Khi Thạch Thanh tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Ánh nắng bị rèm nhung dày che khuất, trong phòng một mảnh đen kịt.
Thạch Thanh thích loại rèm cửa sổ dày, sẫm màu, đem ánh sáng mặt trời chói mắt ngăn cản bên ngoài, ban ngày mà vẫn còn tối như ban đêm.
Bởi vì liên quan đến công việc, Thạch Thanh bình thường vẫn là ban ngày đi ngủ, không cần phân biệt ngày hay đêm, không cần ánh sáng.
Thạch Thanh làm việc ở 'Dạ Mai Khôi', 'Dạ Mai Khôi' là hộp đêm nổi tiếng ở thành phố S, Thạch Thanh làm cái loại việc này, nữ kê, nam áp(*).
Không sai, Thạch Thanh là vịt, một người trẻ, gầy yếu, sắc mặt tái nhợt mà có phần điềm đạm đáng yêu, là vịt.
Vừa tới thành phố S, cũng giống như những người khác, trong đầu Thạch Thanh cũng đầy ấp nhiệt huyết của thanh niên. Khi đó hắn mới tốt nghiệp đại học loại hai ở phương Bắc, bạn học cùng lớp từ cao trung nhiệt tình ủng hộ hắn vọt tới đặc khu kinh tế hưởng ứng lời kêu gọi của đảng trở thành "Bộ phận người đầu tiên đến làm giàu". Vì vậy, Thạch Thanh liền đơn bạc mang theo hành lí đi xây dựng nước nhà.
Thạch Thanh là người Độc Sơn (**). Độc Sơn là nơi chuyên sản xuất ngọc, tổ tiên của Thạch Thanh đều là thợ làm ngọc. Thạch gia đời đời không có một ai biết đọc sách, nên khi Thạch Thanh được trường đại học gửi thư báo trúng tuyển, cả nhà vui vẻ vô cùng, ông nội dẫn cả nhà đến trước bài vị tổ tông dập đầu, hướng tổ tông báo cáo tin tốt này. Cha Thạch Thanh bỏ tiền mời cả thôn đi xem chiếu bóng, Thạch Thanh vẫn còn nhớ rõ, bộ phim đó là do một ngôi sao ca nhạc diễn rất thành công, là "Phong Cuồng Ca Nữ".
Khi người trong thôn đi xem chiếu bóng, ông nội gọi Thạch Thanh vào phòng thờ, hai tay run run nâng một cái hộp nhỏ màu đen phía sau bài vị tổ tông ra, "Tiểu Thanh, cầm theo cái này, tổ tông sẽ phù hộ con."
Kỳ thực cái hộp này không phải màu đen, bởi vì để quá lâu, đã nhìn không ra màu sắc ban đầu. Rất giống hộp gỗ bình thường, bên trong chính là bảo vật gia truyền của Thạch gia - Hằng Nga Bôn Nguyệt Độc Sơn Mặc Ngọc.
Độc Sơn Mặc Ngọc là một trong những loại ngọc thạch nổi danh trên thế giới, màu đen cực kỳ hiếm thấy, thông thấu trong suốt, dưới ánh mặt trời hơi chuyển hồng, trong hồng pha thêm chút tím, trong tím lại ẩn ẩn xanh, loáng thoáng hiện lên gợn sóng, người người yêu thích không buông tay.
Cái bình Hằng Nga Bôn Nguyệt của Thạch gia, chính là từ Độc Sơn Mặc Ngọc làm thành, từ tổ tiên nhất nhất truyền xuống, không biết đã bao nhiêu đời. Thạch Thanh từ nhỏ đến lớn, chỉ vào ngày lễ ngày Tết mới nhìn qua cái hộp, ông nội đem nó trở thành sinh mạng, ngay cả sờ đều luyến tiếc để hắn sờ một cái. Hôm nay, ông lại đem cái sinh mạng này trịnh trọng mà giao cho Thạch Thanh.
Thạch Thanh cứ như vậy đem theo đồ gia truyền lên đại học, không chớp mắt một cái đem cái hộp nhỏ đặt phía dưới cùng của hành lý, Thạch Thanh chưa từng mở ra xem. Trong trường học có nhiều điều mới mẻ khiến người ta kích động không thôi, nhất là Thạch Thanh ở nơi này gặp được Giản Khắc - nam nhân đầu tiên trong đời Thạch Thanh.
Người đầu tiên luôn luôn đặc biệt, cho dù là đối với trai bao cũng vậy, tuy rằng sau này Thạch Thanh có vô số nam nhân.
Thạch Thanh trước khi trở thành trai bao có một BF (Boy Friend) là Giản Khắc, Giản Khắc là người địa phương, rất tuấn tú, rất thông minh, rất nổi bật. Tóc của y xoăn tự nhiên, vóc dáng cao cao, khóe miệng mang theo một chút ý cười bỡn cợt, Thạch Thanh cơ hồ đã yêu y từ ánh nhìn đầu tiên.
Có một đoạn thời gian Thạch Thanh mỗi ngày đều chạy theo Giản Khắc, len lén quan sát nhất cử nhất động của y, mê luyến đến khó lòng kiềm chế, thẳng đến có một ngày, Giản Khắc bỗng nhiên hướng hắn nói, "Ngươi định cứ như vậy theo dõi cả đời sao?"
Sau đó là khoảng thời gian vui sướng nhất trong đời Thạch Thanh, hai thanh niên không biết trời cao đất rộng ngây thơ nếm thử tư vị, điên cuồng đến thế giới đảo lộn rồi. Thạch Thanh hận không thể đem toàn bộ - bao gồm cả tinh thần và thể xác, đều hoàn toàn giao cho Giản Khắc, vì y khóc, vì y cười, vì y giành chỗ ngồi, vì y mua cơm, vì y giặt quần áo, vì y chép bài, vì y mà làm bất cứ chuyện gì. Vừa nghĩ tới Giản Khắc cũng yêu mình, Thạch Thanh cảm thấy hết thảy mọi thứ đều thật hoàn mỹ, quá hoàn mỹ. Mà ngay cả làm chuyện kia cũng rất hoàn mỹ, vừa nghĩ tới cái thứ nóng bỏng của nam nhân hắn yêu thương luật động trên người, chuyện đau đớn nhất cũng trở thành tuyệt vời nhất.
Thạch Thanh đi tới thành phố S trong thời gian Giản Khắc còn đang đi học, làm nghiên cứu sinh. Thạch Thanh chưa từng hối hận đã đem cơ hội được cử đi nghiên cứu tặng lại cho Giản Khắc, mãi cho tới bây giờ cũng không, Thạch Thanh và Giản Khắc không nghĩ tới sẽ phải ly biệt. Không nghĩ tới, ngực sẽ đau, đau nhức như thế.
Khi đó, hai người hẳn là thật lòng yêu nhau, Thạch Thanh tự nhủ, tuy rằng trong lòng hắn biết rõ, tình yêu mà hắn dành cho Giản Khắc nhiều hơn hẳn so với Giản Khắc đối với hắn, thế nhưng, tình yêu, là không thể đo đạc.
Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Thạch Thanh ở công ty của bạn cùng lớp từ viên chức bình thường trở thành quản lý bộ phận, tiết kiệm được một khoản tiền, thuê một phòng ở rất thoải mái. Hắn ở trong điện thoại nói cho Giản Khắc, "Đến đây đi, anh đến đây đi, em đều đã bố trí tốt, nhà của chúng ta."
Thạch Thanh không nói cho Giản Khắc biết mình đã liều mạng công tác thế nào, bôn ba qua lại đầu này đầu kia trong cơn mưa to ở thành thị, dưới ánh nắng chói chang lau mồ hôi đổ như mưa đạp xe đạp, cấp khách hàng gương mặt tươi cười, nghe thủ trưởng lớn tiếng quát mắng, ở trong phòng làm việc tăng ca thâu đêm... Thạch Thanh nghĩ hết thảy đều đáng giá, chỉ cần có thể cùng Giản Khắc sinh sống, vì y giặt quần áo, nấu cơm cho y, vì y làm bất cứ chuyện gì, sau đắng là ngọt.
