Trận đấu tập lần này giữa GG và WG ẩn chứa đầy máu me, sau khi huấn luyện viên hai bên bàn bạc, định ra một buổi chiều nắng ấm chan hòa, không một gợn mây, gió thổi dịu dàng, trời xanh quang đãng.

Trước đó Kiều Mục và Tứ Nguyệt đã nghiêm túc phân tích về năm tuyển thủ của WG cho các thành viên. Khách quan mà nói, thực ra đội tuyển WG rất mạnh, dù không thể so địa vị được với những ông vua của LPL như OB hay SSS nhưng mùa giải nào bọn họ cũng có thể thoải mái vào vòng playoffs, điều này cũng đủ để chứng minh WG có bản lĩnh thực sự hay không.

Nhược điểm của đội tuyển WG chính là cặp đôi đường dưới người Hàn, hai người bọn họ có thực lực xếp cuối LPL. Nếu như đổi sang đội tuyển khác, sẽ không có ông chủ nào muốn giữ lại cặp đôi này quá một mùa. Nhưng ở WG thì khác, vì ngoại hình oppa Hàn Quốc sẽ hút được nhiều fan nên đội tuyển WG không những giữ bọn họ lại một mùa mà còn giữ lại nhiều mùa.

Có một cặp đường dưới bóp team như vậy mà thành tích của WG vẫn ổn định như cũ là dựa vào năng lực carry của bộ ba đường trên, rừng và đường giữa quốc nội. Trong đó người đi rừng Fierce có thực lực mạnh nhất, Fierce Tàn Sát, đây là tuyển thủ có thể xếp vào top 3 người đi rừng của LPL. WG phải bỏ ra đãi ngộ gấp ba lần các đội tuyển khác mới có thể chiêu mộ được người này. Mà Fierce cũng chứng minh được gã thực sự có giá trị trong các cuộc tranh tài, thao tác xuất sắc cùng ý thức nhạy bén khiến gã luôn có thể tạo được ưu thế trong rừng một cách thành thạo. Đồng thời, năng lực ra đường đi gank với tỉ lệ thành công cực cao cũng giúp cho đồng đội ở ba đường có ưu thế, từ đó lăn cầu tuyết dần dần, cuối cùng giành thắng lợi một cách rất tự nhiên.

Xét về tổng thể, người đi rừng Tàn Sát chính là trung tâm của đội tuyển WG, muốn khắc chế WG, quan trọng nhất là phải bố trí tốt tầm nhìn, nắm chắc hướng đi rừng của Tàn Sát, như vậy mới có thể đề phòng hắn gank, không để ba đường của mình bị bất lợi. Kiều Mục và Tứ Nguyệt gần đây tập trung nhất vào việc thiết kế tầm nhìn và giao tranh tổng khi huấn luyện. Có thể nói WG là đối thủ để luyện tập không thể tốt hơn, Kiều Mục yêu cầu bọn họ nhường đường trong giai đoạn đầu, nhưng đó là cố ý để bị bắt để thấy rõ Tàn Sát, chứ không phải bị gank chết khi không có tầm nhìn.

Chủ Công cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn trong lòng đối với hành động chịu chết ngu xuẩn như vậy, biểu thị tôi đây là một tuyển thủ với tinh thần thi đấu thượng võ, tuyệt đối không bao giờ nhường nhịn. Vậy mà từ ban huấn luyện cho đến các thành viên trong GG đều không có bất cứ dị nghị gì với thái độ của hắn, vì nhân lúc Chủ Công không nhìn thấy, Tiểu Kiều đã nở một nụ cười vô cùng thân thiện với mọi người, cụ thể thân thiện đến mức nào, theo như lời của người có trình độ văn hóa cao nhất trong đội là Tương Ngôn, đại khái chính là khiến người ta lạnh run cầm cập.

Trận đấu vừa bắt đầu, quả nhiên Tàn Sát xuống đường dưới gank đầu tiên, kỳ thực đội tuyển GG đã dự đoán trước được điều này, xét về tình hay về lý thì chắc chắn Tàn Sát sẽ chọn đường dưới làm mục tiêu đột phá. Từ phương diện tình cảm cá nhân, Tiểu Kiều khiến cả WG bị mang tiếng xấu, đương nhiên người của WG sẽ muốn giết cậu. Đã vậy xạ thủ đường dưới còn là Chủ Công, Chủ Công là một xạ thủ nổi tiếng, dù ai giết được hắn cũng có thể khoe khoang một năm, đây cũng là lý do mà Chủ Công rất không muốn đưa đầu ra để bị giết, vì mỗi pha như vậy đều sẽ bị người ta lôi ra nói không biết bao nhiêu lần, chỉ thiếu nước ghi luôn thành tích vào gia phả. Xét từ góc nhìn chiến thuật, đường dưới của WG quá yếu, rất dễ dàng thua đường, trở thành cửa đột phá của GG. Vì vậy rừng sẽ phải nghĩ cách giúp bọn họ bắt đối thủ vài lần để khiến bọn họ nhanh chóng tạo ưu thế giai đoạn đầu. Như vậy dù không thể đẩy đường mạnh nhưng ít nhất sẽ bảo vệ được trụ, từ đó bảo vệ được cả tầm nhìn lối vào hang rồng*.

*Trong bản đồ Summoner’s Rift của LOL, nửa dưới bản đồ có hang rồng, thành viên hai bên cần cắm mắt bố trí tầm nhìn xung quanh hang rồng thật tốt để không bị cướp mất. Rồng là một bùa lợi mang đến nhiều ưu thế trong game, tùy theo thuộc tính (Đất, Lửa, Nước, Gió) mà sẽ có những ưu thế khác nhau khi người chơi giành được.

Trận đấu tập này giữa WG và GG là BO3, ba trận thắng hai là thắng chung cuộc. Hai đội đánh đủ ba trận, hơn nữa trận nào cũng rất căng “bi”, mỗi ván đấu đều đánh hơn 50 phút đồng hồ, cuối cùng đội tuyển GG tiếc nuối thua với tỉ số 1:2.

Thi đấu xong, Chủ Công tỏ vẻ bản thân rất mệt mỏi, hắn đánh ba trận đều phải 1 VS 3, Tiểu Kiều diễn trò cực kỳ sinh động, thiếu mỗi nước viết luôn hai chữ ảnh đế lên mặt mình. Hắn tức đến độ chỉ muốn đạp người bên cạnh một phát cho hả giận, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười vô hại trên gương mặt Tiểu Kiều kia là lại thấy sợ, nghẹn đến mức suýt nữa nội thương. Mà so với chỉ một mình Chủ Công thì toàn bộ WG đều cảm thấy mệt phát điên, bọn họ nhận ra cái đám GG này lầy lội y như tụi BJ, rõ ràng đầu ván đấu đường nào cũng thua, nhưng cứ khi giao tranh tổng là lại cù cưa câu kéo. Hơn nữa ở giai đoạn sau, đội tuyển GG không hề tìm cách đẩy đường mà chỉ nhăm nhe cứ gặp WG là mở giao tranh đánh combat tổng. Đã vậy lần nào mở giao tranh cũng chỉnh chu hơn lần trước, ván thứ ba giao tranh không còn như ván đầu tiên nữa. Nhưng vì phải đối chiến trong thời gian quá dài khiến tư duy tê liệt, đội tuyển WG không hề phát hiện ra năng lực học tập và trưởng thành đáng sợ của GG. Đội tuyển WG vốn định đè GG xuống đất mà giết để xả giận, kết quả sau một hồi đấu tập, bọn họ bỗng nhiên có cảm giác bị lột sạch, dù thắng cũng chẳng vui vẻ gì.

Đấu tập đánh gần ba tiếng đồng hồ, đánh xong cũng đã đến giờ ăn tối nhưng nhiệt huyết của mọi người trong đội dâng cao, nhao nhao đòi xem lại trận vừa rồi để bàn luận. Dù sao rất khó để gặp được một đội tuyển kỹ năng cao như WG, dù đánh ba trận hơi căng “bi”, đổi lại được nhiều kinh nghiệm quý báu cũng xứng đáng.

Xem lại trận đấu, nhìn từ góc độ thực tế, Chủ Công và Tiểu Kiều ở đường dưới chắc chắn sẽ có thể đè cặp bên kia xuống chân trụ để rape, Thiết Trạch Hi đối đầu với High ở đường trên cũng tin chắc sẽ lấy được ưu thế, đường giữa Bạch Mặc mà không xúc động thì coi như 50:50 với Price. Toàn bộ quá trình thi đấu, người phạm sai lầm khủng khiếp nhất chỉ có một mình Bạch Tịch. Cả ba trận cậu ta đều không giả vờ mà thực sự đã mất quyền khống chế trong chính khu vực rừng của mình. Nếu như không nhờ Tiểu Kiều đôi lúc phải đi theo cậu ta để bảo vệ rừng thì có khi chỉ đứng Ctrl+6 thôi cũng sẽ mất mạng tại chỗ.

Tái thiết lập trận đấu bất tri bất giác đã ngốn hơn hai tiếng đồng hồ, khi mọi người thảo luận xong tất cả các vấn đề mới phát hiện ra ai cũng đói đến mức bụng dán vào lưng. Bác gái làm cơm cũng không về trước mà một mực chờ bọn họ, thấy cả đám bận rộn xong thì lập tức hâm nóng tất cả đồ ăn. Bác gái nấu cơm rất thân thiết với mọi người trong đội, nhìn những đứa trẻ ngồi ăn như rồng như hổ, nghĩ bụng chắc là đói lắm, thế là vào bếp nấu thêm hai món nữa cho cả đám ăn. Trên bàn ăn, nhiều người vẫn không nhịn được nói về trận đấu vừa rồi, dù sao trận đấu tập hôm nay coi như đã dốc hết sức đánh trong giai đoạn cuối, bọn họ vẫn còn tồn tại quá nhiều sai lầm nhỏ cũng như quyết định không đúng mà chịu thiệt thòi, mà ở đây lại toàn những người không hề thích chịu thiệt.

So với ngày thường, Bạch Tịch kiệm lời hơn rất nhiều, họp đội sau trận đấu, Bạch Tịch là người bị Tứ Nguyệt gọi tên nhiều nhất, thực ra không cần ai chỉ mặt, bản thân Bạch Tịch cũng biết mình đánh rất tệ, năng lực thống trị trong rừng quá mạnh mẽ của Tàn Sát khiến cậu ta mang tâm lý ăn thua, nôn nóng muốn quyết phân thắng bại, cuối cùng lại bước đúng vào cạm bẫy. Từ khi đánh chuyên nghiệp đến nay, Bạch Tịch chưa bao giờ gặp phải tình cảnh thiệt thòi đến vậy.

Bạch Tịch siết chặt đôi đũa trong tay, cực kỳ khó chịu trong lòng, đúng lúc này thì cậu ta nhìn thấy một miếng gà rán cay hình trái tim trong bát. Bạch Tịch ngẩng lên theo bản năng để nhìn xem ai gắp cho mình thì thấy Tương Ngôn lạnh lùng hất cằm: “Đừng khóc nữa, ăn nhiều chút, bù đắp trái tim mong manh dễ vỡ của mình đi.”

Bạch Tịch phản bác không suy nghĩ: “Tôi không mong manh gì hết.”

Tương Ngôn híp mắt trả lời: “Không thì tốt, bị ăn hành thôi mà, lần sau trả thù.”

Từ lần đầu gặp Tương Ngôn, Bạch Tịch đã cảm thấy bát tự của mình không hợp với lão già mặt con nít này, tinh ranh độc miệng lại còn có chống lưng, tâm trạng dù tốt hay không tốt cũng đều đay nghiến người khác, quả thực là người đáng ghét nhất trong gaming house. Trong ấn tượng của Bạch Tịch, Tương Ngôn chưa bao giờ cười với cậu ta hiền hòa như thế, dù có gặp ác mộng cậu ta cũng không dám mơ đến cảnh mình đánh game nát bét mà Tương Ngôn có thể chủ động an ủi thế này. Chắc có lẽ là hội chứng Stockholm phát tác, Bạch Tịch thuận theo ừ một tiếng, còn nói thêm câu cảm ơn.

“Khỏi cần cảm ơn,” Tương Ngôn tiếp tục cười híp mắt đáp, “Dù sao ai cũng có trách nhiệm quan tâm chăm sóc trẻ thiểu năng mà, coi như tôi vừa làm từ thiện.”

Tên khốn kiếp này quả nhiên không thể ngầu quá ba giây, Bạch Tịch lườm Tương Ngôn, Tương Ngôn lại ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ăn cơm một cách tao nhã. Bạch Mặc kéo kéo tay Bạch Tịch, nói: “Anh, đũa sắp gãy rồi kìa.”

Bị Tương Ngôn xoay như chong chóng, Bạch Tịch cũng hết muộn phiền, cảm giác chỉ muốn biến mất khỏi căn cứ mà không ai phát hiện cũng không còn nữa. Dù không thể cho Tương Ngôn một cái chết nhân đạo, cậu ta vẫn có thể lập một cái group hỏi những người ở các đội khác xem có ai hứng thú muốn cùng cậu ta chế bùa để trừ khử tên này một lần và mãi mãi không.

Vì vẫn còn nhiều vấn đề trong game cần bàn luận, Kiều Mục và Tứ Nguyệt ăn tối xong thì đi thẳng về phòng làm việc của mình, Uất Lam thì kéo năm thành viên cùng một vị dự bị không chuyên sang phòng train chơi game. Mọi người vừa ngồi xuống đã bắt đầu đánh rank, Chủ Công vẫn canh cánh chuyện Dung Kiều Mộc phát điên lúc nãy vì thế kiêu ngạo từ chối lời mời dual với Dung Kiều Mộc. Hắn tổ đội với hỗ trợ trước đây của mình là Đại Oa. Dung Kiều Mộc không tỏ bất cứ thái độ gì, chỉ lặng lẽ đổi sang một tài khoản mà Chủ Công không biết, sau đó nhìn chằm chằm màn hình của Chủ Công, đồng thời tìm trận bên mình.

