Nhan Y dìu dàng giúp Tô Niên đắp chiếc chăn ấm áp lên người. Ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô, vuốt ve mái tóc vướng vào mắt cô, giúp cô chỉnh lại điều hoà trong phòng. Và trước khi rời khỏi căn phòng này bà còn hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn nồng nàn chất chứa biếy bao tình yêu thương của bà dành cho cô con dâu này.
Đúng là bà không nhìn nhầm,con bé rất đặc biệt. Đặc biệt đến nổi có thể khiến con trai nắng mưa thất thường của bà phải thay đổi. Trái tim lạnh giá của thằng bé đã đón mở để tiếp nhận Tô Niên, đều này Nhan Y rất vui. Nhưng bà cũng rất lo lắng cho cô,liệu rằng con trai bà có thật sự thật lòng yêu cô hay không? Hay chỉ là để đánh lừa mọi người...
Hàng loạt những suy nghĩ tiêu cực tích cực đều đồng loạt hiện hủ ngay trong đầu bà. Càng suy nghĩ bà càng lo lắng và có phần không an tâm.
Qua khung cửa sổ chỉ thấy bà đầy sự sầu lo cùng những bất an nỗi trội trong người..
Nhan Y đưa đôi tay thon thả, nắm nhẹ bàn tay yếu mềm của cô lên. Nhẹ nhàng nói nhỏ.
- Niên Niên, mẹ chỉ muốn nói con phải thực sự hạnh phúc nhé!!
Đâu ai biết, khoé mắt của Nhan Y đỏ xoe...
Bà bước đi ra khỏi căn phòng. Đóng nhẹ cánh cửa. Dứt khoát tiến lên xe không bao lâu sau chiếc xe cũng đồng thời lăn bánh chạy.
................
Hộp Đêm Divel Culb..
Lãnh Hoành Dục mặc tây trang xanh nước biển thư thái ngồi dựa người vào chiếc ghế thượng hạng cao cấp. Anh châm nhẹ điếu thuốc lên hút, một làn khói bay toả khắp cả căn phòng khiến nam nhân tên Mã Dược Triển phải cau mày.
- Cậu hút thuốc? Cậu có tâm sự gì sao? - Mã Dược Triển đặt ly rượu vàng có màu vàng xuống bàn thuỷ tinh, mỹ quan tuyệt mỹ ngước lên nhìn Lãnh Hoành Dục.
Anh mở hờ đôi mắt chỉ nhàn rỗi lên tiếng, nhưng âm thanh lại chất chứa một niềm vui cùng sự lo âu trong lòng.
- Tôi sắp kết hôn. - Lãnh Hoành Dục nhả khói thuốc một lần nữa, chân mày đen tuyền của Mã Dược Triển càng cau chặt.
- Kết hôn với cô bé thỏ trắng mà cậu hằng đêm mong nhớ sao? - Hắn nói trúng tim đen của người ta rồi đó..
Lãnh Hoành Dục ngồi dậy, chỉ thấy khoé môi của anh cong lên thật tươi rối. Cho thấy hắn rất coi trọng cuộc hôn nhân lần này.
Mã Dược Triển nhìn anh một hồi lâu, như muốn quan sát biểu cảm của anh,cười tươi đến như vậy chắc chắn là yêu cô bé kia rồi.
Duy chỉ thấy Lãnh Hoành Dục gật nhẹ đầu, trạng thái không trả lời nhưng chỉ dùng hành động.
- Tôi nghĩ bản thân tôi đã yêu cô bé đó thật rồi.
Có thể nhìn thấy sâu trong đôi mắt giết chóc ghê gợm kia, lại chứa đựng hình ảnh một cô gái trẻ tuổi tràn đầy sự tươi mới,vui tươi,cùng thuần khiết từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện ở Lãnh Hoành Dục.
Mã Dược Triển tiến lên từ tay Lãnh Hoành Dục đoạt lấy điếu thuốc đang cầm trên tay. Nhãn nhạt lên tiếng nói.
- Ở Hộp Đêm của tôi không được hút thuốc.
Câu nói vừa kết, hắn ném thẳng điếu thuốc vẫn còn vương víu chút khói tiến thẳng vào thùng rác. Sau đó cùng Lãnh Hoành Dục uống rượu.
Rượu thấm vào người, Lãnh Hoành Dục trong cơn say bỗng đứng bật dậy. Còn Mã Dược Triển thì say mèm ngủ ở chiếc ghế ở Hộp đêm.
Đùng...cánh cửa vì sức đá mạnh của Lãnh Hoành Dục mà mở toang ra. Đôi mắt bỗng chốc mơ mơ ảo ảo, cả thân thể đi đứng ngã nghiêng. Cho đến khi anh đụng phải một người.
Duy chỉ thấy mơ ảo, chẳng nhìn rõ được gương mặt của đối phương. Ngay lập tức anh ngã nhào vào người phụ nữ phía trước.
Đó không ai khác chính là Hoa Anh,cô ta nhận được lệnh của người giấu mặt kia đi đến đây. Cô cũng chẳng hiểu sao hắn lại ra lệnh cho cô đến nơi này. Rốt cuộc bây giờ Hoa Anh cũng hiểu ra.
Đôi mắt được vẽ và phấn mắt lấp lánh ánh nhìn, cô ta cười quyến rũ một cái. Bàn tay đỡ anh dựa vào tường, nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra chiếc điện thoại để điện cho ai đó.
Đầu dây bên kia nhận được tính hiệu, cũng không lên tiếng mà để Hoa Anh nói.
- Người hiện tại đang ở cùng tôi. Tôi phải làm gì tiếp theo..? - Cô vừa nói vừa xoay qua nhìn Lãnh Hoành Dục.
Nam nhân bên đầu bên kia không biết nói những gì với cô ta, sau khi nghe xong Hoa Anh cười đầy khiêu khích cùng thoả mãn.
- Được, tôi hiểu rồi.
Cô đặt điện thoại vào túi xách, khó nhọc đưa Lãnh Hoành Dục đến một nơi hoàn toàn khác.
................
Khách Sạn JDI...
Nhân viên khi thấy Hoa Anh khó khăn trong việc đưa bạn trai vào. Cô nhân viên cũng nhiệt tình giúp đỡ.
- Cô ơi, để tôi gọi bảo vệ giúp cô đưa bạn trai lên phòng nhé!!!
Hoa Anh nhìn cô ta, suy nghĩ đôi chút sau đó trả lời.
- Vậy phiền cô rồi.
- Xin hỏi cô đặt phòng nào? - Cô nhiên viên bắt đầu công việc hằng ngày của mình.
- Tôi muốn phòng mắc nhất ở đây.
- Vâng ạ. Đây là thẻ phòng của cô phòng của cô là số 458 nhé!!! Cảm ơn đã đến khách sạn của chúng tôi.
Đôi giày cao gót màu đỏ khế chuyển hướng, thân thể thon gọn mãnh mai của Hoa Anh tiến về phía thang máy. Trước khi vào thang máy còn bắt gặp khoảnh khắc cô cười đầy nham hiểm..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT