Ôn Trĩ Sơ nói xong, lập tức cúi đầu xuống, bên tai cậu bỗng ù ù, sau đó cả thế giới như chìm vào yên lặng.
Vừa rồi đầu óc nóng lên, lúc nói ra thì không cảm thấy có vấn đề gì, nói xong rồi mới xấu hổ, cậu cảm thấy chính mình đã bị dục vọng trong lòng xông ra bắt cóc, lý trí của cậu đang cố ngăn cơn sóng dữ, điên cuồng hô lên không được.
Toàn thân cậu đỏ bừng đến dọa người, từ gương mặt đến phần cổ không bị cổ áo che khuất đều đỏ bừng một mảng, chưa từng có ai dạy cậu nói ra những lời như vậy, chỉ vì tham lam trong lòng nên cậu mới cất lời.
Hơn nữa cậu từng nói sẽ không yêu đương, còn Tần Gia Thụ lại nói hắn cam tâm tình nguyện.
Có lẽ vừa rồi cậu biết đối phương sẽ không trách mình, nên mới trắng trợn nói ra mà không hề sợ hãi.
Ngay lúc này Ôn Trĩ Sơ cảm thấy mình quá xấu xa, không ngờ chính mình lại là một con người như vậy.
Trong lòng cậu vừa chờ mong lại vừa tự giày vò.
Một lát sau, một cảm giác lạnh lẽo chạm vào gương mặt cậu, bàn tay có những khớp xương rõ ràng kia của Tần Gia Thụ vuốt ve lên má cậu, hơi dùng sức kéo ánh mắt của cậu quay trở về.
Trong mắt đối phương mang theo nóng bỏng không hề che giấu, Ôn Trĩ Sơ chỉ mới nhìn thoáng qua đã định cúi đầu xuống ngay, nhưng hiển nhiên hắn không định cho cậu cơ hội đó.
Ôn Trĩ Sơ hoảng loạn trong lòng, lại nói lắp: “Nếu không, không… thì cứ quên đi… đi”.
Nói xong, cậu như một con hamster béo bị người ta tóm vào lòng bàn tay, điên cuồng giãy dụa.
Tần Gia Thụ không lên tiếng, mà còn hứng thú ngắm nhìn phản ứng của cậu, ban đầu cậu rất to gan lớn mật, sau đó xấu hổ không thôi, cuối cùng là chân tay luống cuống.
Có vẻ cậu rất căng thẳng, hàng mi đen dày như cái quạt hương bồ run run rẩy rẩy, từng chữ phát ra cũng không chính xác, giống như nội tâm đang mâu thuẫn vô cùng, đến mức lúc này vẫn chưa dám nhìn hắn.
Đôi mắt đen nhánh híp híp lại đầy nguy hiểm, gương mặt vẫn chưa biến sắc càng lúc càng lại gần cậu, ngay lúc Ôn Trĩ Sơ nghĩ mình có nên đứng dậy hay không, thì cậu bỗng va mạnh vào lồng ngực của người nọ, lực va chạm hơi mạnh, làm cả người cậu choáng váng ngây ngốc.
Cậu giương ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm lồng ngực rắn chắc của Tần Gia Thụ.
“Gần đây áp lực lớn lắm hả?”
Giong nói người kia truyền vào tai, mặc dù chỉ là lời hỏi thăm, nhưng không hề nghi ngờ, đây chính là một bậc thang cho Ôn Trĩ Sơ bước xuống.
Hắn chủ động cho cậu một bậc thang, cho lời nói vừa rồi của cậu một lý do hợp lý.
Cái cớ cho lời nói của cậu hắn cũng đã nghĩ hộ cậu rồi.
Ôn Trĩ Sơ nhìn đôi môi của hắn, run run không nói nên lời, Tần Gia Thụ cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi cậu một cái, sống mũi cao đụng phải gò má mềm mềm của Ôn Trĩ Sơ.
Ôn Trĩ Sơ cảm nhận được hơi thở của hắn, vô thức nuốt nước bọt.
“Tôi giúp cậu”.

