Rung chuyển kinh động cả núi sông, ngôi chùa cũng bị phá nát biến thành bằng phẳng, mắt cũng bị cát bay mù mịt không nhìn thấy…
“ Chủ nhân, chủ nhân…”
Ô Nhã từ xa vội vàng chạy tới, nhìn bụi đất bốn phía mù mịt, lo lắng hô to.
Chủ nhân tuy rằng đã căn dặn nàng không được tới, nhưng nàng vẫn rất lo lắng nên liền trộm tới đây.
Nhưng là không giám hiện thân, chỉ trốn ở phía xa.
Cho đến tận khi trời xuất hiện khác thường, nàng rốt cuốc mới không kiềm chế được đi ra.
Không nghĩ đến lại nhìn thấy một màn chưa từng thấy…
Đi theo chủ nhân nhiều năm, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy chủ nhân như vậy.
Di chuyển xung quanh thân ảnh của chủ nhân tựa như có ánh sáng hào
quang màu vàng chiếm đóng, quả thực giống miêu tả trong lời tiên đoán
của Kim Long đế quân.
Cước bộ nhanh chóng lại bị hơi thở mạnh mẽ làm dừng lại, làm cho nàng rốt cuộc không thể tiến lên được bước nữa.
Nhưng mà ngay tại khi chủ nhân bay tới chỗ hai người kia, nàng nhìn
thấy được khói màu đen gì đó, trong lòng thất kinh, hô lên tiếng.
Chỉ tiếc, chân trời giồng như là bị nổ tung, sau khi nổ, tất cả mọi thứ đều không thất rõ.
Gấp đến độ, nàng không còn nghĩ gì khác, liền nhảy vào một đoàn huyên náo.
Mùi khét đậm đặc xông vào mũi khiến cho Ô Nhã nước mắt chảy ròng ròng, không khí chính là rất ít làm cho nàng ho khan đứng dậy.
Đột nhiên có một cánh tay xuyên qua màn khói, nắm chặt cánh tay của nàng.
Không kịp hoàn hồn, Ô Nhã liền bị đối phương nhanh chóng rời đi xa chỗ đó.
Vừa rời đi, Ô Nhã cảm thấy ngực mình lưu thông trở lại, sức lực mất đi cũng chậm chậm trở về.
Ngẩng mắt lên, khi nàng chạm đến trước mặt nạ bằng vàng quen thuộc
không tránh được nhẹ nhàng thở ra, lặp tức nghĩ đến chính mình không
giúp đỡ được chủ nhân, còn được chủ nhân cứu.
Hai gò má không nhịn được đỏ lên, vội vàng đứng lên, , hương về phía
Long Thanh Thanh xin lỗi: “Ô Nhã không nghe theo lời căn dặn của chủ
nhân, không những không giúp được chủ nhân lại còn….”
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
Thanh Thanh đúng lúc nhấc tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi
môi đang nói của Ô Nhã, ngắn không cho Ô Nhã nói ra những lời tự trách
mình.
“ Chủ………”
Đôi môi của Ô Nhã run rẩy, hốc mắt hơi ươn ướt.
“ Vừa rồi nếu không có tiếng của ngươi, hiện tại ta cũng chỉ sợ bị
thương. Lần này coi như ngươi lấy công chuộc tội. Bất quá lần sau không
được như thế này nữa.”
Thanh Thanh thu hồi tay, đưa mắt chậm rãi nhìn về phía màn khói đang
dần tan, nàng quả thật không dự đoán được, trên người Bách Hiểu Thông
lại có giấu thuốc nổ, mà lại có lực nổ cường đại đến như vậy.
“Dạ, Ô Nhã sẽ ghi nhớ lời của chủ nhân. Chủ nhân, người có muốn Ô Nhã phát lệnh truy nã?”
Ô Nhã nghĩ đến hai cái tên suýt nữa làm cho môn chủ bị thương, nhìn không được để bụng giận dữ.
“ A, hai người kia hẳn là bị thương không nhẹ, Bách Hiểu Thông coi
như là trong hiểm thoát chết. Trong một thòi gian ngắn, e rằng bọn họ
cũng không làm được cái gì.”
Lực nỗ mạnh mẽ như vậy, nếu nàng không có âm thanh của Ô Nhã, đúng lúc tránh được, bằng không chỉ sợ cũng đã bị thương.
Bất quá nghĩ đến Bách Hiểu Thông cùng nam nhân kia, cho dù bảo trụ được tính mạng, cũng nhất định bị thương nặng.
Tuy rằng lòng có chút không cam, nhưng trước mắt nàng còn có việc quan trọng hơn cần xử lí.
Thanh Thanh quay đầu, nhìn về phía Ô Nhã hỏi: “ Ô Mông có tin tức gì truyền đến không?”
“ Dạ, có tin tức Ô Mông truyền đến, Long Đường đã muốn xuất chiến, hai ngày sau ở Mục Thiên Nhai đợi chủ nhân.”
Thanh Thanh nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt, hai ngày, hai ngày sau đó nàng cùng Long Đường quyết chiến………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT