Vài ngày sau, khi Đỗ Khánh Huyền và Andrey đã sắp xếp xong công việc của bản thân thì họ cũng lên đường để trở về quê nhà.
Khi Irina nhìn cha mẹ đang thu dọn quần áo thì con bé còn mếu máo, suýt nữa là òa khóc lên. Lúc này Andrey mới bước đến, ôm lấy con gái, hỏi:
- Sao lại mếu máo rồi?
- Cha mẹ muốn bỏ rơi con đúng không? Hai người thu dọn quần áo để đưa con vào cô nhi viện đúng không?
Andrey và Khánh Huyền đưa mắt nhìn nhau, đứa con gái này sao lại có thể suy nghĩ ra cái hoàn cảnh khó hiểu như thế nhỉ? Cô nhớ rằng từ trước đến giờ cô chưa cho con bé xem phim cẩu huyết mà nhỉ, sao con bé lại có cái suy nghĩ kỳ quái thế này hả trời.
- Đỗ Tư Duệ, con suy nghĩ hay thật đấy. Nhìn lại con mà xem, một đứa nghịch như con thì ngoài mẹ ra thì ai dám nuôi con chứ.
Một tiếng "Xoảng" lớn, một chút chết trong tim, Irina liền giả vờ như bị trúng đạn, cô bé đưa tay đặt lên ngực phải, trái tim như đang rỉ máu. Nhưng sau đó Đỗ Khánh Huyền lại thở dài, nói:
- Trái tim ở bên trái.
Lúc này cô bé mới nhận thức bản thân mình sai, liền đặt tay lên ngực trái, gương mặt thống khổ nhìn sang cha mình, có chút đau đớn nói:
- Cha, cha nghe mẹ nói vậy mà được à?
- Cha thấy mẹ con nói đúng mà. Người ta chỉ nhận nuôi đứa bé ngoan... Còn con thì...
Được rồi, được rồi, cha mẹ là chân ái, con cái là sự cố được chưa? Là con sai, con có mặt trên đời này là con sai, con nghịch là con sai, nhưng cũng đừng để trái tim bé bổng này của con đau đớn như thế.
Dừng một lúc, Đỗ Khánh Huyền lại nói tiếp:
- Được rồi, con đừng có diễn nữa, nhanh chóng thu dọn hành lý đi.
- Hành lý? Cha! Mẹ! Hai người định đuổi con ra khỏi nhà sao? Huhu, khổ thân con quá mà, ôi đứa con bé bổng của mẹ mà, là cục cưng của cha mà, sao cha mẹ lại nỡ lòng nào bỏ con như thế.
Giọng nói non nớt cộng thêm cái biểu cảm thống khổ của Irina làm cho cả hai người họ đều không biết nên nói gì, tự dưng cô lại sinh ra một diễn viên nhí là thế nào nhỉ? Tương lai nối nghiệp diễn chắc sẽ tỏa sáng lắm ha.
Cuối cùng thì sau năm năm, Đỗ Khánh Huyền đã quay lại Minh Thành, những kỉ niệm đối với mảnh đất quê hương này lần lượt ùa về, từ những kí ức tuổi thơ đến những câu chuyện tình cảm sướt mướt, nhưng lần quay trở về này cô không một mình, mà trên tay cô còn có một bé gái đáng yêu, xinh xắn, hoạt bát và tràn đầy nguồn sống, nhưng không chỉ thế, ngay bên cạnh cô còn có một người đàn ông người Nga tên là Andrey Morozov, gương mặt điển trai với đôi mắt xám, mái tóc đen nhưng cũng toát lên vẻ lạnh lùng, bí ẩn và đầy quyền lực, hiển nhiên là Andrey cũng mang nhiều đặc điểm của người Nga chính gốc đó là sự vui tính, anh thích đùa, thích pha trò và thích chuyện cười. Nhưng không vì thế mà anh là người lố lăng, ố dề... Anh cũng rất tinh tế, tỉ mỉ và luôn chăm sóc cho cô và Irina.
Không biết là duyên hay là nghiệt mà trùng hợp thay, chuyến bay của cô lại có mặt của Lương Mục Phàm và thư kí mới của anh – Hoàng Tân Tuệ. Hình như họ cũng vừa mới đi công tác.
Năm năm, nhanh thật đấy, thời gian chỉ như vừa mới chớp mắt đã qua hơn nửa thập kỷ, nhìn anh có chút xuống sắc, chắc hẳn là vì anh đã lao đầu vào công việc của mình.
Lúc này, Lương Mục Phàm nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền, cô vẫn cao quý như thế vẫn là mẫu người phụ nữ mà nhiều đấng mày râu ao ước có thể đưa cô về làm vợ. Nhưng anh lại không thể nào nói ra được lời chào hỏi đàng hoàng.
Irina nhìn thấy mẹ mình cứ ngẩn ngơ nhìn về chú kia, thì cô bé rất chi là khó hiểu, liền chạy đến kéo kéo vạt áo của mẹ, non nớt gọi:
- Mẹ ơi, mẹ sao vậy?
Một tiếng "Mẹ ơi" của cô bé đã khiến cho trái tim vốn dĩ hóa đá của Lương Mục Phàm hoàn toàn vỡ vụn. Ánh mắt chứa chan biết bao nhiêu sự nhớ nhung cũng mờ dần, Hoàng Tân Tuệ ở bên cạnh anh cũng khéo léo nhắc nhở anh:
- Mục Phàm, anh sao vậy?
- Không... Không... Không có gì.
- Vậy chúng ta về thôi, cha em đang chờ anh đó.
Lương Mục Phàm gật đầu, sau đó cùng Hoàng Tân Tuệ lướt qua Đỗ Khánh Huyền như một người dưng, lúc này Andrey từ xa đi đến, vừa đúng lúc nhìn thấy Lương Mục Phàm. Không lẫn đi đâu được, đây chính là người đàn ông đã khiến cho cuộc đời Maily đầy đau khổ.
Ánh mắt khó hiểu của Andrey đã dấy lên sự tò mò của Lương Mục Phàm, anh xoay người lại nhìn theo hướng của Andrey, cái linh tính mách bảo anh rằng, người đàn ông ngoại quốc này rất đáng nghi.
Không để Lương Mục Phàm chờ lâu, thì Andrey đã đi đến bên cạnh của Đỗ Khánh Huyền, dịu dàng nói:
- Anh đã gọi xe rồi, chúng ta đi thôi.
Khung cảnh ngọt ngào này đã một lần nữa khiến cho trái tim tan nát của Lương Mục Phàm hoàn toàn tan biến thành mây khói. Nhưng! Mọi đau khổ của anh vẫn không dừng lại ở đó, đỉnh điểm hơn nữa chính là giọng nói non nớt của Irina gọi Andrey là "Cha".
Khi một nhà ba người hạnh phúc rời khỏi sân bay thì Hoàng Tân Tuệ mới nhìn theo họ, đầy ngưỡng mộ nói:
- Nhìn họ hạnh phúc quá anh nhỉ?
- Ừ.
- Hình như anh quen cô ấy à? Em thấy anh cứ nhìn cô ấy suốt. Mà... Em nhìn cô ấy cũng rất quen mắt, dường như thấy ở đâu rồi.
Lương Mục Phàm cũng không muốn nói thêm, nên chỉ nhanh chóng thúc giục Tân Tuệ nhanh về nhà. Tuy có chút suy ngẫm nhưng Hoàng Tân Tuệ vẫn đồng ý, chuyện này cô sẽ điều tra cho rõ ràng.
Còn ở trên xe của Đỗ Khánh Huyền và Andrey, anh cũng nhìn ra sự do dự và lo lắng trên gương mặt xinh đẹp của cô, không ngần ngại mà anh liền nắm lấy tay của cô, nói:
- Đừng nghĩ tới nó nữa, anh vẫn ở bên cạnh em mà.
- Mẹ, sao con thấy chú kia cứ nhìn mẹ hoài vậy ạ?
Khánh Huyền không biết nên nói gì với con gái của mình nữa, trong đầu vẫn luôn nghĩ ra những diễn cảnh sau này, nếu một ngày nào đó Lương Mục Phàm biết được Irina là con ruột của anh thì anh sẽ cướp con bé đi không?
Andrey liền vui vẻ trả lời:
- Con không nhìn thấy sao? Mẹ con rất xinh đẹp, chỉ có người mù mới không nhìn thôi.
- Cha nói cũng đúng, mẹ con xinh như thế mà.
Hai cha con cứ luôn miệng ríu rít khen cô không chỉ khiến cho Đỗ Khánh Huyền thấy thoải mái, mà còn làm cho tài xế bật cười.
- Cậu là người nước ngoài nhưng tiếng phổ thông tốt quá nhỉ?
Không để Andrey trả lời mà Irina đã lém lỉnh đáp:
- U nà trời, cha con nói khó nghe vậy mà bác bảo tốt, đúng là dễ dãi quá đi mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT