*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Trĩ Sơ run rẩy từ ngõ nhỏ đi ra, trong đầu trắng xóa một mảng, không thể nào suy nghĩ được điều gì.

Gió đêm mùa thu mang theo cơn lạnh thổi xuyên qua, nhưng Ôn Trĩ Sơ lại chẳng cảm giác được chút nào, ngược lại toàn thân cậu nóng hổi, thậm chí còn ngứa ngáy, giống như muốn bốc cháy đến nơi.

Trên môi vẫn còn mang theo cảm xúc ướŧ áŧ, là do hành động vừa rồi của hai người họ trong ngõ nhỏ để lại, lúc này làn gió ẩm ướt lạnh lẽo thổi qua, càng làm cho cảm giác đó thêm rõ ràng.

Trong đầu Ôn Trĩ Sơ ong ong một thoáng, cánh môi mềm mại hồng hào kia run lẩy bẩy, giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, vội vã lấy tay áo lên cọ xát.

Nhớ lại chuyện xảy ra trong ngõ nhỏ vừa rồi, mặt Ôn Trĩ Sơ nóng đến dọa người.

Tần Gia Thụ thích cậu, còn hôn cậu.

Bởi vì chạy nhanh quá nên hô hấp của Ôn Trĩ Sơ cũng dồn dập.


Không phải Tần Gia Thụ vẫn luôn chán ghét cậu sao?!

Chẳng lẽ. . .

Chẳng lẽ đây chính là ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật!

Trong lòng Ôn Trĩ Sơ lúc này có vô số con chuột chũi đang cưỡi Alpaca chạy vụt qua, lúc đi ngang còn không quên tặng cậu một ngụm nước bọt, piu~

Cậu không biết rõ trong lòng mình đang suy nghĩ những gì, trái tim điên cuồng đập rộn, không biết bị người ta dọa hay là làm sao.

Tâm phiền ý loạn, bước chân cũng càng lúc càng nhanh, nhưng Ôn Trĩ Sơ mải cúi đầu, không thể nhìn thấy cái cột điện trước mặt.

Năm giây sau, không hề ngoài dự đoán, Ôn Trĩ Sơ tiếp xúc thân mật với cái cột điện kia.

Chỉ nghe 'cốp' một tiếng, Ôn Trĩ Sơ che trán, mông đập mạnh xuống mặt đất.

Có lẽ là lần này đụng hơi mạnh, Ôn Trĩ Sơ ôm trán ngồi dưới đất rêи ɾỉ.


[Hệ thống: Thiếu niên, sao rồi?! Thiếu niên, cậu sao rồi?!]

Nghe thấy tiếng gọi như heo bị chọc tiết ở trong đầu, người không biết còn tưởng cậu sắp thăng thiên đến nơi, Ôn Trĩ Sơ hơi choáng đầu, miễn cưỡng mở miệng, "Vẫn ổn."

[Hệ thống: Vậy bây giờ cậu cảm thấy thế nào?]

Không biết có phải là ảo giác hay không, Ôn Trĩ Sơ trả lời: "Tôi thấy mình đang sóng vai bên cạnh những vì sao".

Thiên Miêu tinh linh đã bình tĩnh lại trong chớp mắt.

[Hệ thống: Xem ra là va không nhẹ nhỉ].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Đường phố ồn ào nhộn nhịp, cho dù đã gần mười một giờ đêm nhưng vẫn còn không ít người qua lại.

Một chị gái nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ ngã dưới đất, tiến lên định đỡ cậu một phen: "Bạn học, em có sao không?"

Nhìn bàn tay trắng nõn trước mắt, Ôn Trĩ Sơ không dám không biết xấu hổ mà nắm tay người ta, vội vàng vỗ vỗ quần áo đứng lên: "Không... không sao ạ, cám ơn chị".


Chị gái nhìn vết sưng như cái bánh bao trên trán cậu: "Em vẫn ổn chứ?"

Ôn Trĩ Sơ: "Vẫn... vẫn ổn ạ".

[Hệ thống: Chị cứ nhìn kỹ xem, cậu ấy ổn lắm đấy].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Sau khi nói lời cám ơn với chị gái kia, Ôn Trĩ Sơ mới tiếp tục xuýt xoa vì đau đớn, cậu giơ tay sờ trán, khóc không ra nước mắt.

[Hệ thống: Về sau nhớ nhé, đừng nói bừa là người ta xui xẻo hơn cậu nữa].

Ôn Trĩ Sơ không hiểu.

[Hệ thống: Xem đi, báo ứng tới ngay rồi kìa].

". . ."

Ôn Trĩ Sơ mím môi, nghĩ mình hiện giờ đúng là nhà dột còn gặp trời mưa đêm, sau đó đưa tay đụng vào vết thương trên trán.

"Thiên Miêu tinh linh"

[Hệ thống: Tôi đây].

Ôn Trĩ Sơ: "Hiện giờ trông tôi thế nào?"

Chuyện xảy ra tối ngày hôm nay còn nhiều hơn số chuyện lớn hai đời cậu gộp lại, cũng không biết hiện giờ dáng vẻ này của cậu có dọa người khác không.
[Hệ thống: Thôi, cậu đừng hỏi nữa].

Ôn Trĩ Sơ sững sờ: "Cậu cứ nói đi".

[Hệ thống: Tôi sợ cậu đau lòng].

Ôn Trĩ Sơ sờ cái bánh bao trên trán: "Không đâu".

[Hệ thống: Dáng vẻ không được thông minh cho lắm].

Ôn Trĩ Sơ:...

Sao cậu cứ lắm miệng đi hỏi nó làm gì.

[Hệ thống: Sao cậu không nói gì nữa?]

Ôn Trĩ Sơ: "Tôi đang đau lòng".

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Sau đó Ôn Trĩ Sơ đưa tay che trán, đi về phía trước.

Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu, đặt câu hỏi.

[Hệ thống: Cậu đang làm gì đấy?]

Ôn Trĩ Sơ che cái bánh bao trên đầu, cũng không biết vết thương trông thế nào, sợ dọa đến người khác: "Tôi sợ người khác nhìn thấy sẽ sợ hãi, nên giả vờ đau đầu đi về nhà".

[Hệ thống: Cậu còn cần giả vờ sao?]

Hành động của Ôn Trĩ Sơ sững lại, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xị xuống: "Trước đó thì cần, bây giờ thì không".
[Hệ thống: Vì sao?]

"Trước đó tôi không cảm thấy đau".

[Hệ thống: Cho nên?]

"Cậu vừa nói xong tôi đã đau rồi".

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Hóa ra tội lỗi là của nó.

Ôn Trĩ Sơ vốn định đi thẳng về nhà, nhưng mới đi đến một nửa Thiên Miêu tinh linh lại đột nhiên mở miệng, "Cậu không đi mua thuốc sao?"

Ôn Trĩ Sơ không nhớ rõ hộp y tế trong nhà có còn thuốc hay không, hỏi ngược lại: "Trong nhà còn thuốc không?"

[Hệ thống: Còn].

Ôn Trĩ Sơ: "Vậy không cần mua nữa".

[Hệ thống: Thuốc diệt động vật nhỏ].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Cuối cùng tiêu phí năm mươi tệ ở cửa hàng bán thuốc xong, Ôn Trĩ Sơ mới trở về nhà. Sau khi vào cửa nghi thức chào hỏi cùng nhóm động vật nhỏ cũng được loại bỏ, cậu vào thẳng nhà vệ sinh soi gương. Ôn Trĩ Sơ cẩn thận từng li từng tí đem tóc trên trán vén lên, quả nhiên cái trán đã sưng cao thành một cục u to đùng, lúc này đã bắt đầu chuyển sang màu xanh.
Ôn Trĩ Sơ bôi thuốc, lại rửa sơ qua mặt mũi, cuối cùng kiệt sức ngã xuống giường.

Lúc này Thiên Miêu tinh linh mới mở miệng.

[Hệ thống: Vừa rồi trong ngõ nhỏ, cậu với nhân vật chính làm gì thế?]

Câu này mới hỏi ra đã như có người bật lửa châm ngòi nổ, bé heo Ôn Trĩ Sơ nhanh chóng xoay người, cọ cọ giường ngồi dậy: "Cậu... cậu không biết?"

[Hệ thống: Nếu kiểm tra đo lường thấy có chuyện khác thường, hệ thống chúng tôi sẽ tự động đóng chức năng, bảo vệ sự riêng tư của ký chủ, không được nhìn trộm].

Ôn Trĩ Sơ nghe xong, ngạc nhiên hỏi: "Vậy sau đó làm sao cậu lại ra được?"

Thiên Miêu tinh linh nhìn cục u trên đầu Ôn Trĩ Sơ.