Tần Gia Thụ ngước mắt nhìn cậu, mỗi một chữ đều như đang gõ vào tận trái tim: “Được chứ?”
Đầu óc Ôn Trĩ Sơ lộn xộn, căn bản chẳng nghĩ ra cái gì khác: “Được”.
Sau đó tay cậu bị người ta nâng lên, đặt lên bên vòng hông rắn chắc, hơi nóng phả tới vành tai, “Nếu thích thì có thể chạm vào”.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, còn chưa tỉnh táo lại, môi đã bị bao phủ thêm lần nữa.
Có lẽ là ăn tủy biết vị, đã từng làm qua thì biết làm thế nào để mình dễ chịu, Ôn Trĩ Sơ dần dần không còn né tránh nữa, mà chủ động há miệng, đầu lưỡi bị mút đến tê dại.
Môi cậu bị người ta bao phủ kín kẽ, không còn khe hở nào để nước có thể chảy ra, cái cổ trắng nõn của Ôn Trĩ Sơ rung động, mi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, chỉ có thể nuốt hết vào trong.
Tất cả đều mang theo hương vị của hắn.
Bàn tay to của Tần Gia Thụ đỡ lấy cổ Ôn Trĩ Sơ, hai bàn tay bao bọc chặt chẽ, ngón tay đặt trên yết hầu của cậu, cảm nhận được sự phập phồng ở cổ họng của đối phương.

Hắn chờ cả một tháng, kết quả đúng như dự đoán, tất cả đều nằm hết trong lòng bàn tay, chỉ là hắn không ngờ Ôn Trĩ Sơ sẽ thành thật đến vậy, cậu tỏ ra mình đã làm sai rồi, còn không hề định kiếm cớ cho lời cậu đã nói.
Thấy vậy, hắn vô cùng vui vẻ, hắn không trách Ôn Trĩ Sơ không muốn chịu trách nhiệm với hắn, không trách cậu trốn tránh hắn, cũng không vì yêu cầu của đối phương mà đòi cậu trả giá đắt.
Hắn có thể cho cậu tất cả những thứ này, hắn cam tâm tình nguyện, chỉ cần đến cuối cùng cậu trở thành người của hắn.
Ôn Trĩ Sơ không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết cho đến tận khi thân thể Tần Gia Thụ nóng bừng, hắn mới chịu buông cậu ra.

Hai đôi môi tách ra mang theo vô số sợi tơ nhỏ không đứt, Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng mặt vội vã giơ tay lên lau chúng đi, xấu hổ nói không nên lời.
Mà còn đau đầu hơn nữa là, bàn tay còn lại của cậu lại thật sự chui vào trong áo Tần Gia Thụ, dán chặt lấy cơ bắp săn chắc của người ta không chịu buông tay.
Lúc này áo hắn đã bị cậu kéo lên một đoạn, đường eo đẹp đẽ, thắt lưng mạnh mẽ bại lộ trong không khí.
Tần Gia Thụ cúi đầu.
“Thích?”
Ôn Trĩ Sơ điên cuồng lắc đầu, muốn rút tay ra, lại bị người ta đưa tay xốc thẳng áo lên, phần thân trên cường tráng mạnh mẽ lập tức xuất hiện trước mắt cậu.
Không còn áo ngoài che chắn, dáng người của Tần Gia Thụ còn khỏe mạnh hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, cơ cá mập theo hành động của hắn hiện ra, vẻ đẹp của nó không chỉ được mang đến bởi những đường cong cơ bắp, mà cả người hắn đều tỏa ra hormone nam giới vô cùng có sức tấn công.
Trong lúc nhất thời, hệ thống ngôn ngữ của Ôn Trĩ Sơ như đã bị thoái hóa, đối phương kéo tay cậu đặt lên ngực người ta, cậu cứ thế mà ngốc luôn ra đó.
Giờ nghỉ trưa ngày hôm nay đã trực tiếp chứng minh mối quan hệ không bình đẳng giữa hai người họ, Ôn Trĩ Sơ cứ mơ mơ màng màng mà trở thành một cái nóc nhà.
Dưới sự kết hợp khổ nhàn mà Tần Gia Thụ tạo ra, lần thi tháng này Ôn Trĩ Sơ đã thành công giành được một trăm hai mươi mốt điểm.
Ôn Trĩ Sơ cầm bài thi, còn chưa kịp vui mừng, đã bị hạng hai đếm ngược nhào tới ôm cổ: “Ôn Tạp, bố kiêu ngạo vì con”.
Âm thanh máy móc trong đầu truyền tới một câu.
[Hệ thống: Me too].
Ôn Trĩ Sơ nhìn bài thi của mình, không tin nổi mình đã thật sự làm được.
[Hệ thống: Con thế này cũng coi như đã làm rạng rỡ tổ tông].
Ôn Trĩ Sơ nghĩ nghĩ: “Thế nếu tôi thi đỗ Thanh Mãn thì sao?”
[Hệ thống: Phần mộ của tổ tông sẽ mừng đến mức nhảy disco].
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Thừa dịp ra chơi, Ôn Trĩ Sơ vội vàng chạy lên tầng, đến gần cửa sau của lớp 1.
Chu Thanh đi ngang qua người cậu, mở miệng gọi: “Tần Gia Thụ, có người tìm.”
Ôn Trĩ Sơ giật bắn lên: “Tôi còn chưa nói muốn tìm… ai mà”.
Chu Thanh sớm đã nhìn thấu sự đời: “Tôi đoán được”.
Ôn Trĩ Sơ ngốc nghếch hỏi: “Thật á?”

“Cậu không tin?”
Ôn Trĩ Sơ không lên tiếng.
Chu Thanh: “Thế cậu tìm ai?”
“Tần Gia Thụ.”
Chu Thanh: “Đó, cậu xem.”
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Trong lúc hai người họ còn trò chuyện, dáng người cao lớn đã sớm đi ra, Chu Thanh không muốn làm bóng đèn, chào hỏi xong thì đi vào lớp.
Ôn Trĩ Sơ ngửa đầu nhìn người ta, hơi do dự, sau đó cậu giơ bài thi lên, cố nén vui mừng: “Điểm của tôi có… rồi”.
Tần Gia Thụ quét mắt nhìn điểm số, thấy dáng vẻ mong đợi của cậu, trái tim ngứa ran.
Mạnh Nghiên giả bộ đi ngang qua lớp 1, còn đang định tỏ vẻ lơ đãng bắt chuyện với Tần Gia Thụ, lúc đang bối rối đứng xa xa thì lại thấy đối phương kéo Ôn Trĩ Sơ đi về phía nhà vệ sinh.
Nghĩ tới chút nữa hắn đi ra mình có thể giả vờ tình cờ gặp được, cô bồi hồi đứng đó chờ mong, ai ngờ năm phút sau lại bắt gặp Ôn Trĩ Sơ lúng túng từ nhà vệ sinh đi ra, mặt mày đỏ ửng.
Sau đó Tần Gia Thụ cũng cất bước theo sau, nhìn theo bóng lưng người ta, mặt mày đầy ý cười.

Mạnh Nghiên ngạc nhiên, rõ ràng là Tần Gia Thụ thường xuyên mỉm cười, nhưng nụ cười lúc này của hắn không giống nụ cười thường ngày cho lắm, không, có thể nói là hoàn toàn không giống.
Không so sánh còn may, hiện giờ nhớ lại còn khiến cho người ta cảm thấy chênh lệch thật to lớn.
Vừa rồi Ôn Trĩ Sơ bị người ta kéo vào nhà vệ sinh, Thiên Miêu tinh linh lập tức bị che chắn, lúc này mới được thả ra.
Thấy biểu cảm chột dạ của Ôn Trĩ Sơ cùng bàn tay cứ mải lau miệng kia.
Thiên Miêu tinh linh: !
[Hệ thống: Mẹ nó chứ, cậu đi ăn phân hả!]
Ôn Trĩ Sơ: …
[Hệ thống: Mẹ kiếp, sao cậu lại nghĩ không thông như thế hả, chúng ta đâu có khó khăn đến mức không nấu được nồi cơm!!!]
Ôn Trĩ Sơ: “Chuyện đó…”
[Hệ thống: Cậu không có tiền thì phải nói với tôi chứ!]
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ sáng lên: “Nói với cậu có được không?”
[Hệ thống: Đương nhiên là được].
“Cậu cho tôi tiền sao?”
[Hệ thống: Tôi sẽ vẽ bánh nướng lớn cho cậu].

Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Cuối cùng Ôn Trĩ Sơ phải giải thích một hồi lâu, Thiên Miêu tinh linh mới tin tưởng lúc nãy không phải cậu đói bụng mà đi ăn quàng.
Giữa trưa ăn xong cơm, Ôn Trĩ Sơ định đi về ký túc xá nghỉ trưa, mới đi được nửa đã bị người khác chặn đường.
Mạnh Nghiên: “Ôn Trĩ Sơ.”
Ôn Trĩ Sơ nhìn đối phương, mặc dù không biết sao Mạnh Nghiên lại tìm mình, nhưng hình như cô ấy đang có chuyện rất gấp.
Ôn Trĩ Sơ cẩn thận hỏi, “Sao.

.

.

Sao vậy?”
Sắc mặt Mạnh Nghiên rất phức tạp, cô không biết suy nghĩ trong lòng của mình hiện giờ có đúng hay không, “Có thời gian nói chuyện với tôi không?”
Ôn Trĩ Sơ không có gì là không tiện, nên đồng ý ngay: “Được…”
Hai người họ đi tới một nơi yên tĩnh, vì đã vào đông nên lá cây không còn là bao, gió lạnh thổi qua, hai người họ đều run rẩy, răng va lập cập.
Mạnh Nghiên vốn định mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Ôn Trĩ Sơ, nhưng lạnh quá nên biểu cảm không chịu khống chế, hai người họ đứng giữa băng tuyết ngập trời hít hà hít hà.
Mạnh Nghiên nói thẳng: “Cậu và Tần Gia Thụ đang ở bên nhau phải không?”
Câu hỏi này làm Ôn Trĩ Sơ ngây người.
“Sao cậu lại cảm thấy… như thế”.
Mạnh Nghiên: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ”.
[Hệ thống: Vậy xem ra là không chuẩn lắm nhỉ, cậu nói đúng không, thiếu niên?]
Ôn Trĩ Sơ không lên tiếng.
Thiên Miêu tinh linh: ?
[Hệ thống: Sao cậu lại im lặng?]
Ôn Trĩ Sơ: “Đúng là có chút chuẩn”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Ngay sau đó âm thanh máy móc bùng nổ trong đầu cậu.
What the fuck?!!!
[Hệ thống: Thật sự ở bên nhau rồi hả?]

Ôn Trĩ Sơ: “Không có, chỉ là… chỉ là hôn môi thôi”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Thằng con bất hiếu!!!
Mặc dù hai người họ không yêu đương, nhưng nếu nói ở bên cạnh nhau cũng không có gì sai trái, Tần Gia Thụ muốn ở bên cạnh cậu, cậu không hề từ chối.
Mạnh Nghiên thấy Ôn Trĩ Sơ không nói lời nào, trái tim đã lạnh mất một nửa, Ôn Trĩ Sơ thấy nét mặt khổ sở của cô, mở miệng an ủi, “Mạnh Nghiên cậu đừng… đừng khóc mà”.
Nói xong cậu vội vàng lấy khăn giấy ra cho đối phương.
Mạnh Nghiên hờn dỗi, “Tôi không cần”.
Ôn Trĩ Sơ khó xử: “Cậu cầm đi”.
Mạnh Nghiên không nhận.
“Cậu không lấy, chút nữa trên mặt sẽ… đóng băng đấy”.
Mạnh Nghiên:.

.

.
Sau khi lên lớp 12, Mạnh Nghiên đã có cái nhìn khác hẳn về Ôn Trĩ Sơ, nhưng sau khi thấy cậu ở cùng một chỗ với Tần Gia Thụ, không cần nhắc đến cũng biết cô đang khổ sở vô cùng.

Từ lúc học lớp 10 cô đã thích Tần Gia Thụ, mặc dù Tần Gia Thụ đã từ chối cô rất rõ ràng nhưng cô vẫn cảm thấy từ từ rồi mình sẽ có hi vọng.
Ôn Trĩ Sơ: “Mạnh Nghiên.

.

.”
Mạnh Nghiên không muốn giận chó đánh mèo lên Ôn Trĩ Sơ, nhưng lúc này cô không muốn thừa nhận, không thể kiềm chế nỗi lòng: “Vì sao cậu ấy lại không thích tôi… Huhuhuhu tôi kém cậu ở chỗ nào”.
“Không kém không kém không kém… cậu rất tốt”.
“Thế tại sao cậu ấy lại không thích tôi, tôi viết cho cậu ấy nhiều thư tình như vậy, so với bài văn viết trên lớp còn nhiều hơn, tôi không tốt ở đâu, chẳng lẽ do tôi không đủ xinh đẹp? Tại sao cậu ấy lại không thích tôi, là do tôi có vấn đề ở chỗ nào?”
Ôn Trĩ Sơ vội vàng xua tay: “Cậu không có vấn đề gì hết…”
Mạnh Nghiên nhìn cậu, “Vậy tôi kém cậu ở chỗ nào?”
Thấy người ta nhất định phải có một đáp án, Ôn Trĩ Sơ nghẹn nửa ngày mới thử dò hỏi: “Tôi có nhà?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn – chỉ muốn hôn – Trĩ Sơ và Tần – không danh không phận – Gia Thụ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play