*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc hai người tới rạp chiếu phim, sắc trời đã trở nên u ám. Rõ ràng buổi sáng trời vẫn trong xanh, vậy mà sau bữa ăn thì mây đen lại kéo đến báo hiệu một trận mưa lớn sắp tới.

Đã lâu lắm rồi Đường Hành mới đến rạp chiếu phim một lần nữa vào khoảng thời gian này —— hai giờ trưa, chỗ ngồi trong rạp đã kín hết. Bình thường cậu rất ít khi tới rạp chiếu phim vì nhà Tưởng Á có máy chiếu, mà cho dù có bị đám Tưởng Á, An Vân lôi tới rạp thì đều vào lúc khuya muộn.

Lúc này, cậu và Lý Nguyệt Trì ngồi ở giữa rạp, xung quanh là những bà mẹ dẫn theo con nhỏ, học sinh cấp 3 nhai kẹo nhóp nhép và các đôi tình nhân đang châu đầu ghé tai to nhỏ với nhau.

Mùi bắp rang bơ tỏa lan trong không gian.

2:10 phim bắt đầu chiếu, ánh sáng chợt tối dần xuống.

Đường Hành nắm tay Lý Nguyệt Trì.

Trong bóng tối, cậu nghe thấy Lý Nguyệt Trì cười khẽ.

Đường Hành thò lại gần, thì thầm nói: "Học trưởng, anh có biết người ta ở rạp chiếu phim còn làm gì nữa không?"

Lý Nguyệt Trì hướng mặt lên nhìn màn hình lớn, cũng dùng giọng hơi trả lời "Làm gì?"

"Hôn đó."

Lý Nguyệt Trì xoay đầu qua nhìn Đường Hành một cái, xung quanh rất tối, Đường Hành không thấy rõ vẻ mặt anh.

Sau đó cậu nghe anh nói rõ ràng rằng "Ngay bây giờ?"

Mặt Đường Hành đột nhiên nóng lên, rõ ràng cậu là người khơi mào trước, cơ mà lại không ngờ Lý Nguyệt Trì thoải mái nghe theo như vậy, thật ra thì cậu chỉ muốn —— đùa anh chút thôi.

Lý Nguyệt Trì thúc giục "Có muốn không?"

"Haizzz......" Đúng là người ta có cái gì thì cậu có cái đó thiệt.

Lý Nguyệt Trì hơi cúi đầu, Đường Hành vội vàng sáp người tới, hôn nhẹ một cái trên môi anh.

Quá nhanh, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận môi anh mềm hay khô nữa.

Lý Nguyệt Trì ngồi lại nghiêm chỉnh, nhẹ giọng nói: "Bắt đầu rồi."

Họ giống như những đôi tình nhân khác, nắm tay nhau xem phim —— hoặc nói đúng hơn là Lý Nguyệt Trì xem phim còn Đường Hành xem Lý Nguyệt Trì. Lời thoại của các nhân vật dường như trở thành âm thanh nền, không trầm không bổng cũng không có ý nghĩa gì, nói chung là không lọt được vào lỗ tai Đường Hành. Cậu nắm tay Lý Nguyệt Trì, cảm nhận được cử động nhỏ nhất của anh. Lòng bàn tay anh nóng rực, ngón trỏ cong lên, khớp ngón tay anh đâm vào tay cậu. Đường Hành thấy thật mâu thuẫn, vừa mong phim mau hết để cậu có thể nhanh nhanh dẫn Lý Nguyệt Trì đi xem quà sinh nhật, nhưng cậu cũng hy vọng là phim kéo dài thêm một chút, dù sao thì đây cũng là một trong số những dịp ít ỏi mà họ có thể công khai nắm tay nhau chốn đông người.

Không biết qua bao lâu, Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên quay đầu sang nói: "Tụi mình đi thôi."

"Hả?" Đường Hành như vừa mới tỉnh mộng, "Hết phim rồi à?"

"Còn sớm," Lý Nguyệt Trì gãi gãi lòng bàn tay Đường Hành, "Không coi nữa."

Đường Hành khó hiểu đi theo sau anh, hai người khom lưng đi ra khỏi rạp chiếu phim. Đèn trong trung tâm thương mại sáng trưng, Đường Hành đi ngang qua chiếc gương ở gian hàng mỹ phẩm, nhìn thoáng qua gương mặt đỏ ửng của mình.

"Sao không coi phim nữa?" Đường Hành hơi chột dạ hỏi.

"Coi không vào," Lý Nguyệt Trì thẳng thắn thừa nhận, thậm chí còn cười cười, nói "Em cũng thế còn gì, đúng chứ?"

"...... Vậy giờ mình đi đâu?"

Lý Nguyệt Trì dừng chân, bình tĩnh nhìn Đường Hành. Trên mặt anh không có biểu tình gì, cũng chẳng nói năng gì, Đường Hành lại lập tức hiểu rõ. Đường Hành "Khụ" một tiếng, nói: "Đi ngay bây giờ à?"

"Nghe em hết."

"Anh đặt phòng chưa?"

"Hả?" Anh ngẩn người, sau đó nhẹ giọng nói, "Phải đặt phòng trước mới được à? Anh tưởng chỉ cần mang theo chứng minh......"

"Không phải," Đường Hành vội vàng giải thích, "Ý em là tụi mình không đi khách sạn."

Lý Nguyệt Trì nói: "Anh có tiền."

"Em biết anh có tiền, nhưng mà......"

"Anh coi rồi," Lý Nguyệt Trì ngắt lời Đường Hành, nhấn mạnh, "Khu Quang Cốc bên kia có khách sạn Hilton. Tụi mình tới đó."

Hilton?

Phản ứng đầu tiên của Đường Hành là, hèn gì anh phải đợi tới ngày lãnh lương.

Một đêm ở Hilton, phòng rẻ nhất cũng phải bảy tám trăm tệ?

Bảy tám trăm tệ có thể thuê được căn phòng cũ nát kia ở thôn Đông Hồ từ ba đến bốn tháng. Đường Hành chợt có cảm giác, có khi nào vì lần hẹn hò này mà anh mới lần đầu nghe đến tên khách sạn "Hilton" kia, không biết khi anh biết được giá phòng ở Hilton thì trong lòng anh nghĩ gì.

"Được, chúng ta sẽ đi Hilton," Đường Hành nhẹ nhành nói, "Nhưng mà bây giờ tụi mình đi xem quà sinh nhật trước, được không?"

"Qùa gì?" Lý Nguyệt Trì có vẻ hơi hồi hộp.

"Anh đi rồi sẽ biết."

Lần thứ hai họ ngồi tuyến số 2 đến Quảng Phụ Đồn (*), ra cổng K của trạm tàu điện ngầm. Đi ngang qua tiệm bánh Thiên Cát lấy bánh sinh nhật, sau đó quẹo vào một con hẻm quanh co của thôn Đông Hồ. Con đường này họ đều quá quen thuộc. Khi đi đến cửa "Trường Ái" thì có tiếng sét đánh gầm vang.

(*) Nguyên văn 广埠屯 = Quảng Phụ Đồn là một khu vực ở thành phố Vũ Hán,tỉnh Hồ Bắc,Trung Quốc, trải dài ở phía tây quận Hồng Sơn và ở giữa và phía đông của quận Vũ Xương. Nó thường được dùng để chỉ một khu vực giao nhau giữa đường Lạc Du và đường Quảng Ba. Khu vực này hiện là thị trường giao dịch CNTT lớn nhất ở Vũ Hán.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, không khí ẩm ướt tỏa lan, báo hiệu một con mưa lớn sẽ ập đến.

Lý Nguyệt Trì nói: "Không vào 'Trường Ái' à?"

Đường Hành lắc đầu: "Không."

Lại đi tiếp về phía trước, Lý Nguyệt Trì không nói gì nữa. Đường Hành nghĩ thầm anh thông minh như vậy, nhất định đã đoán được món quà mà cậu chuẩn bị.

Số 95 thôn Đông Hồ —— đến tận ngày ký hợp đồng Đường Hành mới biết được, thì ra dãy phòng cũ nát này cũng có số nhà. Đống rác dưới lầu đã được dọn sạch và cọ rửa, mảnh đất khô cằn đã được thay một lớp đất mới mềm xốp hơn, có hạt cỏ rắc trên đó, thảm cỏ xanh đang từ từ nẩy mầm.

Lý Nguyệt Trì đi theo Đường Hành lên lầu. Chiếc cầu thang sắt cũ kỹ cũng đã được sửa lại cho chắc, Đường Hành đã tự tay đưa búa và cờ lê cho công nhân sửa chữa, nhìn họ siết lại từng con ốc vít cho rắn chắc.

Trên lan can trước cửa có treo chiếc ô của họ.

Đường Hành móc chiếc chìa khóa từ trong túi, tiến đến trước mặt Lý Nguyệt Trì "Anh mở cửa nhé?"

Lý Nguyệt Trì im lặng nhận chìa khóa. Đây đúng là chiếc chìa khóa mà anh đã đưa cho chủ nhà khi trả phòng. Một tiếng cạch nhỏ vang lên, cửa mở.

Có hương thơm nhẹ của dừa và cỏ đuôi chuột ùa đến. Đây là lần đầu tiên Đường Hành cho Lý Nguyệt Trì ngửi mùi thơm tinh dầu. Lý Nguyệt Trì đưa tay sờ soạng trên tường, chạm đến công tắc, đèn bật sáng.

Bọn họ đi vào, Lý Nguyệt Trì đứng giữa phòng, yên lặng nhìn ngắm xung quanh. Đôi mắt anh mở rất lớn, bàn tay cầm chìa khóa siết lại thành nắm tay, tay còn lại thì bấu vào đường may trên quần jeans.

Đường Hành nhẹ nhàng buông bánh kem.

Một lát sau, cậu nghe thấy Lý Nguyệt Trì nói: "Cảm ơn."

Giọng anh rất thấp, bộc lộ một cảm giác trống vắng mơ hồ, hình như anh không biết phải làm gì với mọi thứ đang diễn ra trước mắt, anh không ngờ hết thảy đều vì anh mà chuẩn bị. Đường Hành chậm rãi vòng lấy eo anh, ngực áp vào lưng anh.

Thân thể anh dần dần thả lỏng, như một con ngựa hoang đã được trở về với cánh rừng quen thuộc của nó, không còn phải lo lắng khách sạn Hilton có cần phải đặt phòng trước hay không, hay lo âu mình có đủ tiền hay không. Tiếng mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, rốt cuộc trời cũng đổ mưa, Đường Hành nhẹ giọng nói: "Tụi mình không đi khách sạn nữa đúng không học trưởng?"

Lý Nguyệt Trì xoay người, gật đầu.

Nhịp tim Đường Hành bắt đầu tăng tốc, cậu vươn tay tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn vàng nơi đầu giường. Sau đó kéo tấm rèm cửa mới thay xuống —— là kiểu rèm kéo bằng trúc. Rèm rủ xuống, chút ánh sáng yếu ớt từ bầu trời lọt qua những khe hở.

Đường Hành nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi: "Sau đó thì làm gì?"

Đôi mắt đen tựa mực của Lý Nguyệt Trì chăm chú nhìn cậu "Đi tắm."

"Được......" Đường Hành cởi áo gió, duỗi tay cởi chiếc quần jeans của mình. Lưng quần rõ ràng rất rộng vậy mà giờ phút này đầu ngón tay cậu lại run rẩy, kéo khóa không nổi. Lý Nguyệt Trì thì đang đứng ngay trước mặt, cúi đầu nhìn tay cậu.

Khi khóa đã được kéo hết, đũng quần mở rộng, thì có một vật nhỏ màu trắng từ trong túi rơi xuống, lăn đến góc tường.

Đường Hành:!!!

Má, quên vứt cái lọ thuốc đó!

Lý Nguyệt Trì cúi người nhặt lọ thuốc lên, mày khẽ nhíu, thì thầm đọc từng chữ: "Vi-a-gra (*), điều trị rối loạn cương dương, sử dụng 1 tiếng trước khi quan hệ tình dục để được hiệu quả tối ưu......"

Nguyên văn: 万 艾 可= tiếng Anh: Sildenafil, là một loại thuốc điều trị rối loạn cương dương ở nam giới. Đây là thuốc kê đơn, chỉ được mua và uống sau khi có chẩn đoán và đơn thuốc của bác sĩ. Nó thường được biết đến với tên thương mại Viagra (tên đăng ký ở Trung Quốc)

Đường Hành: "......"

Lý Nguyệt Trì giương mắt, có vẻ chần chờ, hỏi: "Em phải dùng...... cái này à?"

"Em không có!!!" An Vân, Tưởng Á, hai đứa ngu này....

Lý Nguyệt Trì nhướng một bên mày lên, nói: "Vậy nên là chuẩn bị cho anh?"

"Không phải, cái này......"

"Học đệ à," Lý Nguyệt Trì đặt lọ thuốc lên trên bàn, nhàn nhạt nói, "Có thể là em đang, nghĩ quá nhiều rồi đó."

--------HẾT-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play