Gần đến thời điểm Giản Khắc tốt nghiệp, Thạch Thanh bắt đầu vì hắn lo chuyện công việc. Giản Khắc muốn vào thành phố S làm việc ở trung tâm quản lý địa ốc, Thạch Thanh biết có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng vì y, Thạch Thanh nghĩ, khó hơn nữa cũng muốn làm cho bằng được.
Bản thân Thạch Thanh cũng không nhớ rõ rốt cục đã chạy qua bao nhiêu con đường, nhờ đến bao nhiêu mối quan hệ, cấp bao nhiêu khuôn mặt tươi cười, hắn đem lý lịch của Giản Khắc đến cho những người có liên quan, và cố gắng đề cử đến đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc dù có cần thiết hay không, tranh thủ mọi cơ hội, cho dù là cơ hội nhỏ đến không có khả năng, hắn cũng đứng ngoài cửa nhà người ta đến tròn một ngày đêm.
Không phụ lòng người, công việc của Giản Khắc dần dần có triển vọng, có người nói cho hắn biết, chờ Thẩm trưởng phòng ký tên một cái, thì chuyện này đại công cáo thành! Ngụ ý, tự nhiên là không cần nói cũng biết.
Thạch Thanh lo lắng, vì công việc của Giản Khắc, Thạch Thanh đem hết tiền dành dụm dùng hết: "Hôm nay, nên tìm cái gì để đi gặp Thẩm trưởng phòng a?"
Thạch Thanh nghĩ tới cái bình Hằng Nga Bôn Nguyệt kia.
Cái bình chạm ngọc nhỏ kia vẫn lẳng lặng nằm trong cái hộp màu đen, năm tháng đã làm cho người nàng phát ra ánh sáng mờ nhạt. Ống tay áo xòe ra của Hằng Nga hướng về phía ánh trăng, sâu thẳm trong hai tròng mắt phảng phất một tầng lệ quang. Phía sau cái đế chạm ngọc có khắc hai câu thơ của Lý Thương Ẩn: Hằng Nga ưng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm (***).
Thạch Thanh cất cái hộp nhỏ đi đến nhà của Thẩm Trưởng Phòng.
Mở cửa là một phụ nữ, mắt đen láy, son môi dày, tóc xoăn lọn to, khuyên tai lớn sáng loáng, ánh mắt hoài nghi liếc xéo Thạch Thanh, tiếng phổ thông gượng gạo: "Cậu tìm ai?"
Thạch Thanh cười, mấy ngày nay trên mặt Thạch Thanh đã phảng phất dáng cười: "Xin hỏi Thẩm trưởng phòng có ở nhà hay không?"
"Không ở!" Nữ nhân đóng cửa cái ầm.
Thạch Thanh có điểm khuất nhục, chỉ là một chút mà thôi, hắn chịu khuất nhục như vậy đã thành thói quen. Rất thuần thục trốn ở góc khuất há miệng chờ sung, Thạch Thanh thậm chí còn tự giễu cười cười.
Dưới mái hiên người người vội vã đi qua, không ai chú ý Thạch Thanh, hoặc là bọn họ đã sớm quen với cảnh tượng như vậy, hoặc là bọn họ đều bận rộn chuyện của mình. Thạch Thanh ngược lại cảm thấy thoải mái một chút, trong đầu hắn nghĩ tới nét mặt vui cười của Giản Khắc, thân ái, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.
Đợi chừng hai giờ, Thạch Thanh rốt cục cũng nhìn thấy Thẩm trưởng phòng. Nam nhân kia mặc một cái áo khoác rất bình thường, mang cặp kính đen ngu ngốc, đi chiếc xe đạp cũ, trong rổ xe đầy rau dưa.
Thạch Thanh nghênh đón: "Thẩm trưởng phòng, ngài khỏe."
"Nga nga khỏe." Nam nhân dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, mày nhíu chặt, bị Thạch Thanh một tiếng ân cần hỏi thăm cả kinh lông mày giật một chút, rất nhanh kịp phản ứng, ôn hòa cười một cái: "Đang đợi người."
"Ngài hiện tại có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn nói với ngài."
"Là chuyện của bạn cùng lớp sao?" Nam nhân vẫn như cũ tươi cười rất ôn hòa, nghiêng thân đem Thạch Thanh dẫn lên lầu.
Thạch Thanh có điểm thụ sủng nhược kinh, hắn cho rằng người này cũng giống những người hắn từng gặp, không nhẫn nại cau mày lên giọng hách dịch, nói gì mà chuyện làm ăn mời đến văn phòng mà nói. Thế nhưng nam nhân trước mắt này, chẳng những có nét mặt tươi cười ôn hòa, ngữ khí quan tâm, quan trọng nhất là, hắn tinh tường nhớ rõ Thạch Thanh - một trong những người đến đến đi đi phải vội vã tiếp đón.
Thạch Thanh theo Thẩm trưởng phòng vào nhà, người phụ nữ kia ở trong phòng không đi ra, Thẩm trưởng phòng buông rau xanh rót cho Thạch Thanh chén trà: "Tư liệu về người bạn cùng lớp kia tôi đã báo lên, phỏng chừng không có vấn đề gì lớn, kỳ thực cậu căn bản không cần chạy lên đây một chuyến."
"Cảm ơn, rất cảm ơn ngài." Thạch Thanh mừng rỡ
Nam nhân vẫn cứ cười ôn hòa, "Không có gì, cậu đừng quá khách khí. Nói thật, cậu cấp cho tôi ấn tượng rất sâu. Tôi tiếp xúc qua không ít người giống như cậu, có khi là vì vợ, có khi là vì con, cũng có khi là vì người thân, chỉ có cậu, là vì bạn cùng lớp. Người bạn cùng lớp kia của cậu, nhất định cảm tình rất sâu?"
Thạch Thanh đỏ mặt, lúng túng nói không nên lời.
"Ngày mai cậu đến điền bổ sung một ít thông tin." Nam nhân đứng lên, bày ra ý muốn tiễn khách
Thạch Thanh vội vàng từ trong ngực lấy ra cái hộp kia đưa qua, tuy rằng nam nhân không có ý tứ hướng hắn đòi đồ đạc gì, thế nhưng Thạch Thanh nghĩ vô luận như thế nào cũng nên đưa ra.
Nam nhân thu hồi tươi cười ôn hòa trên mặt, "Cậu đây là ý gì? Hối lộ?!"
Thạch Thanh càng thêm khẩn trương, từ khẩu khí của nam nhân hắn cảm giác được người này thật sự bất mãn, Thạch Thanh cảm giác mình vừa biến khéo thành vụng, trong tim dấy lên cảm giác hối hận và khuất nhục, mặt đỏ bừng. "Tôi, tôi chỉ là, một chút thành ý..."
Nữ nhân trong phòng đi ra giải vây, cười híp mắt nhận lấy vật trong tay Thạch Thanh, "Ai nha, ta nói chỉ vì món đồ mà các người đã căng thẳng, không phải chỉ là một vật trang trí nhỏ không đáng tiền sao? Chẳng có gì ghê gớm."
Thạch Thanh thấy khuất nhục nặng hơn, hắn muốn phản bác, muốn nói đây là Độc Sơn Mặc Ngọc, muốn nói đây là trân phẩm hiếm thấy, muốn nói giá trị của nó... Thế nhưng cuối cùng, Thạch Thanh cái gì cũng không có nói, tươi cười hèn mọn: "Đúng vậy a, không phải thứ gì hiếm lạ, cho trẻ nhỏ giữ lại chơi."
Sắc mặt nữ nhân có điểm cứng lại, trừng Thạch Thanh liếc mắt xoay người vào phòng.
Nam nhân thở dài đưa Thạch Thanh ra ngoài: "Chớ để ý, cô ấy... cô ấy không đọc qua sách, không hiểu chuyện."
Thạch Thanh cười lớn lắc đầu cáo từ, dọc theo đường đi nghĩ ngợi: "Nam nhân này tác phong nhanh nhẹn tao nhã, tại sao lại có một người vợ thô tục chợ búa như vậy?"
Thạch Thanh rất nhanh đem cái vấn đề này ném ra sau đầu, Thẩm trưởng phòng quả nhiên không nuốt lời, công việc của Giản Khắc rất nhanh liên hệ được rồi, Thạch Thanh đem gian phòng bố trí lại một lần nữa, mua giường đôi, tủ áo, hai bộ vật dụng để tắm rửa... Tựa như tiểu tức phụ, chờ trượng phu ra ngoài trở về, trong lòng ngọt như rót mật.
Đúng lúc này quê nhà gửi thư, ông nội bệnh tình nguy kịch.
Thạch Thanh vội vã chạy về Độc Sơn, gặp mặt ông nội lần cuối, ông đã nói không nên lời, nắm tay Thạch Thanh mở to mắt...
Thạch Thanh nặng nề gật đầu: "Yên tâm đi ông, Hằng Nga Bôn Nguyệt... rất tốt."
Không phải không chột dạ, thế nhưng Thạch Thanh cũng không hối hận, Hằng Nga Bôn Nguyệt đổi lấy hạnh phúc suốt đời của bản thân. Thạch Thanh nghĩ: "Nam nhân có nụ cười ôn hòa kia, có thể so với mình càng quý trọng nó."
Giản Khắc rất nhanh liền quen với công việc, Thẩm trưởng phòng rất chiếu cố hắn, xử sự lại khôn khéo, từ trên xuống dưới quan hệ đều tốt, công việc thuận lợi như cá gặp nước. Giản Khắc bắt đầu nói sau lưng Thẩm trưởng phòng, cười nhạo y quần áo và xuất thân quê mùa, cười nhạo y từ nhỏ bị chỉ hôn cho một người vợ mù chữ, Giản Khắc còn nói với Thạch Thanh, "Họ Thẩm kia vẫn không có con, tám phần mười là vô sinh." Thạch Thanh nhớ tới, trách không được khi nói tới đứa nhỏ người phụ nữ kia hung hăng liếc hắn một cái.
Cùng lúc đó công ty Thạch Thanh lâm vào khó khăn, bởi giám đốc quyết định sai lầm mù quáng đầu tư, công ty chi tiêu không ổn định, quản lý hỗn loạn, lòng người bàng hoàng. Thạch Thanh mỗi ngày đều mệt mỏi, ứng phó chủ nợ, ứng phó công nhân, trốn ngân hàng, trốn thuế vụ, bình thường thì tăng ca đến khuya, vừa lê chân trở về liền cắm đến trên giường ngủ, quần áo cũng quên cởi. Giản Khắc vẫn là muốn làm, cố chấp ở trên người Thạch Thanh lăn qua lăn lại, sau đó căm giận oán hắn là xác chết.
Thạch Thanh không biết vì sao có thể như vậy, vì sao thật vất vả mới cùng một chỗ, hai người lại dần dần sinh lục đục? Giản Khắc và Thạch Thanh bắt đầu cãi nhau, thế nhưng Thạch Thanh ngay cả khí lực cãi lại cũng không có. Dần dần Giản Khắc không ầm ĩ, bắt đầu về muộn, càng ngày càng muộn, uống đến say khướt mới trở về, cả người toàn mùi rượu và mùi nước hoa. Thạch Thanh không có khí lực mà truy cứu, hắn còn đang nỗ lực công tác, trông cậy vào năng lực vượt qua cửa ải này, việc kinh doanh của công ty có thể khởi sắc, sau đó hắn có thể vãn hồi quan hệ hai người.
Thế nhưng Thạch Thanh rốt cục không thể như ý nguyện, công ty kinh doanh ngày càng sa sút, số vào không bằng số ra, cuối cùng, giám đốc mang theo tất cả đồ đạc chuồn mất, đồng thời khất nợ nhân viên nhiều tháng lương. Chủ nợ và các công nhân viên đem lửa giận phát tiết trên người Thạch Thanh, bọn họ một lòng nhận định Thạch Thanh là đồng mưu của giám đốc, bởi vì mọi người đều biết Thạch Thanh và giám đốc là bạn học, bọn họ tin rằng Thạch Thanh nhất định biết giám đốc ở đâu - tuy rằng Thạch Thanh và mọi người như nhau, cũng bị khất nhiều tháng lương.
Thạch Thanh từ cục cảnh sát đi ra. Về đến nhà đã muộn, Giản Khắc trên sô pha chờ hắn, "Thạch Thanh, anh có lời muốn nói với em."
Thạch Thanh cảm thấy tim mình như rơi vào hầm băng, "Ngày mai rồi hãy nói được không? Xin anh đó, em hôm nay thực sự không thể nghe anh nói tiếp."
Giản Khắc trầm ngâm gật đầu. Thạch Thanh nhào tới giường ngủ thật say...
Khi tỉnh lại Giản Khắc đã đi rồi, mang theo đồ vật riêng tư, không để lại một câu nói. Thạch Thanh ngồi ở góc tường, níu lấy tóc mình, ô ô khóc thật lâu
Giản Khắc rất nhanh thì cưới thiên kim của một quan viên, nhanh chóng từ chức đi kinh doanh, lợi dụng quan hệ của ba chồng để phát tài - cùng Thạch Thanh trở thành người xa lạ.
Sau này, Thạch thanh liền tới 'Dạ Mai Khôi'. Tuy rằng với thực lực của Thạch Thanh, tìm một công ty xin làm cán bộ lãnh đạo cũng không khó khăn gì, thế nhưng Thạch Thanh thấy không có giá trị, làm trai bao rất nhẹ nhàng, không cần cố sức, huống chi, Thạch Thanh lúc này đã không còn gì để lưu luyến.
Thạch Thanh thích công việc này, hắn giao thiệp nhiều loại nam nhân, tỏa ra nhãn thần và mị lực mê hoặc chúng sinh. Hắn lúc này là 'Bôn Nguyệt', những khách nhân cũng gọi hắn là 'Tiểu Nguyệt'.
Tiểu Nguyệt ở 'Dạ Mai Khôi' không phải là tốt nhất, nhưng khách nhân thích Tiểu Nguyệt rất nhiều, bởi hắn đủ lẳng lơ, đủ buông thả, đủ phóng đãng, cũng bởi vì sau khi lẳng lơ, buông thả, phóng đãng hắn lại khóc đến tâm tê phế liệt. Trong đôi mắt khi khóc, mơ hồ có vẻ thống khổ và kiên quyết.
Tựa như Hằng Nga Bôn Nguyệt. Đã từng có một vị khách nói như thế.
Tiểu Nguyệt cười, đọc lên hai câu thơ của Lý Thương Ẩn: "Hằng Nga ưng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm."
***
Thẩm Bạch chạng vạng một mình đi tới 'Dạ Mai Khôi', đây là lần đầu tiên y tới chỗ này. Thẩm Bạch đã sớm nghe nói qua, y đối với nơi này rất ngạc nhiên, cũng rất hứng thú. Thế nhưng khi đó vợ còn sống, tuy rằng y cho tới bây giờ không có yêu thương vợ, nhưng mà vợ là vợ, là một loại trách nhiệm, y từ lúc vừa hiểu chuyện đã biết chịu trách nhiệm.
Đến nay, rốt cục cũng hoàn thành trách nhiệm, Thẩm Bạch thở dài một hơi. Sau khi lo xong tang sự, Thẩm Bạch đi tìm người đã từng là cấp dưới của y, y muốn hỏi thăm một người, người đó tên gọi là Thạch Thanh.
Thẩm Bạch phải trả lại cho Thạch Thanh một vật, một cái bình rất quý Hằng Nga Bôn Nguyệt. Đó là Thạch Thanh đưa cho y, Thẩm Bạch lúc đó không biết giá trị của nó, sau này Thẩm Bạch đã biết, nên y phải đem trả lại cho Thạch Thanh.
Cái người đã từng là cấp dưới kia rất nhiệt tình bắt tay Thẩm Bạch, nhiệt tình đến mức như người thân của nhau, khi nghe đến tên Thạch Thanh thì gương mặt đột nhiên biến hóa, "Họ Thạch nào? Không nhận ra!"
Thẩm Bạch không hề kinh ngạc, thậm chí còn trong dự liệu của y, biết rằng người trước mặt sẽ một mực phủ nhận. Người này nhuốm mình trong thùng nhuộm 'xã hội', sao xứng là Hậu Nghệ bắn hạ mặt trời? Sao xứng đôi với Hằng Nga Bôn Nguyệt?
Thẩm Bạch bắt đầu ngày đêm vì Thạch Thanh mà lo lắng, người con trai so với ngọc còn trong sạch, thuần khiết hơn, hiện tại nhất định đang bị hãm lại trong góc khuất mù mịt, dơ bẩn chờ đợi giúp đỡ. Thẩm Bạch hiểu rõ vì sao y quyết tâm tìm được hắn, hai người có duyên phận trời định, từ việc Thạch Thanh đem Hằng Nga giao vào trong tay y, cũng đã định trước. Nếu như là trước đây - ba mươi năm, Thẩm Bạch vì trách nhiệm mà sống, mà hiện tại, là lúc sống vì bản thân mình. Nếu như y đã từng ước ao, đã từng đố kị với nam nhân mà Thạch Thanh yêu, thì hiện tại, y nhất định muốn thay thế nam nhân kia, bằng tất cả tình yêu, Thạch Thanh đã từng rất nỗ lực nhưng lại đánh mất tình yêu, y sẽ từng chút từng chút đem ánh trăng ghép lại hoàn chỉnh, chờ hắn đến nương tựa.
Thẩm Bạch cuối cùng cũng tìm được 'Dạ Mai Khôi', y nắm bàn tay Tiểu Nguyệt, "Thạch Thanh, theo anh đi."
Tiểu Nguyệt cười đến rất phóng đãng, "Tốt, giá của tôi rất đắt, anh trả được hay sao?"
Thẩm Bạch lấy ra bình Hằng Nga Bôn Nguyệt, Tiểu Nguyệt kinh hô một tiếng, che lại miệng.
Người bên cạnh cười rộ lên, suồng sã nắm vai Tiểu Nguyệt ồn ào, "Choáng váng sao Tiểu Nguyệt? Dễ cầu bảo vật vô giá, khó có người yêu hữu tình a."
***
Khi Thạch Thanh tỉnh dậy, đã là buổi trưa.
Ánh nắng bị rèm nhung dày ngăn cản, trong phòng một mảnh đen kịt.
Chăn mỏng che trên thân người xích lõa, nhẹ nhàng như nam nhân kia, chu đáo và quan tâm, nét mặt tươi cười ôn hòa ấm áp vây quanh Thạch Thanh, đem cái lạnh lẽo của thế giới ngăn trở bên ngoài.
Cái bình Hằng Nga Bôn Nguyệt kia lẳng lặng đứng trên bàn, năm tháng đã làm người nàng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Ống tay áo xòe ra của Hằng Nga hướng về phía ánh trăng, sâu thẳm trong hai tròng mắt phảng phất một tầng lệ quang. Dưới đáy là một tờ giấy: chỉ có nàng mới có thể làm cho anh và em ở bên nhau sao?
Thạch Thanh vén rèm cửa sổ, ánh sáng mặt trời ùn ùn kéo vào, chiếu vào làm mắt không mở ra được.
Hằng nga dưới ánh nắng, thông thấu trong suốt, tỏa sáng.
~ Hoàn~
(*) nữ kê : kê (gà) - dùng để chỉ gái gọi
nam áp: áp (vịt) - dùng để chỉ trai bao
(**) Độc Sơn là một huyện ở Kỳ Nam, Quý Châu, Trung Quốc.
(***) hai câu thơ trích trong bài thơ "Thường (Hằng) Nga" của Lý Thương Ẩn, có nghĩa:
Thường Nga chắc hẳn hối hận đã ăn trộm thuốc thiêng
Hằng đêm phơi bày tấm lòng giữa nơi trời xanh, biển biếc