[Hệ thống: Bị cậu xô ra].

"..."

Ôn Trĩ Sơ rụt cổ, có chút không dám nhớ lại, lắp bắp nói: "Không có... không làm gì cả".

Thiên Miêu tinh linh gần như chỉ liếc một cái đã hiểu ra.
[Hệ thống: Hai người hun hun rồi hả?]

Ôn Trĩ Sơ giật mình, "Không phải cậu đã tự động đóng rồi sao?"

[Hệ thống: Thì bởi vì hun hun nên mới tự động đóng đó].

Thấy Ôn Trĩ Sơ không muốn nhiều lời, Thiên Miêu tinh linh cũng không hỏi lại, một đêm này không biết có phải do trán quá đau hay không mà Ôn Trĩ Sơ hoàn toàn mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, cả người cậu như quả cà tím thấm sương. Hôm nay có tiết sinh hoạt câu lạc bộ, cậu căn bản không biết nên đối mặt với Tần Gia Thụ như thế nào.

(*)霜打的茄子: Cà tím thấm sương. Khi vào thu, nhiệt độ ban đêm hạ thấp nên sáng ra trên quả cà sẽ xuất hiện những hạt sương. Quả cà không chịu được lạnh nên lớp da bên ngoài sẽ bị nhăn nheo => Chỉ người nhìn bề ngoài đã thấy uể oải, mệt mỏi.

Đối phương hôn cậu, đây là hành động thuộc về khái niệm yêu sớm.
Thân là thành viên của đoàn thanh niên cộng sản, cậu sao có thể yêu sớm.

Ôn Trĩ Sơ hôm nay bánh bao cũng không mua đã đi thẳng vào lớp, vừa vào đến cửa đã bị người khác níu vai: "Ôi, mẹ nó, Ôn Tạp, đầu mày sao lại thế này?!"

Hạng hai đếm ngược lật tóc trước trán Ôn Trĩ Sơ lên, một đêm trôi qua, cục u trên trán đã tím xanh.

"Có phải mày bị bắt nạt hay không, con trai, mau nói cho bố nghe, ai đánh mày, là con cái nhà nào?"

"..."

Con cái nhà nào đâu, chính là tôi đấy.

Ôn Trĩ Sơ run run rẩy rẩy giơ tay, hạng hai đếm ngược thuận theo cánh tay cậu nhìn lại, liền trông thấy gương mặt Ôn Trĩ Sơ.

Hạng hai đếm ngược: . . .

Ôn Trĩ Sơ đi về chỗ mình ngồi xuống, trong lòng vẫn tâm phiền ý loạn, một tiết tự học sáng cậu chẳng làm được gì, sau khi tan học cậu đến siêu thị mua nước, từ trong miệng người khác nhận được tin, hôm nay Tần Gia Thụ không đến trường học.
Nghe xong, khóe miệng cậu lập tức cụp xuống, hôm qua có phải là cậu đã nói hơi quá rồi không, nếu cậu nói uyển chuyển hơn chút có lẽ đã tốt hơn rồi nhỉ.

Ôn Trĩ Sơ cúi đầu nhìn mũi chân, cậu không hiểu sao một người ưu tú như Tần Gia Thụ lại có thể thích được chính mình.

Cậu không có gì tốt khiến người ta thích, chính cậu còn không thích bản thân mình.

.

Mười giờ sáng, cửa lớn nhà họ Tần bị gõ vang.

Người làm tưởng phu nhân ra ngoài quên đồ nên vội vã đi ra mở cửa, vừa mở ra, Quý Phong Trường ở bên ngoài cửa xuất hiện trong tầm mắt.

Người làm ngạc nhiên: "Cậu Quý".

Quý Phong Trường ngựa quen đường cũ, động tác tự nhiên như đang ở nhà mình, đổi giày rồi nói: "Cháu đến tìm Tần Gia Thụ, nó có nhà không?"

Người làm vội vã gật đầu: "Có, có".

Tầng trên truyền tới âm thanh lẹt xẹt, còn kèm theo một tiếng heo con thét gọi: "A a a a, anh trai không cho Tiểu Hòa vào, Tiểu Hòa... Tiểu Hòa muốn gặp anh cơ!!"
Cô bảo mẫu ôm Tần Gia Hòa lên: "Hôm nay anh trai mệt, ngày mai Tiểu Hòa lại chơi với anh có được không?"

Quý Phong Trường nhìn cậu nhóc khóc thành tiếng heo kêu, lắc lắc đầu.

Đúng là oan gia, Tần Gia Thụ ghét cậu em trai này như vậy, nhưng ai ngờ cậu bé lại dính hắn nhất.

Nhìn Tần Gia Hòa đang khóc lóc trong lòng cô bảo mẫu, Quý Phong Trường vốn định đi thẳng lên tầng, nhưng lúc cậu ta đi đến trước mặt hai người, cái miệng nhỏ của Tần Gia Hòa nháy mắt đã ngậm lại, tựa như có chốt tắt mở, nhìn chằm chằm vào Quý Phong Trường.

Quý Phong Trường nhìn cậu bé, thuận miệng chào hỏi một câu: "Chào em nhé, heo con".

Thân thể mập mạp của Tần Gia Hòa cứng đờ, "Tiểu Hòa không phải heo con."

Quý Phong Trường đưa tay chọc chọc bụng của cậu bé: "Em không phải heo con thì anh em chính là heo con nhỉ?"
Tần Gia Hòa nghe thấy người khác nói anh mình như thế, nóng nảy đáp lại: "Vậy... vậy thì Tiểu Hòa đúng là heo con đó".

Quý Phong Trường nín cười, "Sao nãy lại khóc?"

Câu hỏi này làm Tần Gia Hòa tủi thân: "Vì anh không chơi với Tiểu Hòa".

Quý Phong Trường: "Vậy em nghĩ xem, anh đến đây làm gì nào?"

Tần Gia Hòa chớp đôi mắt to nhìn cậu ta.

Quý Phong Trường mở miệng, giống như ác ma nói nhỏ với cậu bé, "Anh đến chơi với anh trai em đó".

Ba giây sau, trong nhà họ Tần lại bùng nổ một trận heo kêu mới.

Bảo mẫu ôm Tần Gia Hòa: ...

Cậu là ma quỷ phải không?

Thấy heo con khóc tan nát cõi lòng, Quý Phong Trường lấy kẹo ra nhét vào miệng cậu bé, chuồn luôn.

Đến cửa căn phòng tầng ba, cậu ta đưa tay gõ cửa.

"Chó... À không phải".

Nhà họ Tần có cậu bạn nhỏ, không thể gọi như vậy.

Giọng điệu của Quý Phong Trường thay đổi mười tám khúc cua: "Lão Tần, là mình đây, mau ra mở cửa cho mình nào".
Vốn cho rằng đối phương sẽ cho cậu ta chút thể diện, ai ngờ Quý Phong Trường đứng chờ ở cửa hơn hai phút vẫn không thấy cánh cửa mở ra.

Quý Phong Trường: ...

Cậu ta ho khan một tiếng, nói: "Tần Gia Thụ, mở cửa."

Một giây, hai giây. . .

"Đờ mờ nhà nó chứ, Tần Gia Thụ thằng chó kia, tao tới thăm mày nè, sao mày lại đóng cửa không cho tao vào. Mày có còn là người không hả, mày quên lời thề khi bé rồi đúng không?!"

"Không phải mày đã nói cả đời này..."

Quý Phong Trường còn chưa phát huy hết sức mạnh, liền nghe thấy khóa cửa cạch một tiếng, cửa phòng đáp lời cậu ta mở ra.

Mùi nicotin xông vào mũi, trong phòng tối mù, rèm cửa chặn hết ánh nắng bên ngoài, không một tia nắng nào chui được vào trong, trên giường lớn đệm chăn lộn xộn, hiển nhiên có người vừa mới thức dậy.

Tần Gia Thụ đen mặt, để trần thân trên đứng trước cửa, bả vai rộng lớn, lúc cánh tay nhấc lên cơ cá mập hiện ra, cả người cơ bắp rắn chắc thẳng tắp như một ngọn núi nhỏ, vì không che giấu nên áp lực tỏa ra bốn xung quanh, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám, lỏng lẻo treo ở bên hông.
Quý Phong Trường liếc nhìn, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.

Đờ mờ, mặt thằng chó này thối hoắc.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Phong Trường: Trợ công lâu như thế mà không có mấy người nhớ tên tôi, gió ngày hôm nay và trái tim phụ nữ xấu đúng là lạnh lẽo y như nhau.

(🥭 Giải thích: Vì phần lớn bạn đọc đều nhầm cậu ấy là Quý Trường Phong)

(*) Cơ cá mập:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play