Hoàng Tân Tuệ vừa về đến nhà đã nhìn thấy cha mình sức mặt tức giận bừng bừng, ngồi ở phòng khách chờ cô, ban đầu Hoàng Hiệu còn tưởng con gái sẽ nhân cơ hội này mà chạy trốn thoát thân, nhưng khi nghe người làm nói cô chủ quay về rồi thì ông ta cũng ngạc nhiên, sau đó mới ngồi ở phòng khách chờ cô.

- Còn biết lết về đây sao?

Nhưng Hoàng Tân Tuệ lại không quan tâm đến lời của ông ấy nói, cái thái độ bất cần của con gái càng khiến cho Hoàng Hiệu tức tối hơn, ông ta đập bàn đứng dậy, lớn tiếng gọi cô vào phòng khách để nói chuyện, dù không cam tâm nhưng cô vẫn nghe theo lời cha mà vào ngồi. Nhìn thấy cha mình mặt đỏ tía tai như vậy trong lòng của Hoàng Tân Tuệ có chút lo lắng và chột dạ, cô sợ mọi chuyện của ngày hôm nay sẽ bại lộ, nếu nhưu cha cô biết thì chắc chắn ông ấy sẽ không để yên cho Đỗ gia…

- Con và con nhỏ nhà họ Đỗ kia giao du với nhau bao lâu rồi? Nó là vợ cũ của Lương Mục Phàm, con nghĩ con nhỏ đó sẽ thật tâm muốn giúp đỡ con sao?

- Cha, Khánh Huyền không phải là hạng người như cha nói, cô ấy là người tốt, từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ làm hại con.

- Vậy cha làm hại con sao?

- Cái đó… Con...

Hoàng Hiệu cũng biết con gái mình có lẽ bị chiều quá nên hư mất rồi, ông cũng không muốn lớn tiếng với con gái, liền nói qua lao vài câu rồi để cô đi về phòng. Từ trên cầu thang nhìn xuống, Hoàng Tân Tuệ thấy cha mình đang bất lực ngồi xuống liền thấy có chút tội lỗi, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm cha mình rồi sao? Nhưng nếu như là thật thì tại sao ông ấy không nói thẳng ra cho cô biết, rốt cuộc thì cô lại là người không hiểu ông ấy nhất, cha cô… Ông ấy là cha cô vậy mà cô lại không hiểu nổi cha mình đang nghĩ gì, đang muốn gì và đang làm gì… Cuối cùng thì cô cũng bị quay như chong chóng.

Đi lên phòng, Hoàng Tân Tuệ chốt cửa lại, sau đó nhìn vào điện thoại của mình, người hầu thân cận của cha cô đã nói cho cô biết ông ấy đã gắn con chip giám sát trong chiếc điện thoại này, nên đã nhắc nhở cô hãy cẩn thận, bao nhiêu năm qua ở thương trường nhìn vào cũng chỉ thấy Hoàng Hiệu là một lão cáo già hi sinh tất cả để đạt được mục đích, chứ chẳng ai hiểu được lý do mà ông luôn muốn biến mình thành kẻ xấu, trước kia thì Hoàng Tân Tuệ cũng nghĩ ông ấy làm như vậy là vì mình, vì cha muốn cho mình một cuộc sống đầy đủ và êm ấm nên vẫn luôn cắn răng nhịn nhục, cho dù có bị nói xấu xa thế nào cũng chọn cách im lặng. Người xưa có câu “Trên đời này chỉ có người xấu, không có người cha, người mẹ xấu”… Và từ trước đến giờ cô vẫm luôn tin cha mình vẫn còn chút lương tâm.

Buổi tối, trong bữa ăn của hai người thì Hoàng Hiệu vẫn im lặng, sự cố chấp của ông ấy khiến cho Tân Tuệ cũng tài nào hiểu nỗi, bây giờ chỉ cần ông ấy lên tiếng giải thích là cô sẽ hiểu và dừng lại hết mọi chuyện, nhưng ông ấy lại nhất quyết không nói gì… Chẳng lẽ ở phía sau những chuyện này còn có một ai đó? Tuy nhiên khi nhìn thái độ cương quyết của cha mình thì cô lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, cha cô là người không phải ai cũng có thể điều khiển được.

Sau khi ăn xong, Hoàng Tân Tuệ vừa định đứng dậy thì Hoàng Hiệu đã lên tiếng giữ cô lại, ông ta nói:

- Ngày mai con hẹn bác sĩ Vũ đi, cha đưa con đi phá thai, đứa bé này không thể tiếp tục giữ nữa.

Mọi sự tôn kính bao nhiêu năm nay của Hoàng Tân Tuệ dành cho cha mình đã mình hoàn toàn tan biết, hình tượng người cha nhân từ cũng đã sụp đổ, cô cười lớn một tiếng, cợt nhả nói:

- Được thôi, nếu nó làm cha vui… Thì còn sẽ làm… Nhưng sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì con sẽ không còn là con gái của cha nữa... Cho dù là kiếp sau, kiếp sau nữa hay nhiều kiếp khác con cũng không muốn làm con gái của cha.

- Tân Tuệ… Hiểu cho cha.

Hiểu cho cha, hiểu cho cha… Đến tận ngày hôm nay, trải qua bao nhiêu chuyện thì ông ấy cũng chỉ nói được ba chữ “Hiểu cho cha”. Được thôi, bây giờ cô buông xuôi rồi, Hoàng Tân Tuệ nhún nhún vai, cười nhưng lại trông rất khó coi, nói:

- Hiểu, con đang hiểu đây.

Nói xong thì cô cũng đi về phòng, tiện tay khóa chốt cửa lại, vô lực tựa lưng vào cửa, khóc không thành tiếng.

Cha của cô thay đổi rồi, ông ấy bị quyền lực che mờ mắt rồi.

Nhưng kí ức đẹp đẽ của gia đình cô giống như một cuốn bang quay chậm, từ từ được phát trong đầu cô… Lúc đó mẹ cô vẫn còn sống, cha cô thì là một người đàn ông tốt nhất thế giới này, cô còn từng nghĩ sau này mình sẽ gả cho người giống ông ấy… Nhưng ở hiện tại, cha của cô lại biến thành dạng người mà cô ghét cay ghét đắng, cô chẳng thể hiểu nỗi rốt cuộc lý do gì mà ông ấy lại thay đổi như vậy.

Màn đêm lạnh lẽo đến mấy cũng không bằng lòng người giá lạnh, Hoàng Tân Tuệ dịu dàng chạm tay lên bụng mình, con của cô vẫn còn chưa kịp thành hình đã năm lần bảy lượt bị ông ngoại nó dọa giết, rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao nhiều năm như vậy mà Khánh Huyền cũng không dám nói Irina là máu mủ nhà họ Lương, với tính cách của Hoàng Hiệu khi biết tin con rể của mình có con riêng bên ngoài thì tính mạng của Irina và Khánh Huyền sẽ bị đe dọa… Đến cả người ngoài còn có thể nhìn ra dã tâm của cha mình, ấy vậy mà đứa con gái như cô lại không hiểu gì… Cô không hiểu gì về cha mình… Không hiểu… Một chút cũng không…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play