*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng chỉ còn lại mình Đường Hành. Cậu đứng dậy, đi tới đóng cửa, sau đó ngồi xuống, bấm số của Lý Nguyệt Trì.

Cậu đã xóa số điện thoại này từ lâu, nhưng cậu lại không thấy ngạc nhiên khi mình vẫn nhớ nó, giống như một miếng gảy đàn ghi-ta cất trong ngăn kéo vậy, dù ngày thường không dùng tới nhưng lúc cần lại có thể tìm được chính xác nó nằm ở đâu. Suy nghĩ này làm Đường Hành cảm thấy mình thật thất bại, cho nên khi cuộc gọi được nhận, giọng nói của cậu không được thoải mái lắm, ra vẻ hung dữ nói "Lý Nguyệt Trì, anh đang ở đâu?"

Lý Nguyệt Trì im khoảng hai giây: "Tôi đang ở trường."

"Anh tới phòng giảng dạy đi, là phòng lần trước."

"Có việc gì sao?"

"Đúng, có việc," Đường Hành nói hơi nhanh, cậu nghĩ là vì mình đang khẩn trương, "Anh tới ngay bây giờ đi."

"Không thể nói qua điện thoại à?"

"Không thể."

Lý Nguyệt Trì "Ừ" một tiếng rồi cúp máy. Đường Hành nhìn chằm chằm file excel trên màn hình máy tính, nghĩ thầm, anh ấy "Ừ" như vậy là sao? Vậy rốt cuộc là có tới hay không? Nhưng mà có thế nào đi nữa cậu vẫn muốn gặp Lý Nguyệt Trì.

Mười bốn phút sau, có người gõ cửa phòng. Đường Hành mở cửa, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lý Nguyệt Trì. Trên trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, môi bị tróc da, chắc nó sẽ bị khô nứt. Đường Hành thu hồi ánh mắt, nói: "Đóng cửa lại."

Lý Nguyệt Trì vô cùng phối hợp đóng cửa, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Anh vác balo trên vai, vào phòng cũng không ngồi xuống, ra vẻ sẽ đi ngay lập tức. Đường Hành hỏi lại: "Anh đang gấp à?"

"Đúng," Lý Nguyệt Trì nói, "Tôi sắp vào tiết."

"Lớp phụ đạo kia?"

"Ừ."

"Một tháng họ trả anh bao nhiêu?"

"Trả theo giờ," Lý Nguyệt Trì khẽ nhíu mày, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Anh đừng đi dạy nữa, tôi trả anh gấp ba, anh làm xong cái đề án này đi."

"......"

"Anh quen Phan Bằng đúng không? Anh ta nói anh rời nhóm đề án vì chê tiền lương quá ít."

Lý Nguyệt Trì đứng không nhúc nhích, không nói lời nào giống như ngầm thừa nhận.

"Đây vốn là công việc của anh, anh cứ vậy nói bỏ là bỏ à? Tôi trả anh tiền, anh hoàn thành nó đi." Đường Hành nói xong, cầm túi vải VANS từ trên ghế lên, bên trong là lung tung các tờ tiền giấy và đồng xu, còn có một thẻ ngân hàng. Đường Hành lấy hết mấy tờ 50 tệ, 100 tệ ra, ném từng tờ lên bàn: "Đây là tiền lương cho ngày mai, anh coi như vậy đủ chưa?"

Lý Nguyệt Trì nhìn những tờ tiền nhiều màu sắc đó, mặt không cảm xúc.

"Không đủ sao?" Đường Hành lấy thẻ ngân hàng ra, "Vậy anh cùng tôi đi rút tiền, trong trường rút được."

"Học đệ," cuối cùng anh cũng mở miệng, "Cậu như vậy không vui chút nào."

"Tôi chỉ là không muốn phải tiếp diễn cái mớ rối rắm này, có cài gì mà vui hay không vui," Đường Hành nhàn nhạt nói, "Tiền cũng chẳng phải cho không anh, cũng không phải cho mượn, mà là mướn anh làm việc cho tôi, anh hiểu chứ?"

"Không phải người bạn gái của anh đang rất cần tiền à," Đường Hành tiếp tục nói, "Như vậy đối với hai bên đều có lợi."

Lý Nguyệt Trì lại im lặng.

Đường Hành cầm một cây bút than lên, chậm rãi xoay nó giữa các ngón tay, đợi một lúc sau, cậu nghe thấy Lý Nguyệt Trì hạ giọng nói: "Để tôi về nghĩ lại."

"Cho anh hai ngày suy nghĩ, bây giờ là 2 giờ 17 phút chiều, đừng quá deadline." Giọng Đường Hành gần như đang vui vẻ.

Lý Nguyệt Trì liền rời đi.

Tiếng đóng cửa có hơi to.

Anh vừa đi, chút vui vẻ khi nãy cũng như vụt tan đi. Đường Hành tắt máy tính, xách túi vải lên, đi xuống lầu. Cậu đứng dưới bóng cây, gọi vào số điện thoại của Điền Tiểu Thấm, 2 giờ hơn là lúc ánh nắng rực rỡ nhất, nhưng mặt cậu lại trầm như nước.

"Đàn chị, tôi có một chuyện muốn hỏi chị."

"Hả? Vậy cậu...... cậu đợi tôi một lát nha." Điền Tiểu Thấm có hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng nói.

Đợi tầm nửa phút, đầu bên kia truyền đến giọng An Vân "Sao vậy Đường Hành?"

"...... Hai người ở cùng nhau?"

"Vừa mới xem triển lãm tranh xong," An Vân dừng một chút, "Cậu nhai pháo à, sao mà dữ tợn vậy."

Dữ tợn à? Đường Hành nói: "Mình tìm Điền Tiểu Thấm."

"Cậu làm gì, đừng có mà dọa Tiểu Thấm sợ đó!"

"Hỏi chút chuyện."

"Cậu ——"

"Mình nói, mình tìm Điền Tiểu Thấm."

An Vân chửi nhỏ "Má" một tiếng, rồi đưa điện thoại cho Điền Tiểu Thấm.

"Đàn chị, chị nói thật cho tôi biết Lý Nguyệt Trì vì sao rời khỏi nhóm?"

"Thì là...... cậu ấy hình như nói là ở đây tiền lương quá thấp......"

"Lương thấp?" Hay lắm, coi như đã thống nhất trước lời nói với nhau.

"Ừ, thì một tháng chỉ được có 800 mà."

"Nếu chị không nói thật thì tôi sẽ trực tiếp đi hỏi thầy Đường, hoặc là trưởng khoa Trương —— Trương Kiếm Long đúng không?" Đường Hành cười một chút, "Tôi đang ở trong trường, sẽ tới khoa kinh tế ngay lập tức."

"Đường Hành!"

"Vậy chị nói cho tôi biết đi."

"Bọn tôi...... Bọn tôi cũng hết cách rồi mà," giọng Điền Tiểu Thấm lập tức nhẹ bẫng đi, lộ ra chút mờ mịt, "Vốn đang làm tốt, đề án tự nhiên lại chuyển qua cho khoa kinh tế, bên đó chỉ cho bọn tôi được hai suất......"

"Không phải Lý Nguyệt Trì và chị vừa đủ hai suất sao?"

"Cậu ấy nói cậu cần hơn vì làm hồ sơ du học sẽ ghi đề án này vào sơ yếu lý lịch của cậu......"

Lần này đến lượt Đường Hành chửi nhỏ: "ĐM."

Đó chỉ là cái cớ để Lý Nguyệt Trì chịu cầm tiền của cậu mà thôi. Tên cậu xuất hiện tượng trưng trong một cái đề án thật sự không là gì đối với cậu.

Cậu không ngờ Lý Nguyệt Trì sẽ nghĩ đó là thật.

"Vui không? Vừa lòng chưa?" An Vân giật lại điện thoại, "Chuyện đã như vậy, ngài đây đừng có cơi lên nữa đi!"

"Mình không cần nó," giọng Đường Hành dịu đi một ít, "Hạn ngạch này vốn là của Lý Nguyệt Trì."

"Cậu,...... Haizzz, cậu chờ đi, mai tụi mình gặp mặt nói chuyện," An Vân thở dài, "Việc này không đơn giãn như cậu nghĩ."

