Là ai có năng lực như vậy, có thể cướp Ô Nhĩ từ tay Long Đường?

Bách Hiểu Thông cố ý phô trương cái thắt gút (mấu chốt sự việc), rung đùi đắc ý: “Người này, môn chủ đại nhân chắc không thể đoán được.”

Hai hàng lông mày của Thanh Thanh càng nhíu chặt, nếu không phải nàng đã từng sống ở Long Đường mười sáu năm, không phải cùng người ấy chung sống mười sáu năm, có lẽ, thật sự nàng cũng không đoán được, nhưng hiện tại, nàng dám chắc.

“Long Phiêu Phiêu.”

Chỉ ba chữ nhưng làm cho gương mặt đắc ý của Bách Hiểu Thông hiện lên kinh ngạc, nhìn về phía Thanh Thanh: “Môn chủ đại nhân, Bách Hiểu Thông rốt cuộc phục rồi, người đúng là liệu sự như thần.”

“Bách Hiểu Thông, nếu ngươi đã sớm biết Long Phiêu Phiêu cướp Ô Nhĩ đi, còm dám ở trước mặt bản môn chủ nói này nói nọ, cái gọi là thành ý. Ngươi coi bản môn chủ là đứa trẻ ba tuổi, tùy ý để ngươi khoe khoang lừa gạt sao?”

Long Thanh Thanh ngửa đầu, lời nói lạnh lùng, kẻ khác không thể đoán được tâm tư của nàng.

Bách Hiểu Thông cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu lạnh lên, không khỏi run rẩy, cười nói: “Môn chủ đại nhân xin bớt giận, Hiểu Thông cũng chỉ muốn sống, mới ở trước mặt ngài mà giấu diếm. Nhưng Bách Hiểu Thông đã sớm nghĩ, nên tỏ thành ý với môn chủ như thế nào, ta nhất định sẽ tặng Ô Nhĩ đến tay ngài.”

“Bản môn chủ muốn Long Phiêu Phiêu…”

Bách Hiểu Thông vừa nghe đến Long Phiêu Phiêu, vội lắc đầu: “Môn chủ đại nhân, Bách Hiểu Thông cũng không dám khinh thường Long đại tiểu thư kia, người ta dù gì cũng là một chiến tướng có tài.”

“Vô sỉ, lúc nào thì bản môn chủ bảo ngươi đi giết Long Phiêu Phiêu, nếu nàng gặp bất trắc gì, bản môn chủ tế sống ngươi.”

Ánh mắt Long Thanh Thanh tàn nhẫn nhìn Bách Hiểu Thông.



“…….” Bách Hiểu Thông bỗng dưng cảm thấy lạnh người, “Hay là môn chủ đối với vị Long Đại tiểu thư kia, là đang để ý?”

Thanh Thanh phất tay áo, “Điều này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần đem Ô Nhĩ cùng Long Thanh Thanh an toàn xuất hiện trước mặt ta.”

Bách Hiểu Thông ngơ ngác nhìn, chỉ riêng Ô Nhĩ đã tốn không tí công sức, giờ lại còn thêm vị Long Phiêu Phiêu kia , điều này làm cho hắn nhất thời không có biện pháp.

Nhưng mà nếu không đồng ý, chỉ sợ cái đầu, có lẽ cũng khó giữ.

Môn chủ Kim Ô Môn này tính tình kì quái, mưa nắng thất thường, làm cho người ta không thể đoán ra.

“Được, ta đáp ứng môn chủ. Nhất định sẽ dẫn Ô Nhĩ cùng Long Phiêu Phiêu an toàn đến trước mặt ngài.” Bách Hiểu Thông đang ngồi trên ghế đứng lên, cam đoan.

Đáy mắt lạnh lẽo của Thanh Thanh xuất hiện ý cười, “Vậy ngươi đi trước đi, có chuyện gì, bản môn chủ sẽ liên lạc với ngươi sau.”

“Vậy Bách Hiểu Thông xin cáo lui, nhưng mà môn chủ đại nhân ngàn vạn lần đừng quên, xin quan tâm đến vị bằng hữu ta đã nói.”Trước khi Bách Hiểu Thông ôm quyền rời đi, không quên nhắc nhớ Thanh Thanh.

“Bản môn chủ ghét nhất bị người khác sắp xếp, nếu ngươi cảm thấy chịu thiệt thì cũng không nhất thiết đáp ứng.”

“Không không không, ta quyết không có ý này, vậy Hiểu Thông cáo từ.”

Bách Hiểu Thông thật sợ Long Thanh Thanh sẽ thay đổi chủ ý, hiện tại có mới có một chút quan hệ, không thể chọc giận vị môn chủ này, như vậy sẽ có thể phá hủy đại sự.

Vừa nói xong, sau đó ôm quyền chào Thanh Thanh rồi mới rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play