*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ không thể đến Hồ Nam vào ngày giỗ của Điền Tiểu Thấm.

Bài đăng của 《 Báo Hán Dương 》 giống như một cái cầu chì được bật, một tiếng “tạch” vang lên và mọi thứ nổ tung đến chính họ cũng không ngờ tới. Cho đến khi Đường Quốc Mộc và Phó Lệ Linh đều được đưa đi điều tra, thì các tin đồn về hành vi phạm tội kinh tế của Đường Quốc Mộc đều lan truyền rộng rãi, Đường Hành mới chợt nhận ra —— hiểu theo nghĩa nào đó, sự việc của Điền Tiểu Thấm là mượn đao giết người.

Quả nhiên, cậu rất nhanh đã gặp được người bên Ban thanh tra của Hán đại và Giám đốc sở kinh tế của Vũ Hán.

“Xin thầy Đường cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra ngọn ngành sự việc lần này,” đối phương ngồi đối diện Đường Hành, vẻ mặt hòa nhã, “Tuy vậy, vẫn mong thầy cung cấp càng nhiều manh mối càng tốt.”

Đường Hành bình tĩnh nói: “Chúng tôi đã tiết lộ toàn bộ manh mối ông ta c**ng hi3p Điền Tiểu Thấm..”

“Vậy còn manh mối khác nào nữa không?” Đối phương truy vấn, “Chẳng hạn như ông ta có nhận hối lộ, có chuyển nhượng tài sài không……”

“Tôi thật sự không biết.”

“Thầy Đường cứ thử nghĩ lại xem? Bây giờ, bất cứ manh mối nào anh cung cấp đều vô cùng quan trọng.”

Thấy Đường Hành không nói gì, vị lãnh đạo ban Kinh tế kia xua tay mời người đó ra khỏi phòng, sau đó tự mình cam kết với Đường Hành “Mục đích của chúng tôi là kết tội Đường Quốc Mộc, thầy lập công rất lớn trong sự việc lần này, và cũng chính vì nhờ vào thầy nên chúng tôi không muốn làm khó dễ mẹ của thầy.”

Đường Hành im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Tôi không về đây 6 năm rồi, trước đây sức khỏe cũng không tốt nên không có bất kỳ liên hệ gì với ông ta.”

……

Những buổi nói chuyện tương tự diễn ra 4 lần, mỗi lần đều kéo dài hơn hai tiếng. Đường Hành không thể liên lạc được với Phó Lệ Linh. Sau đó, cậu được giáo sư An cho biết, những năm gần đây, Đường Quốc Mộc và một vị quan chức nào đó thường xuyên qua lại với nhau, và mới năm ngoái, vị quan chức đó “đối đầu” gay gắt với một người cho nên lần này Đường Quốc Mộc coi như đụng trúng họng súng.

Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa Đường Hành và họ là vào đầu tháng 5, cũng là ngày này sáu năm trước, khi Lý Nguyệt Trì dùng dao đâm Đường Quốc Mộc.

“Đi đi,” Lý Nguyệt Trì vỗ vỗ cánh tay Đường Hành, “Anh ở đây chờ em.”

“Ừm,” Đường Hành đi về trước hai bước rồi quay đầu lại nhìn anh, “Anh đứng đây chờ em đó.”

Lý Nguyệt Trì cười cười, nói: “Được.”

Nội dung cuộc nói chuyện hôm nay không khác ba lần trước là mấy, điểm khác biệt duy nhất là khi sắp kết thúc, đối phương bỗng nhiên nói: “Lý Nguyệt Trì đi cùng cậu đến đây đúng không?”

Đường Hành cảnh giác: “Có gì không?”

“Không có gì,” đối phương xua tay mỉm cười, “Chỉ là tình cờ nhớ ra…… Năm đó cậu ấy là học trò của Đường Quốc Mộc.”

Đường Hành không nói gì, nhíu mày nhìn hắn ta chằm chằm.

“Thanh xuân đẹp như thế lại bị phí hoài, thật đáng tiếc,” đối phương dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Cậu ấy có muốn học nữa không? Nếu như cậu ấy tiếc thì có thể……”

“Đây là việc riêng của anh ấy, nói sau vậy.”

“À, được, nếu cậu ấy muốn thì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”

Kết thúc buổi nói chuyện, Đường Hành đứng dậy rời văn phòng. Khoảng cách từ lầu ba đến lầu một cũng không xa, nhưng cậu lại cố ý đi thật chậm, có lẽ mất tầm hai phút —— khi cậu đi vào đại sảnh lầu một thì thấy một bóng lưng thẳng tắp đứng ngay cửa, trong tay cầm một ly trà sữa.



Đường Hành thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Khi bước xuống lầu, trong lòng cậu có chút sợ hãi: Lý Nguyệt Trì sẽ không biến mất lần nữa chứ?

Giống như 6 năm trước, khi cậu thức giấc đã không còn gặp được Lý Nguyệt Trì nữa.

May mà lần này Lý Nguyệt Trì vẫn ở lại bên cậu, còn mua cho cậu ly trà sữa. Anh mỉm cười nói: “Thấy mấy sinh viên đứng xếp hàng mua nên anh cũng mua thử một ly.”

Đó là ly trà sữa caramel rất thơm và đậm vị, Đường Hành hút hai hớp rồi đưa lại cho Lý Nguyệt Trì: “Anh thử một miếng đi.”

Hơn 6 giờ chiều, đúng lúc sinh viên lũ lượt đến căn tin ăn cơm. Lý Nguyệt Trì mặc một chiếc áo thun trắng và quần jeans đơn giản, tay cầm ly trà sữa, trông hệt như những cô cậu sinh viên kia. Đường Hành nhìn đến ngỡ ngàng, bên tai vang lên lời nói của vị cán bộ kia.

Người đó đã đưa danh thiếp của mình cho Đường Hành.

“Lý Nguyệt Trì,” Đường Hành túm tay áo anh, “Hỏi anh một chuyện.”

Lý Nguyệt Trì quay đầu: “Chuyện gì?”

“Anh có còn muốn …… học tiếp nữa không?”

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Thì hỏi vậy thôi. Anh có muốn không?”

“Làm nghiên cứu sinh của em à,” Lý Nguyệt Trì đưa ly trà sữa cho Đường Hành, giọng nói có ý cười nhẹ, “Anh có đọc ở trên mạng, trường bên nước ngoài, dù là thạc sĩ, tiến sĩ hay giáo sư đều có thể làm giáo viên hướng dẫn và có học trò, đúng không?”

“Hả?” Đường Hành hơi ngạc nhiên nói, “Đúng vậy.”

“Em có từng hướng dẫn nghiên cứu sinh nào chưa?”

“Từng có một người…… Cũng không được tính là học trò của em, em ấy sắp tốt nghiệp mà giáo viên hướng dẫn thì bận đột xuất nên gửi tạm qua cho em.”

“À, vậy em thấy sao?”

“Chẳng ra gì,” Đường Hành ăn ngay nói thật, “Viết luận văn nát bét còn ra cái vẻ như mình giỏi lắm, bị em la cho vài trận.”

“Nam hay nữa?”

“Nữ.”

“Vậy mà em nhẫn tâm la con người ta?”

“Không la thì không tốt nghiệp được.”

“Anh đúng là không tưởng tượng được……” Lý Nguyệt Trì giơ tay vuốt những sợi tóc vểnh lên sau gáy Đường Hành, “thầy Đường la mắng học trò có dáng vẻ gì nhỉ.”

Đường Hành đáp: “Dữ lắm.”

“Dữ cỡ nào?”

“Khóc cũng không dám.”

“Vậy sao,” Lý Nguyệt Trì nói, “Thế thì dữ thật.”

Khi nói những lời này, khóe miệng anh vươn lên một ý cười nhẹ, giọng nói kéo dài giống như cố tình ra vẻ cho Đường Hành thấy. Đường Hành nhất thời có cảm giác mình đang bị chọc ghẹo, thầm nghĩ, Lý Nguyệt Trì cứ cậy sủng mà kiêu đi, nếu anh mà là học trò của cậu thật thì chắc chắn sẽ bị cậu la cho chụp đuôi lại luôn.

Nếu Lý Nguyệt Trì là học trò của cậu thật…… Hình ảnh này như có chút kỳ quặc, nhưng trong sự kỳ quặc ấy lại có một niềm vui nho nhỏ. Nếu hồi đó Lý Nguyệt Trì là học trò của cậu thì ít nhất anh sẽ không quá vất vả, cậu là giáo viên hướng dẫn, cậu có thể danh chính ngôn thuận trả lương cho Lý Nguyệt Trì. Nhưng nếu thế sẽ lại phát sinh thêm một vấn đề khác nữa là nếu như cậu vẫn yêu Lý Nguyệt Trì thì sao đây? Cậu là thầy, anh là trò, cậu phải tuân thủ quy định nhà trường ……

“Cẩn thận!” Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên ôm lấy Đường Hành, dùng sức kéo Đường Hành vào người mình.

Đường Hành tỉnh táo lại, thấy trên mặt đất có một vũng kem.

“Nghĩ gì đó?”

Đường Hành chột dạ: “Không nghĩ gì hết.”

Lý Nguyệt Trì nhạy bén hỏi: “Có phải mấy người đó nói gì với em không?”

“Bọn họ…… ừ, họ nói nếu anh muốn về Hán đại học tiếp thì cứ liên hệ họ.”

“Điều kiện là gì?”

“Thì vẫn muốn em đưa ra bằng chứng phạm pháp của Đường Quốc Mộc,” Lý Nguyệt Trì hỏi như thế làm Đường Hành nghĩ anh đang cân nhắc, “Cái này thì em thật sự không có chứng cứ, chắc chắn là mẹ em có chỉ là em cảm thấy chúng ta tốt nhất không nên lẫn lộn những việc này lại với nhau..… Nếu anh muốn học lại thì em có thể thử.”

“Em thử như thế nào?”

“Em sẽ đi điều tra những công ty của mẹ em, cái này thì em có đủ thẩm quyền để làm.”

“Đường Hành,” Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên ấn vai cậu, “Em không nợ anh gì cả.”

“Em biết, nhưng em thấy nếu anh thật sự muốn thì em sẽ có cố gắng đáp ứng anh……” Đường Hành nhớ lại ngày bọn họ đi dạo trong đại học sư phạm, Lý Nguyệt Trì đứng cách một bức tường, nghiêm túc nghe tiếng giảng bài của cô giáo kia. Cậu hỏi Lý Nguyệt Trì có muốn tiến tời chào hỏi một tiếng không, Lý Nguyệt Trì nói không cần, ngay lập tức, tim cậu đau như bị dao cứa.

“Anh không muốn,” Lý Nguyệt Trì đáp nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, “Đã qua cái tuổi đó rồi. Em biết lúc này điều anh muốn nhất là gì không?”

“Là gì?”

“Sớm xem được hình phạt dành cho Đường Quốc Mộc, sau đó anh dẫn em đi.”

Tim Đường Hành nảy mạnh lên một cái: “Anh dẫn em đi ——”

“Đi đâu cũng được, về Quý Châu, hoặc là đi Bắc Kinh chơi mấy ngày. Hồi xưa hứa với emy mà vẫn chưa làm được,” Lý Nguyệt Trì cười nói, “Cho dù là theo em về Macao, nghe em giảng bài cũng được.”

“Ừ,” Đường Hành nhẹ giọng nói, “Em cũng muốn.”

“Anh chờ lâu lắm rồi,” bốn bề vắng lặng, Lý Nguyệt Trì hôn nhẹ lên khóe miệng Đường Hành một cái, “Giờ muốn bù đắp lại tất cả.”



Nhìn tấm hình nền chợt nghĩ đến thanh xuân của anh Trì bị chôn vùi trong nấm mồ tù tội, nhưng rồi khoảng đất chung quang nấm mồ lại nở đầy hoa ^^

BMG là bài Màu xanh mặt người của Miên – một chút màu cho ngày thêm xanh ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play