“Hừ!” Nghe được những ời này, Long Phiêu Phiêu cười lạnh, bả vai run lên, ngọn lửa thanh long quanh thân càng thên dữ dội, giương cung ngọc lưu ly trong tay với ngọn lửa nóng, nhiễm màu xanh, chậm rãi lên lên tay của Phiêu Phiêu, giống như hòa với nàng làm một.

Long Phiêu Phiêu giơ cánh tay cầm cung ngọc lưu ly lên, hướng về phía Kim Ô môn môn chủ, cười lạnh nói: “ Ta cũng thật sự muốn thử xem, môn chủ mạnh như thế nào.”

“Bản môn chủ cũng không muốn khi dễ người yếu, năm chiêu, nếu bản môn chủ trong vòng năm chiêu không thể bắt ngươi, Kim Ô môn cùng ta cũng để mặc cho ngươi xử trí. Nhưng mà, nếu ta có thể thắng, từ nay về sau, người của Long Đương khi nhìn thấy người trong Kim Ô môn chúng ta đều phải dừng lại, ba quỳ chín khấu lễ, cũng nhường đường đi.”

Nhìn Long Phiêu Phiêu ở trước mặt, Long thanh Thanh cười, ngữ khí cũng làm người khác giật gân.

Tiếng nói Long Thanh Thanh vừa dứt, trên đỉnh núi lại dội lên từng trận cợt nhả, di chuyển, nói như thế nào Long Thanh Thanh cũng là nhân tài mới xuất hiện có thực lực trong Long Đường, cấp bậc của nàng tuy chỉ là Thanh Long kị sĩ nhưng thực lực tiềm tàng, lại sớm là kị sĩ siêu việt, nói làm thống lĩnh cũng thừa.

Nếu không nhìn ra điểm ấy, Long Dật Tĩnh tại sao lại Phái Long Phiêu Phiêu.

Kim Ô môn môn chủ này cho dù mười chiêu có thể đánh thắng Long Dật Minh,nhưng cùng với thực lực thống lĩnh này, Long Phiêu Phiêu chỉ cần có ba chiêu.

Có thể làm được vậy chỉ sợ trừ Tử Long Nguyên soái Long Dật Tĩnh, tìm khắp cả Tề quốc cũng không thấy người thứ hai.

Kim Ô môn môn chủ này nhìn qua cũng chỉ là một nam tử hơn hai mươi tuổi, cũng dám nói những lời cuồng vọng thiếu lịch sự quá lớn như vậy.

Mặc dù rất nhiều người biết thực lực của Kim Ô môn môn chủ không thấp, nhưng vẫn không nhịn được lắc đầu, người này, cũng rất tự đại.

Long Thanh Thanh nói, không thể nghi ngờ là đã đem người trong Long Đường chọc giận.

Bàn tay của Long Phiêu Phiêu không cầm được nắm chặt lưu ly cung, đối với lời nói cuồng vọng của Kim Ô môn môn chủ, nàng giận dữ cười trả lại, “Tốt, Long Phiêu Phiêu ta sẽ tiếp năm chiêu của ngươi, ta rất muốn nhìn xem, ngươi có tư cách gì mà dám kiêu ngạo như vậy.”



Lời nói của Long Phiêu Phiêu vừa dứt, lập tức trên đỉnh núi không khí lâm vảo cảnh gươm súng sẵn sàng.

Mặc kệ là Long Đường hay Kim Ô môn, đều làm cho hai người này kích cao khí thế chiến đấu.

Tám người Long Đường cũng không bỏ qua cơ hội tiêu diệt Kim Ô môn này.

Khuôn mặt thanh tú của Ô Nhã ẩn trong chiếc khăn đen, nàng đưa mắt nhìn Long Thanh Thanh, môn chỉ có dụng ý như vậy, người khác không biết nhưng nàng lại biết.

Chỉ vì chủ soái của đối phương là Long Phiêu Phiêu!

Giống như cảm nhận được sự lo lắng của Ô Nhã, Long Thanh Thanh quay đầu nhìn lại cười, “Yên tâm.”

“Môn chủ…”

Thân mình Ô Nhã run lên, thiên ngôn vạn ngữ ở trong cổ họng, môn chủ quả thực quá cực khổ, đối mặt với người mình quan tâm, cũng không nhận thức nhau được, lại phải làm kẻ thù.

“ Tiếp chiêu.”

Long Phiêu Phiêu ngâm lên một tiếng, quanh quẩn quanh thân vốn là màu xanh lại chuyển thành xanh lam, ẩn lộ màu đỏ.

Ngọc lưu ly cung rất nhanh được giương lên nở ra, chậm rãi kéo về bồn phía, chốc lát hình thành một đại cung lớn, hai màu lam hồng giao nhau, độ thẳng đứng, đúng là cùng với thân hình của Long Phiêu Phiêu hòa hợp.

Đối mặt với biến đổi lớn này, đôi mắt đen láy của Long Phiêu Phiêu đột nhiên hiện ra một mảng u ám, nàng đã hiểu ra dụng ý Long Dật Tĩnh phái Phiêu Phiêu đi, nàng vô ngân lộ ra âm thanh trong trẻo châm biếm: “Long Dật Tĩnh, quả thực là một con cáo già.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play