Dung Kiều Mộc là người đến đầu tiên nên được quay trước, cậu quay xong phân cảnh video trailer của mình thì theo Kiều Mục ra ngoài. Phần lớn thành viên các đội tuyển còn chưa tới phòng chụp. Sau khi lễ phép tạm biệt nhân viên công tác và Tiểu Kỷ, Kiều Mục và Dung Kiều Mộc cùng đi về phía bãi đỗ xe của studio, xe Tương Dư bố trí vẫn luôn chờ ở đây để đưa bọn họ về căn cứ.

Địa điểm của studio là một biệt thự cải tạo, bãi đỗ xe cũng chỉ là một mảnh sân ngoài trời cách đó không xa, tuy rằng đang là mùa Đông nhưng vì đã gần trưa nên không lạnh lắm. Dung Kiều Mộc bị mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, khi cậu quay video, áo đồng phục bị cọ vào đạo cụ phía sau lưng, hiện tại cảm thấy không lạnh lắm nên Dung Kiều Mộc dứt khoát cởi luôn áo khoác đồng phục ra cầm trong tay.

Kiều Mục nhìn thấy Dung Kiều Mộc cởi áo khoác thì nói cậu cẩn thận cảm mạo, sau đó giang tay khoác vai Dung Kiều Mộc cùng đi. So với một Dung Kiều Mộc cơ thể còn như chưa phát triển hết, Kiều Mục đã ra dáng một người trưởng thành, vóc dáng cao hơn một chút, Dung Kiều Mộc bị Kiều Mục khoác vai tự nhiên như thế, trong lòng không kìm được mà phấn khích, cố gắng giữ cho khóe miệng không nhếch lên nhưng vẫn thất bại. Kiều Mục là tuyển thủ chuyên nghiệp mà cậu kính trọng và yêu thích nhất, cảm giác yêu thích không khác mấy so với fangirl hâm mộ idol. Tuy trong lòng biết xa không với tới, Dung Kiều Mộc có nằm mơ cũng không thể mơ được có ngày cậu và Kiều Mục có thể thân thiết với nhau đến thế.

Dung Kiều Mộc không nén được cảm tình, nghiêng đầu nhìn Kiều Mục, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Anh Kiều, hồi anh còn đánh giải em thích anh lắm.”

Kiều Mục cũng nhìn về phía Dung Kiều Mộc, cười trêu cậu nhóc giống ông cụ non này: “Tôi rất vinh hạnh khi được cậu yêu mến như vậy, tiện thể hỏi một câu, tại sao cậu lại thích tôi, vì tên giống cậu à?”

“Không phải,” Dung Kiều Mộc lập tức phản bác, nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp, “Em thích dáng vẻ mạnh mẽ của anh khi một mình chống đỡ một phương, cảm thấy chỉ cần anh ở trên sân thì cả đội nhất định sẽ được bảo vệ an toàn, cho dù rơi vào thế bất lợi nhưng em vẫn cảm giác anh có thể lật kèo.”

Nụ cười của Kiều Mục sâu hơn, anh tiện tay xoa đầu Dung Kiều Mộc rồi lại ghì chặt vai cậu, dùng giọng nói rất nghiêm túc mà nói với cậu: “Tiểu Kiều, một ngày nào đó cậu cũng sẽ làm được, tôi rất mong chờ.”

Bãi xe cách studio không xa lắm, hai người nói chuyện một lúc đã đến nơi, tài xế nhìn thấy Kiều Mục và Dung Kiều Mộc thì lập tức mở cửa xe cho bọn họ.

Xe là của tập đoàn Phong Hòa phái đến, tài xế mặc vest đen đeo găng tay nhìn rất nghiêm chỉnh và chuyên nghiệp, trên đường tới đây anh ta vẫn tán gẫu với Kiều Mục, nói con trai mình cũng thích chơi Liên Minh Huyền Thoại, rằng tuy anh ta không hiểu lắm về mấy thứ này nhưng vẫn muốn xin chữ ký của Kiều Mục về tặng con trai. Vốn tài xế cũng định xin cả chữ ký của Dung Kiều Mộc nhưng Dung Kiều Mộc lại từ chối vì mình là người mới. Cậu nói chờ sau này cậu có được danh tiếng, nhất định sẽ tự ký tên đưa cho anh ta. Tài xế hoạt ngôn lại ôn hòa, nghe Dung Kiều Mộc nói liền cười ha ha đồng ý, bảo tôi sẽ chờ cậu, cậu tên Dung Kiều Mộc phải không, tôi nhớ kỹ rồi.

Kiều Mục và Dung Kiều Mộc lần lượt ngồi lên xe, tài xế chu đáo vặn điều hòa, lấy nước khoáng được chuẩn bị từ trước ra đưa cho cả hai. Dung Kiều Mộc nhận chai nước nhìn một chút, đây là nhãn hiệu cậu chưa từng thấy, trên đó đều là chữ Thái Lan, còn có logo màu xanh lam. Kiều Mục cũng cầm chai nước lên xem, có điều anh chỉ liếc mắt qua xong liền đặt xuống, đồng thời khách sáo hỏi tài xế: “Anh Lý, nước này là chuẩn bị riêng cho chúng tôi sao?”

Tài xế vốn là người hay nói, nghe Kiều Mục hỏi về chuyện chai nước, anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt quảng cáo: “Đương nhiên rồi, đây là nước khoáng tổng quản lý đích thân đưa tới đó, bảo là chuẩn bị riêng cho mấy cậu, trong cốp sau còn hai thùng nữa, bọn họ dặn đưa hai người về câu lạc bộ thì mang luôn hai thùng vào trong luôn. Tôi nghe tổng quản lý nói loại nước đóng chai này tuy rẻ nhưng không mua được ở trong nước đâu, chỉ có thể xách tay từ Thái Lan về. Tổng quản lý còn nói đây là đãi ngộ của Tương tổng dành riêng cho các cậu, tuyệt đối không thể để bị vỡ hỏng.”

Kiều Mục ừ một tiếng cảm ơn, do dự một chút rồi vẫn đưa chai nước của mình cho Dung Kiều Mộc, nói: “Cậu đưa chai này và chai của cậu cho Phong Phồn đi, cậu ta vừa mới giúp cậu, cũng nên cảm ơn.”

Trên thực tế trong studio luôn có sẵn nước uống, hơn nữa tài xế cũng nói loại nước này dù xách tay từ nước ngoài về nhưng cũng rất rẻ, Dung Kiều Mộc không hiểu ý của Kiều Mục khi bảo cậu đưa nước. Nếu như là người khác, cậu chắc chắn sẽ hỏi cho rõ lý do, nhưng đây là Kiều Mục, Dung Kiều Mộc liền cảm thấy fan không nên tọc mạch chuyện của idol, bèn nói gì nghe nấy. Nghe Kiều Mục dặn dò, Dung Kiều Mộc liền ôm hai chai nước xuống xe, chạy nhanh về phía studio, thậm chí còn không để ý Kiều Mục gọi cậu lại bảo mặc thêm áo kẻo lạnh.

Khi Dung Kiều Mộc đi vào phòng chụp lần thứ hai thì người đã chật ních, thành viên mỗi đội đều tập trung hết tại đây để chờ đến lượt quay, hơn nữa nhân viên của liên minh, nhân viên studio và staff của mỗi câu lạc bộ cũng đều có mặt ở đây, người người đi lại ồn ào náo nhiệt.

Dung Kiều Mộc đứng ngoài cửa quan sát một hồi, nhanh chóng tìm thấy vị trí của Phong Phồn, lúc này Phong Phồn đang ngồi trên một cái salon sát cửa sổ, không nói một lời nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Tuy Dung Kiều Mộc không hiểu bên ngoài cửa sổ giữa mùa Đông này có gì hay mà xem. Đồng đội của Phong Phồn thì tập trung quanh hắn cười nói vui vẻ.

Trong phòng chụp không có nhiều chỗ để ngồi, hiển nhiên Phong Phồn đã chọn chỗ thoải mái nhất, dù sao cũng là đại thần được đánh số tuyển thủ là 001. Dung Kiều Mộc nhận ra những tuyển thủ chuyên nghiệp này rất kính già, nhường lại vị trí tốt nhất cho Phong Phồn ngồi, chỉ có điều không biết họ có yêu trẻ hay không, thực ra cậu cũng là người cần được quan tâm mà.

Nếu đã phát hiện được mục tiêu, Dung Kiều Mộc trực tiếp bước nhanh tới trước, đầu tiên cậu mỉm cười coi như chào hỏi với bốn thành viên còn lại của OB, sau đó khách khí gọi một tiếng anh Phồn khi đã đứng trước mặt Phong Phồn. Phong Phồn nghe gọi liền thu lại đường nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn dựa vào ghế salon ngửa mặt nhìn Dung Kiều Mộc, quan sát từ trên xuống dưới một lần, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Cậu muốn xin chữ ký à? Muốn ký ở đâu?”

Bốn thành viên còn lại của đội tuyển OB nhìn Phong Phồn xong liền cười ha hả như thể bọn họ biết trước chuyện sẽ xảy ra như thế này. Dung Kiều Mộc có chút cạn lời nhìn Phong Phồn, không biết có phải hắn cố ý lôi cậu ra mua vui hay không. Thấy Phong Phồn nhíu mày ngày một khó chịu, Dung Kiều Mộc đành phải đưa hai chai nước khoáng trong tay cho Phong Phồn rồi mở miệng giải thích: “Anh Phồn, cảm ơn anh vừa nãy đã giúp em, hai chai nước này gửi anh ạ.”

Phong Phồn nhìn hai chai nước khoáng có hơi ngẩn người, hắn đưa tay nhận hai chai nước, nghiêm túc nhìn một chút, lại nhướn mi quan sát Dung Kiều Mộc nửa ngày, sau đó mới mở miệng hỏi: “Cậu là thành viên của GG ở hành lang lúc nãy sao?”

Hóa ra ông thần này chỉ nhận quần áo không nhận mặt người, nhận ra Phong Phồn không phải lôi cậu ra làm trò đùa, chỉ đơn giản là mù mặt mà thôi, Dung Kiều Mộc tốt tính đáp: “Là em ạ.”

Phong Phồn gật đầu, nghiêm túc nhìn Dung Kiều Mộc vài giây, sau đó nói tôi nhớ rồi. Dung Kiều Mộc không hiểu gì lắm, Phong Phồn lại bồi thêm một câu: “Sau này tôi sẽ nhận được mặt cậu.” Phong Phồn nói xong liền cầm chai nước khoáng trong tay, thần sắc hiếm khi dịu dàng đến vậy: “Cảm ơn Kiều Mục giúp tôi.”

Dung Kiều Mộc thầm nghĩ quả nhiên cái chai nước này có gì đó, ngoài mặt vẫn khách khí tạm biệt thành viên của OB rồi mới rời đi. Dung Kiều Mộc mới đi được vài bước thì bỗng bị một người quàng vai kéo sang một bên. Dung Kiều Mộc vốn đang tưởng tượng chuyện ân oán tình thù sau chai nước kia, ngẩng mặt lên thì lại nhìn thấy anh ruột mình cùng với đám người đi cùng anh trai cười ha hả nhìn cậu. Mười Sáu mở miệng hỏi đầu tiên: “Tiểu Kiều, nghe nói cậu ngồi ELFA đến hả?”

Mọi người đen mặt nhìn Mười Sáu, Nirvana dùng cơ thể nhỏ bé của mình cố sức tách tên béo nặng một tạ ngu ngốc này ra, sau đó quan tâm mở miệng: “Nghe nói cậu vừa đụng mặt với đám WG à?”

Dung Kiều Mộc kinh ngạc nhìn mọi người ở SSS: “Sao việc này lại truyền ra nhanh thế?”

Waiter nói: “Lúc đó Bạch Dược của CD cũng có mặt mà, cậu ta nói cho Đại Oa của HP, Đại Oa lại kể cho Tiểu Thụ của BT, Tiểu Thụ lại bơm cho Mười Lăm của BJ, chẳng phải Mười Lăm là đồng đội cũ của Mười Sáu nhà mình hay sao, thế nên cậu ta kể hết sạch cho Mười Sáu.”

Dung Kiều Mộc than thở: “Hội bà tám đông vậy.”

Dung Liêu Lượng nãy giờ im lặng, nhìn em trai rồi hỏi: “Có bị bắt nạt không?”

Dung Kiều Mộc lắc đầu, đáp đương nhiên là không rồi. Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Dung Liêu Lượng, Tiểu Kiều lập tức cười hì hì với anh trai, ra sức bảo anh đừng càm ràm nữa.

Mười Sáu không cảm nhận được tình anh em ruột thịt giữa hai người, đứng bên cạnh nói tiếp: “Lượng thần, ngài còn chưa hiểu em trai mình sao, cậu ta cái gì cũng ăn chỉ không bao giờ ăn thiệt thòi. Hiện tại tất cả mọi người đều truyền tai nhau chuyện WG bắt nạt người mới, ngài nhìn em trai mình xem, tinh thần sảng khoái vui tươi phơi phới, còn có thể tạo quan hệ với cả quả núi Thái Sơn lạnh lùng đánh số 001 đó. Em trai ngài có tương lai hơn ngài nhiều.”

Bồi Bàn đứng cạnh hùa theo: “Anh hùng cứu mĩ nhân đó, mấy vụ gian tình đều bắt đầu từ cảnh này.”

Dung Liêu Lượng nhìn Mười Sáu và Bồi Bàn, hai người thức thời lập tức ngậm miệng.

Vì Kiều Mục còn đang chờ Dung Kiều Mộc ở bãi xe nên Dung Kiều Mộc cũng không định tán gẫu quá lâu với Dung Liêu Lượng. Cậu kể lại đại khái chuyện xảy ra với WG lúc đó để Dung Liêu Lượng yên tâm. Khi Dung Kiều Mộc nói đến đoạn người đi rừng Fierce của WG nói cậu bố mẹ đẻ ra không biết dạy con, tất cả thành viên của SSS đều thay đổi sắc mặt, chỉ có Dung Liêu Lượng là không tỏ vẻ gì, ôn hòa nghe Dung Kiều Mộc kể hết mọi việc. Chờ Dung Kiều Mộc nói xong, Dung Liêu Lượng mới nói một câu: “Em chọc tức bọn họ làm gì, không phải một loại người, chẳng đáng phải chấp nhặt.”

Dung Kiều Mộc bình tĩnh đáp: “Kéo cừu hận đó anh, nghe nói đi rừng của bọn họ rất mạnh, chờ đến giải mùa xuân gặp nhau, chắc chắn anh ta sẽ xuống gank đường dưới liên tục, đến khi đó em sẽ để Bạch Tịch rình sẵn, giết cho anh ta không xanh* nổi.”

*Xanh: Cách gọi của dân chơi game khi một (hoặc nhiều) người chơi liên tục ăn mạng mà ko bị (ít bị) nằm xuống. Ở đây ý chỉ không để cho Fierce tăng sức mạnh được.

Dung Liêu Lượng nhìn em trai, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc mày di truyền từ ai cái thói này, còn nghĩ ra đến mức đó nữa.”

Mười Sáu mở miệng: “Chắc là Apple đó, dù sao cũng cùng là cung Bọ Cạp.”

Apple: “Cút!”
Hết chương 20.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play