Đường Hành đáp lại "Được", rồi dứt khoát cúp máy. Cậu bỗng nhiên cảm thấy thật oi bức, những tia nắng ẩm ướt của Vũ Hán dính chặt trên da thịt cậu, những giọt mồ hôi ướt đẫm chảy dài trên đó. Đường Hành bước nhanh xuống lầu nhà mình, nhảy lên chiếc xe đạp rồi chạy tới phòng thuê của Lý Nguyệt Trì. Cậu không rõ vì sao mình lại muốn đi, lúc này Lý Nguyệt Trì chắc chắn không ở nhà —— vẫn đang đứng lớp phụ đạo. Nhưng không quan trọng, cậu nghĩ, cậu có thể chờ.

Nửa đường đi nhận được cuộc gọi của An Vân, cô có vẻ không yên tâm về cậu: "Đường Hành, cậu không có đi đâu gây sự đó chứ?"

"Tạm thời thì chưa," Đường Hành chậm rãi đạp xe, "Nhưng tốt hơn hết là cậu nên cho mình một lời giải thích hợp lý."

"Không phải, cậu...... sao cậu biết được vậy?"

"Khó đoán lắm à?" Đường Hành khẽ khịt mũi, trước mắt hiện lên biểu cảm ra vẻ thành khẩn của Phan Bằng, "Có tên ngu nói với mình Lý Nguyệt Trì thấy tiền là sáng con mắt lên, nói rằng anh ta vì chê tiền ít mới không làm tiếp, cậu nghĩ chuyện ấy có khả năng xảy ra à?"

"Đúng là Lý Nguyệt Trì rất cần tiền," An Vân bất đắc dĩ nói, "Là Phan Bằng nói đúng không."

"Anh ta cần tiền, nhưng nếu đúng chỉ vì tiền mà cái gì cũng làm thì......"

"Hả?"

Thì anh ta sẽ không hết lần này tới lần khác từ chối nhận tiền của mình. Đường Hành nghĩ.

"Không có gì, mai gặp nói tiếp."

"Cậu làm ơn đừng có kích động đó!" An Vân lặp lại một lần nữa, "Việc này không có đơn giản như cậu nghĩ đâu."

Đường Hành đồng ý, nhưng cũng chỉ cho có. Thật ra thì ngay lúc này cậu không có tâm tình đi gây chuyện, cũng không vội tìm tên ngu Phan Bằng kia tính sổ. Bởi vì cậu đã tới khu nhà xập xệ của Lý Nguyệt Trì, đống rác trước cửa vẫn còn đó, và vẫn bốc mùi. Đường Hành ngừng xe, cộp cộp bước lên chiếc cầu thang sắt đầy rỉ sét.

Chiếc ô treo ngoài cửa không thấy đâu, lại có thêm một đôi giày vải màu đen, giây dày buộc vào thanh lan can trông có chút buồn cười. Mặt vải đen bị giặt tới mức bạc màu gần như thành trắng, nhưng rất sạch, lưỡi gà bị lật lên, nhìn không rõ hiệu giày, là giày pull back, size 43. Bên trong giày, gần đế có một vết nứt dài, bị như vậy mà vẫn mang, lại còn giặt? Đường Hành lui về sau một bước, dựa vào cửa, cảm thấy vừa rồi mình giống như một tên biến thái.

Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại muốn tới đây, có lẽ là do nóng lòng muốn thấy Lý Nguyệt Trì —— mà cho dù biết chắc anh không ở nhà cũng muốn tới chờ anh. Nhưng mà gặp Lý Nguyệt Trì rồi thì nên nói gì đây? Nói cảm ơn anh đã nghĩ cho tôi à? Với tính tình của Lý Nguyệt Trì, chắc sẽ đáp lại "Bởi vì cậu là cháu của thầy Đường", sau đó lễ phép nói tiếp một câu "Cậu còn cần gì nữa không học đệ", thật sự có thể làm người ta tức đến chết đi sống lại.

Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, mặt trời từ từ ngã bóng về tây. Đứng trước cửa phòng ở lầu hai, có thể thấy toàn bộ những căn nhà trệt cao thấp xung quanh, có vài người để hai cái sào ở cửa sổ để phơi quần áo lót. Ánh chiều tà như mạ lên những chiếc quần áo đó một lớp màu đỏ cam nhẹ. Dù nơi này của Vũ Hán có hơi lôi thôi, nhưng ít ra có thể được cảnh mặt trời lặn rất đẹp, rực rỡ như một khung cảnh trong truyện tranh.

Lý Nguyệt Trì có nhìn thấy khung cảnh này chưa? Không biết. Ngày nào anh ta cũng bận rộn như vậy thì làm gì có tâm trạng ngắm cảnh mặt trời lặn chứ?

Đường Hành mệt mỏi dựa người vào cửa, tai nghe đang phát bài 《 phương nam 》 của ban nhạc Dada (*), mỗi khi Bành Thản cất lên câu hát "Mối tình đầu của tôi ở nơi ấy", trái tim cậu tựa như một chiếc chuông, khẽ rung lên.

(*) Dada Band, một ban nhạc rock đến từ Trung Quốc đại lục, được thành lập vào năm 1996, bao gồm ca sĩ chính, nghệ sĩ guitar Wu Tao, tay bass

Cho dù cậu vẫn nhớ rõ một điều, Lý Nguyệt Trì có bạn gái.

Đường Hành nghiêng người, dùng vai tựa vào cửa. Lý Nguyệt Trì dạy lâu như vậy à? Đừng nói làm xong là đi phát tờ rơi luôn đấy nhé? Thật ra có thể gọi điện thoại hỏi anh, nhưng Đường Hành không muốn. Cậu lại xoay người, đổi vai bên kia tựa vào cửa.

Vài giây sau, Đường Hành nghe thấy một tiếng "Rắc"—— không phải phát ra từ bên trong người cậu.

Ngay sau đó, lại một tiếng nữa vang lên.

Đường Hành đứng thẳng lên, nghi hoặc bắt lấy tay nắm cửa, dùng sức đẩy ——

Cửa mở.

Trụ khoá rớt ngay bên chân cậu, tiếng leng keng vang lên giòn tan.

Đường Hành: "......"

Làm đứng chờ nãy giờ.

Đường Hành thề với trời là cậu không muốn đi vào nhà —— có chăng là do Lý Nguyệt Trì thuê căn phòng bé tí như thế này, cho dù chỉ đứng trước cửa cũng có thể nhìn hết toàn bộ mọi thứ bên trong. Có một chiếc áo thun xám dúm dó ở cuối giường, trên thùng nhựa đựng đồ là một tô cơm, bên cạnh nó là một cái ly màu xanh biển đậm —— Đường Hành sửng sốt hai giây, mới nhớ ra đó là nến thơm cậu mua. Một lần tới phòng thuê của Lý Nguyệt Trì, cậu ngại cái mùi hôi thối của đống rác dưới lầu nên mới mua nó.

Mấy ngày rồi nhỉ? Vậy mà Lý Nguyệt Trì vẫn chưa đốt nến thơm. Anh chỉ đặt nó ở đó. Đường Hành đi vào, thấy bên dưới ly nến thơm là một quyển sách, là cuốn《Trung Quốc – Quê hương tôi 》của Phí Hiếu Thông. Cậu biết làm vậy là không đúng, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến mà mở cuốn sách đó ra. Là sách mượn từ thư viện của trường, trong đó có dán nhiều tờ ghi chú, chắc là dùng để làm kẹp sách. Lý Nguyệt Trì đang đọc quyển sách này à? Đường Hành như đang nhìn thấy anh ngồi trước hai thùng nhựa lớn đựng đồ này, hơi cong lưng, lật từng trang sách mà đọc, chốc chốc sẽ kẹp một tờ giấy nhỏ vào. Trong tầm tay anh là ly nến thơm kia, vẫn chưa được đốt, nhưng vẫn có thể ngửi mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi cỏ đuôi chuột.

Khuôn mặt Đường Hành hơi nóng lên, cậu nhanh chóng trả sách và nến về chỗ cũ, xoay người đI về phía cửa. Nhưng vừa mới xoay người, cậu thấy một chiếc túi nilon trắng treo trên tường. Là cái túi mà cậu và Lý Nguyệt Trì nhặt lên từ vũng nước vào buổi tối trời mưa hôm đó, cậu biết bên trong là tấm film X quang của bệnh viện trung ương, của bạn gái Lý Nguyệt Trì.

Đường Hành ngơ ngẩn đứng nhìn chằm chằm chiếc túi đó. Buổi tối ánh sáng không rõ nên lúc ấy cậu không nhận ra, thì ra trên mặt túi có viết vài thông tin cơ bản của bệnh nhân. Tên họ, giới tính, tuổi ——

Triệu Tuyết Lan, nữ, 32 tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play