Thanh Thanh cầm lấy mặt nạ vàng do Ô Mông đưa tới, nhìn vào gương đồng nhìn Ô Mông đã dịch dung thành
mình, nói: “Thuật dịch dung của ngươi càng ngày càng tinh xảo thật không uổng phí năm đó đem ngươi đưa đến Hà gia.”
Ô Mông nhướng đôi mi thanh tú
với giọng nữ dịu dàng, cung kính nói: “Chủ nhân đối với Ô Mông có ân tái tạo, Ô Mông cả đời không quên.”
“Hôm nay Ô Nhã sẽ đến Yến quốc, Sở Ca sáng sớm đã dẫn Lưu ma ma đi cảnh viên du ngoạn, chắc chắn trước
khi mặt trời lặn sẽ không trở về.”
“Vâng, Ô Mông sẽ tuỳ cơ ứng biến, chủ nhân mọi việc cũng cần phải cẩn thận.”
Ô Mông đáp lời, tiễn Thanh Thanh đến cửa sổ.
Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Ô Mông, mỉm cười đem mặt nạ đeo vào mặt bay lên cao, biến mất trong đám sương mù.
Sau khi Thanh Thanh rời đi, Ô Mông đóng lại cửa sổ, quay vào phòng…
…
…
Sườn núi Lâm Phong nằm ở ngoại ô phía bắc đô thành Yến quốc, nơi này hẻo lánh, ít có người xuất hiện.
Lúc này vài tên hắc y nhân đang dùng tốc độ rất nhanh lên núi, đi về đỉnh núi nơi có gian nhà gỗ giữa rừng.
Đến gần nhà gỗ, người cầm đầu đưa tay ra dấu cho mấy người theo sau.
Trong nháy mắt, những người theo sau tản ra bốn phía, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp mất dạng.
Người cầm đầu sau khi quan sát xung quanh thì cẩn thận tiến lên, gõ cửa có nhịp điệu.
“Đông, đông đông đông, đông “
“Vào đi.”
Thanh âm đáp lại vang lên, người đến không quên lại quan sát xung quanh, sau đó mới đẩy cửa gỗ ra, lách mình tiến vào.
Vào trong phòng, người đến lập tức kéo khăn đen che mặt xuống, ôm quyền, tiến lên, nói : “Ô Nhã tiếp kiến chủ nhân.”
“Ngồi đi Ô Nhã, ngươi cũng rất
lâu không có uống trà do chính ta pha.” Ngón tay mảnh mai giở ấm nước
đang đặt trên bếp lên, rót vào chung trà đã chuẩn bị sẵn trên bàn.
Ô nhã vừa mừng vừa lo sợ ngồi xuống, nâng chén trà tỏa khói lên thần sắc ảm đạm.
Long Thanh Thanh để ấm nước xuống, nhìn về phía Ô Nhã, hỏi: “Rất khó thấy được Ô Nhã lại bình tĩnh như vậy.”
Ô Nhã hốt hoảng ngẩng đầu nhìn
Thanh Thanh hồi lâu, nàng đặt chén trà xuống, đứng lên nói : “Chủ nhân,
đều do Ô Nhã làm việc không tốt, mới có thể làm cho Ô Nhĩ xảy ra
chuyện.”
Thanh Thanh nhìn nước trà bốc hơi nóng, thản nhiên nói: “Vẫn chưa có tin tức Ô Nhĩ?”
“Ô Nhĩ từ một tháng trước sau khi mất liên lạc với ta đến nay vẫn không có tin tức, ta sợ…”
Ô Nhã cắn môi không dám nói tiếp.
Thanh Thanh lệnh cho Ô Nhĩ ở
lại Tề quốc, giám sát nhất cử nhất động của Long Đường, Ô Nhĩ thành công chặn đường Long Đường phát Thần Long Thiếp đến ngũ quốc, thế nhưng cũng mất tích từ lúc đó.
Cũng đã một tháng, vì thế nàng
mới không thể không lưu lại Tề quốc, đáng tiếc vận dụng tất cả thủ hạ
đều cũng không cách nào tìm được Ô Nhĩ.
Nếu không như thế, hiện tại nàng cũng sẽ không đi đến Yến quốc hội hợp cùng chủ nhân.
Thanh Thanh ánh mắt khép hờ
dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, không thấy rõ thần sắc, hơi nhướng mi, “Ô Nhĩ ở Long Đường.”
“Cái gì, Ô Nhĩ ở Long Đường?” Ô Nhã kinh ngạc nhìn Long Thanh Thanh, “Này… Làm sao cũng không có một chút tin tức.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT