Trên màn hình điện thoại của Hàn Hựu là bài báo đưa tin người điên đường dưới Madman giải nghệ.
Đó là mùa giải mà đội tuyển MAX thay máu, xây dựng lại đội hình, Hàn Hựu rời ghế dự bị để chính thức ra mắt đấu trường liên minh. Nhưng ngay trong trận bán kết hai đội gặp nhau, Madman vốn tung hoành ngang dọc từ trước đến giờ lại gặp phải cú shock trước đối thủ cùng đường của mình, cuối cùng vô duyên với trận chung kết.
Xét về phương diện nào đó, Hàn Hựu chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc giải nghệ của Madman.
Vậy mà bây giờ, sau hai năm, hắn lại dám cho rằng đối phương có thể quay về làm xạ thủ cho đội mình như một lẽ đương nhiên vậy hả?
Chuyện này mà biến thành hiện thực thì chỉ có thể nói, nếu Hàn Hựu không bị điên thì Madman chính là thằng điên.
“Vậy cậu lo liên hệ với Madman luôn đi.” Quản lý Tống nói cho có lệ, giọng điệu lộ rõ thái độ chẳng trông cậy được gì.
“Ơ hay? Sao lại là tôi?” Hàn Hựu tỏ vẻ vô tội chỉ vào mình rồi lại chỉ sang Tô Vũ Kỳ, nói đến là đương nhiên, “Có làm thì cũng phải là tên nhóc kia chứ!”
Hàn Hựu nói vậy khiến mọi người chợt nhớ lại vụ Madman uống say đùa giỡn Tô Vũ Kỳ trước đây, cả đám đồng loạt quay đầu qua nhìn.
Tô Vũ Kỳ xinh như con gái, tính tình mềm mỏng hướng nội, trong cái giới eSports có tỉ lệ nam nữ mất cân bằng trầm trọng này thì chẳng hiếm lạ gì mấy cái chuyện ám muội như thế. Madman lại là dạng công tử đào hoa, dùng cả mười ngón tay cũng không đếm hết số con gái từng bị hắn trêu ghẹo, nhưng nếu nói về con trai bị trêu thì quả thực Tô Vũ Kỳ là người đầu tiên, cũng là người duy nhất cho đến tận bây giờ.
Mọi người trong MAX như bừng tỉnh, bỗng nhiên lại thấy hình như vẫn có cách để thuyết phục tên kia nha.
“Không, ai muốn làm thì tự đi mà làm!” Sắc mặt Tô Vũ Kỳ tối sầm, chạy như bay ra khỏi phòng họp.
Quen nhau lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên mọi người thấy cậu ta nhanh nhẹn như thế.
“Khụ khụ, thôi cậu đi đi Hàn Hựu. Dù sao cậu cũng mặt dày, chứ Tô Vũ Kỳ… có hơi dễ xấu hổ.” Quản lý Tống hắng giọng nói.
Ê quá đáng nha! Hàn Hựu bỗng nhiên mở mồm hát như vừa bị tổn thương: “Mặt gì đâu mà mỏng như cánh ve sầu (*), chịu sao thấu giằng xé từ ai… Ta tiễn em đi nơi xa ngàn vạn dặm…”
(*) Ở đây Hàn Hựu chế lời Thiên Lý Chi Ngoại của Jay Chou, câu nguyên văn trong bài hát là “Tương lai phía trước mỏng manh như cánh ve” (那薄如蝉翼的未来) / Nà báo rú chán yì de wèilái/. Hàn Hựu hát thành 那薄如蝉翼的脸皮 /Nà báo rú chán yì de liǎnpí/
Âm thanh ma quỷ vừa cất lên, mọi người đồng loạt phát rồ: “Im miệng ngay!”
Sau khi ra khỏi phòng họp, Hàn Hựu cảm thấy đau thương vô cùng.
Rõ ràng mọi việc đã phát triển hoàn toàn chệch khỏi mong muốn của hắn.
Vẫn nhớ khi Madman tuyên bố giải nghệ, Tô Vũ Kỳ suy sụp tinh thần bao nhiêu lâu, lần này cứ tưởng mình đã nghĩ ra một cơ hội đoàn tụ tuyệt hảo, vậy mà nhóc này không chủ động xông pha giết giặc thì thôi đi, lại còn chạy bay chạy biến? Thật sự là quá phí lòng tốt.
Xấu hổ ấy à? Nếu quản lý Tống có nói thì người nên xấu hổ phải là hắn chứ.
Hàn Hựu là đội trưởng, nhiều khi thực sự cảm thấy mình như mẹ già lo chuyện gả con, thương tâm lắm chứ tưởng à!
…
Sau khi về ký túc bật máy tính, Hàn Hựu liếc mắt nhìn qua list bạn bè của mình thì thấy Chu Choe dual với hắn không onl. Hàn Hựu liền thu nhỏ cửa sổ game để bật web, đánh một địa chỉ vào khung tìm kiếm, chuyển tới trang livestream, quả nhiên là người kia đang hoạt động.
Vừa vào đã nghe thấy một giọng nói không thể quen hơn, chính là Madman.
Có thể nói tuyển thủ trong lĩnh vực thể thao điện tử này về cơ bản đều có tuổi thọ rất ngắn, rất nhiều người trẻ sau khi giải nghệ sẽ lựa chọn ở lại đội tuyển để đảm nhận chức vụ khác, một số thì lại trở thành streamer, Madman chính là loại thứ hai.
Dù mang cái tên hoang dã như “Người điên”, trên thực tế Madman lại là dạng có ngoại hình bắt mắt, là người sở hữu lượng fangirl đông nhất giới eSports, nhiều fan cuồng còn không thèm gọi hắn là Madman mà lại phong cho hắn làm “Ngô Ngạn Tổ của giới eSports”. Xét ra mà nói thì fan thích kỹ thuật đánh và fan thích nhan sắc của tên này cũng ngang ngửa nhau.
Hàn Hựu mở vào đúng lúc hắn đang stream, cả màn hình spam đầy những dòng “666” điên cuồng, nhìn vào bảng thống kê sau trận đấu, hình như Madman vừa đấu một trận rank Kim Cương và giành được Penta Kill.
“Tên điên này, đánh vẫn gắt nhỉ.” Hàn Hựu tấm tắc thầm khen, lại càng cảm thấy phán đoán của mình chuẩn không cần chỉnh.
Tuy vẫn nói khu vực LPL bây giờ thừa mứa xạ thủ, nhưng khi hắn quan sát những người này thì lại thấy kỹ năng có thừa nhưng lại thiếu đi sự hổ báo, dạng có thể bắt kịp với hắn như Trần Lư thì sợ là không thể tìm được người thứ hai.
Còn nếu nói về các xạ thủ đời đầu thì phong cách của Madman rất hợp với Hàn Hựu.
Nhưng thân là một xạ thủ lâu năm, trước đây Madman lựa chọn giải nghệ cũng không phải là không có lý do, tất nhiên không tránh được nguyên nhân quan trọng nhất là phong độ tuột dốc. Dù với bất cứ đội tuyển nào, xét về lâu dài thì đây cũng không phải một lựa chọn tốt, thế nhưng nếu chỉ lấp chỗ trống trong giai đoạn đầu của mùa giải thì lại là chuyện khác.
Cứ như vậy Hàn Hựu treo máy nguyên một ngày xem Madman livestream, càng nhìn càng cảm thấy ông trời bất công.
Chậc, tên này ngoại trừ đẹp trai một tí thì có gì tốt đâu, thế mà ngày nào cũng có fangirl tranh nhau bày tỏ! Mẹ, méo chuyên nghiệp gì cả!
Thấy livestream kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen, Hàn Hựu mới mở group chat của đám tuyển thủ chuyên nghiệp ra. Rất nhiều người đã giải nghệ nhưng về cơ bản vẫn nằm vùng trong group, dễ dàng tìm được một account trong list, hắn liền gửi yêu cầu kết bạn.
Hàn Hựu gõ phím chào hỏi: “Hê lu, xin chào M đại thần.”
Đối phương lập tức trả lời: “Xin hãy gọi tôi là Ngô Ngạn Tổ eSports.”
Bao lời khách sáo trong đầu Hàn Hựu bay sạch: “Anh mặt dày thế này fan của anh có biết hông?”
“Bớt xàm đi, đột nhiên add friend đảm bảo không có gì hay ho. Muốn gì phun ra mau.”
Không thể không nói, tuy rằng Madman và Hàn Hựu chỉ từng xã giao vài câu với nhau trong group, hắn vẫn hiểu rất rõ bản tính của tên này.
“Ha ha ha…” Hàn Hựu bị nói trúng tim đen cũng không hề thấy chột dạ, sau khi gửi đi một đống mặt cười liền đi thẳng vào vấn đề, “Muốn đánh giải nữa không? Qua team em nha Ngô Ngạn Tổ eSports ời?”
Bên kia bỗng nhiên im bặt, mãi đến khi Hàn Hựu suýt nữa tưởng bên kia hỏng máy rồi thì câu tiếp theo mới hiện lên trong khung chat: “Nghiêm túc đấy à?”
Hàn Hựu cười: “Ô kìa, anh thử vào group hỏi hết cả đám xem, U thần em đây nói có câu nào mà chưa suy nghĩ kỹ đâu? Hôm nay tôi có xem stream của anh rồi, với phong độ và tốc độ tay hiện tại thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Madman trả lời: “Cậu quên tôi bao nhiêu tuổi rồi à, kể cả giờ phong độ có ổn thì làm sao đảm bảo duy trì được thêm mấy năm nữa? Nếu không phải vì thế thì tôi đã không giải nghệ khi còn ở DDC. Suy cho cùng thì eSports là thế giới của người trẻ tuổi, đừng bảo là team MAX mấy người vì Can chuyển nhượng mà tuyệt vọng đến độ này nhá?”
“Quả thực cũng cần tìm gấp một ADC, nhưng cũng không phải là nhất thời kích động mà tìm đến cậu đâu.” Hàn Hựu nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới bồi thêm, “Tôi cũng đâu có bảo anh đánh lâu dài, đang chuẩn bị bồi dưỡng mầm non nè, tìm đến anh để lấp chỗ trống tạm thời đó mà.”
Vốn Madman còn nghĩ có thể nghe được mấy câu ca ngợi mình anh dũng oai phong này nọ, đọc đến nửa câu sau suýt chút nữa hộc máu: “Coi ông là viên gạch đấy à! Muốn đáp vào đâu thì đáp chắc?”
“Chẳng phải đúng ý anh rồi sao hả?” Hàn Hựu chậm rãi gõ hai chữ ha ha, “Phong độ của anh đâu phải không thể trụ lại ở giới chuyên nghiệp được nữa, trước đây giải nghệ cũng là vì tạo cơ hội cho Laugh. Hiện tại đội tuyển DDC cũng phát triển không tệ, nhưng không lẽ anh cứ định cam chịu rúc trong nhà livestream qua ngày như hai năm nay à?”
Thấy bên kia vẫn không có phản ứng, hắn lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Nghĩ lại hồi xưa bán hành cho đường dưới bên anh như thế cũng hơi ác, thôi thì lần này hãy để MAX bọn tôi bù đắp tổn thương cho anh đi ha.”
“Cút ngay cút ngay cho ông! Mẹ nó nói đứa nào bị hành đấy hả!” Madman vốn đang trầm ngâm suy nghĩ bỗng muốn lộn cái bàn, “Nào nào nào, solo một trận! Xem thằng nào đè thằng nào.”
“Solo với support ấy hả? Vẻ vang ghê ha!” Hàn Hựu mồm thì nói thế nhưng tay lại thoăn thoắt gửi ID sang, “Ổn Định Là Thắng, nha, ID của em đó, add nha.”
“Thôi, anh mày đùa thôi.” Madman bực dọc nói, tuy thân là một xạ thủ mà lại đòi solo với một hỗ trợ thì có chút mất mặt, nhưng hắn cũng hiểu tên kia hoàn toàn không phải một hỗ trợ bình thường, nếu giờ mà thua thì chẳng phải còn xấu hổ hơn sao? Do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra vấn đề mà hắn suy nghĩ nãy giờ: “Cần tôi vá bao lâu?”
Hàn Hựu cân nhắc một lúc: “Nhanh thì nửa mùa giải, chậm nhất cũng chỉ hết một mùa thôi.”
Quả thực, có hơi chóng vánh.
Madman cảm thấy tổn thương vô cùng tận nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc MAX tìm được một người mới trong trại huấn luyện như thế nào mà có thể khiến cho Hàn Hựu chắc chắn đến thế.
Thấy bên kia lại im lặng, Hàn Hựu nhịn không được mà giục: “Êu êu êu này này, đừng bảo ngủ luôn rồi nha? Được hay không cho một lời nào.”
Đối phương rốt cuộc cũng đáp lại: “Để tôi suy nghĩ chút đã.”
“Ờ ờ, quả thực vụ này không thể quyết định tùy tiện được, cân nhắc thêm cũng là việc nên làm.” Hàn Hựu biết việc này phải suy nghĩ thận trọng nên không giục thêm nữa, chỉ đưa ra hạn chót, “Vậy mai em hỏi lại ha.”
Madman: “… Bà nhà mày chứ.”Hết chương 10.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT