoa Trương, trong khi đó bác gái lại ngồi ở bàn cách xa họ nhất.
Có thể bác gái không muốn giao lưu với họ. Đường Hành nghe bác trai phàn nàn rằng bác gái quá thờ ơ với các mối quan hệ xã hội, "Đầu óc bà ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ về mấy con chó con mèo mà thôi!"
Đường Hành về nhà tắm rửa, tẩy sạch mùi thuốc lá và mùi đồ ăn ở bữa tiệc, và thay một chiếc áo len mới. Sau đó vác ghi-ta lên lưng, ngồi xe điện ngầm đến phòng tập.
Tưởng Á và An Vân đang ăn pizza, thấy Đường Hành, An Vân chửi lên: "Má nó sao cậu chuồn về nhanh như vậy được?"
"Vớ vẩn," Đường Hành nói, "Họ có thể ngồi đến tận 3 giờ chiều."
"Sao cậu không gọi mình! Lúc mình đi còn bị ông già nhà mình gọi lại dạy dỗ một tràng!"
"Mình thấy cậu đang kính rượu."
"Bởi vậy, bệnh vãi," An Vân bực bội nói, "Có phải ba mình mất trí hay lẩm cẩm rồi không? Chưa thấy phụ huynh nhà ai dẫn con gái đi kính rượu bao giờ!"
"Anh An à," Tưởng Á há mồm cắn một miếng pizza to tướng, "Mình nghĩ chắc ba cậu đã sớm coi cậu là con trai rồi cũng nên."
"Cút."
Đợi hai người họ ăn uống no say xong, ba người bắt đầu tập luyện. Ngày 1 tháng 12 là ngày thi đấu đầu tiên của cuộc thi Chu Hắc Áp dành cho các ban nhạc sinh viên. Đúng với dự đoán, Hồ Sĩ Thoát đã vượt qua được vòng thử giọng và cùng với 50 ban nhạc khác chia thành 5 nhóm biểu diễn trực tiếp. Nhóm họ sẽ thi đấu vào thứ sáu tuần sau.
Đường Hành không cảm thấy hồi hộp hay lo âu gì, dù sao thì họ cũng có rất nhiều kinh nghiệm trình diễn trên sân khấu. Ngược lại thì Tưởng Á lại chăm chỉ một cách khác thường, mỗi ngày đều gọi điện thoại hỏi cậu và An Vân có đi tập dợt hay không.
"Tưởng Á!" An Vân đặt Bass xuống, giơ tay lau mồ hôi trên đầu, "Hôm nay cậu sao vậy?" "Sao là sao."
Đường Hành nói: "Đây là lần thứ ba cậu đánh sai khúc này."
"Ừ, thôi, mình đánh sai," Tưởng Á nhấc tay đầu hàng, "Hôm qua Lộ Lộ tới nhà mình lúc nửa đêm rồi nổi điên."
"Lộ Lộ?" Đường Hành ngẩn người một lúc rồi mới nhớ ra Tưởng Á đã chia tay bạn gái cũ, "Cô ấy làm gì?"
"Thì còn làm gì nữa, giãi bày nỗi nhớ nhung chứ gì."
An Vân trợn to mắt.
"Thiệt mà," Mặt Tưởng Á đầy vô tội, "Mình cũng không ngờ là mình có sức hút tới như vậy."
"Cậu cứ đợi đó," An Vân nói, "Cái dòng tạo nghiệp như cậu... Sớm muộn gì cũng bị người ta thiến."
"Má, cậu là đồ tàn ác thâm độc."
"Mình là soái tỷ."
"Soái tỷ chả có gì tốt lành......"
"Thôi ngừng đi," Đường Hành cầm miếng gẩy đàn gẩy một chút, "Tiếp tục thôi."
Họ đang tập dợt bài 《 Phương nam 》của nhóm Da Da và dự định sẽ biểu diễn bài này trong ngày thi đấu. Tính ra thì bài này cũng không dễ hát, không phải vì kỹ thuật quá cao siêu mà là vì giọng ca chính của nhóm – Bành Thản, có một giọng hát rất trong trẻo đặc trưng, lão Bố từng nhắc họ phải xử lý bài hát cẩn thẩn một chút, đừng để tạo ra một bản sao với chất lượng thấp so với bản gốc.
Nhưng ba người họ đã nhất trí sẽ biểu diễn bài này, vì họ thích. Hơn nữa bài 《 Phương nam 》là nói về Vũ Hán nên vô cùng phù hợp.
Ở nơi ấy luôn ẩm ướt, ở nơi ấy luôn mềm mại.Ở nơi ấy có những điều nhỏ nhặt, ở nơi ấy đỏ rực và xanh dương.Ở nơi ấy có mối tình đầu của tôi, không biết người ấy bây giờ ra sao.Hồ nước bên hiên nhà tôi liệu còn vấn vương một bóng hình.......
Sau khi tập luyện cả buổi chiều, Đường Hành đã thấm mệt. Đêm nay "Trường ái" cũng không có nhiều khách lắm, cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, nắm microphone, mắt nhắm lại và cất tiếng hát. Đàn ghi-ta giao cho An Vân đánh, Tưởng Á lại đánh trống sai nhịp, nhưng không sao. Cậu hát bài này nhiều lần đến nổi cơ thể như đã hình thành một phản ứng theo bản năng, tâm trí cậu vẫn có thể hát những lời ca đó. Cậu thậm chí còn có thể vừa hát vừa tư lự—— tại sao lại là màu đỏ và màu xanh dương? Ở Vũ Hán có nhiều màu đỏ và xanh da trời lắm sao? Cậu cảm thấy lời này nên đổi thành "Ở nơi ấy đỏ rực và xanh lá", Tất nhiên là vì Vũ Hán có rất nhiều màu xanh lá —— những ngọn núi xanh ngát, những hồ nước xanh biếc thăm thẳm, dây thường xuân leo dầy đặc trên những bước tường của trường học thành một màu xanh mướt, những lớp rêu phong dày ẩm ướt phủ đầy trên thân cây. Còn màu đỏ, cậu không biết nơi nào ở Vũ Hán có nhiều màu đỏ, nhưng lại có cảm giác màu đỏ là một phần của Vũ Hán, phải chăng vì con sông Trường Giang mênh mông rộng lớn kia, hoặc có lẽ vì mùa hạ nóng bức và mùa đông giá lạnh. Nhiệt độ ở Vũ Hán dao động dữ dội, màu đỏ ở thành phố này, sắc nhất, nhiều nhất và mãnh liệt nhất.
Lý Nguyệt Trì cũng là màu đỏ. Khi họ tắt đèn làm tình, hơi thở Lý Nguyệt Trì phủ kín bên tai cậu, vừa ấm áp vừa dồn dập. Cả cơ thể họ đều mướt mồ hôi, chăn điện trở nên nóng đi, cậu như rơi vào một màu đỏ vô biên vô tận và mắc kẹt trong đó.
"Đường Hành," Tưởng Á đây nhẹ lưng cậu, "Xong rồi!"
"À ——" Lúc này Đường Hành mới ý thức được bài hát đã kết thúc, khán giả bên dưới đang vỗ tay.
"Nể cậu ghê," Tưởng Á nói, "Lúc này mà cũng ngẩn ngơ được."
Ba người đi xuống sân khấu, Tưởng Á và An Vân đi về phòng nghỉ, Đường Hành lập tức đi đến quầy bar. Cậu liếc một cái đã thấy Lý Nguyệt Trì đeo ba lô ngồi ở đằng kia.
"Làm gì đó." Chung quanh đều là người, Đường Hành chỉ có thể vỗ vai anh.
"Làm việc cho em."
"Hả?"
"Có người muốn tỏ tình với em," Lý Nguyệt Trì cầm xấp giấy sticker, cười tủm tỉm nói, "Nên làm thủ tục đăng ký ở đây với anh trước."
Đường Hành ngơ ngác nhận lấy, nhận ra trên đó đúng là có viết hai cái tên của con gái, phía sau còn có số điện thoại và tuổi.
"Lúc em hát, các cô ấy cứ luôn thắc mắc em có bạn gái hay chưa, làm sao xin được số điện thoại của em."
"À......" Đường Hành vội vàng nói, "Em chưa từng cho số điện thoại!"
"Họ biết em không cho."
"À."
"Cho nên nghĩ ra một cách—— người thì nói xuống tay với Tưởng Á, người kia thì muốn trực tiếp đến nói chuyện với lão Bố."
Đường Hành: "......" Đúng là có người từng làm vậy.
Lý Nguyệt Trì nghiêm túc nói: "Anh mới nói với mấy cô gái đó anh là trợ lý riêng của em, muốn tỏ tình thì đăng ký với anh."
Đường Hành rất muốn cười, khó lắm mới nhịn lại được: "Họ tin thật à?"
"Ban đầu thì không, anh bảo là có thể để lại tên và số điện thoại trước, trong vòng bảy ngày làm việc sẽ liên lạc."
"Chậc ——" Đường Hành nhịn không được cầm tay áo anh "Anh lưu manh quá đó."
Lý Nguyệt Trì cũng cười, thấp giọng nói: "Thì tình địch nhiều mà, hết cách."
Lúc này, An Vân và Tưởng Á cũng thu dọn đồ đạc xong đi tới. Họ đi ra bằng cửa sau như thường lệ, trên đường đi An Vân vẫn luôn gọi điện thoại. Trong con hẻm nhỏ tối om, bên cạnh đều là người thân quên nên Đường Hành và Lý Nguyệt Trì nắm tay nhau cùng đi.
Vài phút sau, An Vân cúp điện thoại. Tưởng Á nhiều chuyện hỏi: "Nói chuyện với em gái nào vậy? Trễ vậy rồi mà."
An Vân làm lơ cậu ta, đi lại vài bước, bỗng nhiên nói: "Lý Nguyệt Trì, thầy Đường cho các cậu tham gia đề án mới à?"
Lý Nguyệt Trì đáp "Ừ".
Tưởng Á nói "Ngày nào các cậu cũng bận."
Tất nhiên cậu ta không hiểu được ý của của An Vân nhưng Đường Hành lại nhận ra, hỏi An Vân "Cậu không được gọi vào nhóm à?"
"Đúng," giọng điệu của An Vân rất bình tĩnh, "Không gọi mình. Cái đề án đó là của năm hai sau đại học, hợp tác với một công ty bên ngoài, chuyện này cũng phổ biến."
"Buổi họp tối nay thầy Đường cũng có nhắc tới cậu," Lý Nguyệt Trì nói, "Thầy nói cậu sẽ làm đề án với thầy An cho nên không tham gia với nhóm được."
An Vân dừng chân: "Cậu không cảm thấy...... Quá nhanh sao."
Lý Nguyệt Trì: "Cái gì?"
"Lúc này chỉ vừa mới khai giảng, bọn mình mới học năm nhất sau đại học được có mấy tháng, vậy mà thầy Đường lại cho hai cậu tham gia đề án của năm hai? Đề án đó rất khó, lại còn nhiều việc, mình từng nghe một đàn chị than thở rất nhiều về nó."
Lý Nguyệt Trì im lặng vài giây, hỏi: "Ý cậu là gì?"
Đường Hành cũng khó hiểu nhìn An Vân, cậu biết An Vân không phải vì một vài cái chức danh mà để bụng xét nét cho nên không hiểu được những lời cô ấy nói. Nhưng ánh đèn trong ngõ nhỏ quá tối, dù đứng gần nhau nhưng cậu vẫn không thấy rõ vẻ mặt của An Vân.
"Mình không có ý gì khác...... chắc chắn thầy Đường có quan điểm riêng của thầy," An Vân cười cười, "Chỉ là muốn nhắc các cậu là đề án lần này rất khó, lại còn làm chung với người bên ngoài, liên quan đến mấy thứ lợi ích này nọ, cậu...... có gì cậu hỗ trợ Tiểu Thấm nhiều chút, được không?"
Không đợi Lý Nguyệt Trì trả lời, Tưởng Á đã bắt đầu lầm bầm "Được lắm lão An, còn biết thương hương tiếc ngọc cơ đấy."
An Vân nói: "Im miệng," ngược lại nói với Lý Nguyệt Trì, "Chuyện này trông cậy vào cậu."
Lý Nguyệt Trì dứt khoát nói: "Được."
--------HẾT-------