Người chơi cao thủ không nhiều lắm, vì vậy Dung Kiều Mộc, Chủ Công và cả Đại Oa được xếp vào chung một trận là chuyện rất dễ đoán. Có điều Dung Kiều Mộc lại ở phe đối địch với Chủ Công và Đại Oa. Chủ Công chơi xạ thủ, Đại Oa đi Hỗ trợ, Dung Kiều Mộc lại đi Rừng.

Vì Chủ Công có kỹ năng cá nhân rất tốt nên dù đi đường một chấp hai cũng có thể ứng phó nên Đại Oa rất thích cách chơi vào rừng trợ giúp. Chủ Công và Đại Oa phối hợp đầy ăn ý, sau khi trận đấu bắt đầu không bao lâu, Đại Oa dựa vào kinh nghiệm cá nhân, lựa chọn đường đi cực kỳ an toàn. Nhưng cậu ta không biết, rừng của đối phương lại chứng kiến tất tần tật qua màn hình của chính xạ thủ nhà mình. Bi kịch của Đại Oa cũng bắt đầu từ đó, dù cậu ta đi tới chỗ nào, rừng bên kia cũng có thể nhanh chóng tìm được ra đồng thời phát điên đánh chết ngay tại chỗ. Đại Oa không thể tăng sức mạnh ở giai đoạn đầu, trang bị thiếu hụt quá nhiều, đến khi quá sợ hãi phải về dưới trụ farm cho có tiền thì rừng bên kia lại bắt đầu cắm trại ở đường dưới để gank điên cuồng, khiến cho thế trận lúc nào cũng là 2 VS 3. Khi Đại Oa nhìn vào KDA 0/7/2 của mình, hỏi rừng bên kia có phải bị biến thái không, Dung Kiều Mộc chỉ lạnh lùng trả lời một câu, không biến thái bằng ID của anh.

*KDA là viết tắt của Kill/Death/Assist trong tiếng Anh. Chỉ số KDA là chỉ số đánh giá 1 mạng chết, bạn giết được bao nhiêu mạng và hỗ trợ bao nhiêu mạng. Ví dụ 11/3/4 tức là bạn giết được 11 mạng, chết ba xác và hỗ trợ người khác giết được bốn mạng trong các pha giao tranh.  

Trận đấu kết thúc bằng thất bại của Dung Kiều Mộc, thân là đi rừng mà lại chỉ nhắm vào hỗ trợ phe địch, hành vi ngốc nghếch này khiến phe mình đánh rất lộn xộn. Nhưng nhìn Đại Oa phải ôm KDA 0/13/6 thảm không buồn nói, cậu vẫn cảm thấy mình ít nhất cũng thắng lại được gì đó.

Đánh xong một ván, Chủ Công thở dài một cái, mở miệng như phát điên: “Hình như tôi vừa gặp anti fan, Đại Oa đổi ID thành Chủ Công Vô Địch Thiên Hạ, rừng bên kia liền không cần thắng game nữa, cứ điên cuồng nhắm vào Đại Oa, Đại Oa bị thằng đó làm cho tan nát cõi lòng, off luôn rồi.”

Bạch Mặc hóng trò vui ngó qua nhìn chiến tích trên màn hình Chủ Công, Uất Lam và Tương Ngôn cũng đi tới hóng, Chủ Công sốt ruột chỉ cho mọi người thấy: “Cái thằng này nè, tên là xqxh.”

Tương Ngôn nhìn bốn chữ này, không chắc chắn nhưng vẫn đánh liều hỏi: “Clone của Tiểu Kiều à?”

Giọng nói bình tĩnh vang lên bên cạnh: “Dạ, là clone của em đó.”

Chủ Công khiếp sợ nhìn về phía Tiểu Kiều ngồi bên cạnh, còn nói về khiếp sợ thế nào thì đại khái là sợ như biết tin Bạch Tịch Bạch Mặc yêu đương loạn luân. Tiểu Kiều hoàn toàn không còn phát điên như vừa rồi ở trong game nữa, sắc mặt bình thản thậm chí còn mỉm cười nhìn Chủ Công, hỏi: “Sao vậy ạ?”

Chủ Công muốn nói lại thôi, há miệng mấy lần rồi cũng chẳng biết nói gì, cuối cùng đành lắc đầu: “Không có gì.”

Tiểu Kiều tiếp tục mỉm cười hỏi: “Nghe nói Đại Oa offline rồi, vậy không bằng chúng mình dual nhé?”

Trong ánh mắt thương cảm của mọi người, Chủ Công máy móc gật đầu: “Được.”
Hết chương 22.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play